Cô nương đang tuổi xuân tươi cười kiều diễm khiến lòng Hách Tuệ Như cũng tan đi oán khí, bà tươi cười đầy mặt nói: “Nghiên Nghiên, con tìm Vĩ Văn sao? Hôm nay được nghỉ, hắn còn chưa ngủ dậy, con trước ăn dưa hấu, ta đi gọi hắn.”
Mộ Thanh Nghiên đi theo Hách Tuệ Như vào phòng khách Tần gia, nhẹ giọng nói: “Dì Tuệ, không phải con tìm Vĩ Văn, con tìm dì, con có chuyện muốn nói với dì.”
Việc từ hôn, tất nhiên phải nói rõ ràng với Vĩ Văn, nhưng Mộ Thanh Nghiên biết, bây giờ Tần Vĩ Văn đối với cô ác cảm rất lớn, chỉ sợ hắn không muốn nói chuyện với cô.
Cho nên, cô chỉ có thể nói với Hách Tuệ Như trước, sau đó thông báo với Tần Vĩ Văn.
Chính là thông báo.
“Tìm ta? Chuyện gì?” Hách Tuệ Như nhìn Mộ Thanh Nghiên, cô gái xinh đẹp tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn khiến người ta kinh diễm, bà nghĩ, chỉ bằng dung mạo hơn người của Mộ Thanh Nghiên, Vĩ Văn kỳ thật không thiệt.
Ánh mắt Hách Tuệ Như nhìn Mộ Thanh Nghiên từ trên xuống dưới, thấy tay trái của cô quấn băng gạc, chợt cả kinh: “Nghiên Nghiên, tay ngươi bị làm sao?”
Mộ Thanh Nghiên quơ quơ tay trái: “Chỉ là vết thương nhỏ, dì Tuệ, chúng ta nói chuyện chính đi, dì Tuệ, con là đến từ hôn.”
Người nào đó quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh.
“Từ hôn?” Vừa với kéo Mộ Thanh Nghiên ngồi xuống giường trúc, Hách Tuệ Như cả kinh đứng lên, trong lòng không rõ vui hay buồn: “Mẹ con biết việc này sao?”
Hách Tuệ Như đoán Đinh Tú Phương không biết việc này, nếu bà ta biết, dù đồng ý hay không, bà cũng tuyệt không có khả năng để một mình Mộ Thanh Nghiên đến đây.
Mộ Thanh Nghiên tự chủ trương từ hôn là vì dỗi nhau với tên tiểu tử thối Vĩ Văn kia sao?
Mộ Thanh Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Mẹ con còn không biết, con muốn nói với dì trước.”
Hách Tuệ Như: “…”
Tại sao bọn trẻ bây giờ đứa nào cũng tự quyết định thế?
Nhớ tới con trai lớn dường như thành người khác sau khi đính hôn, Hách Tuệ Như thở dài, bà ngồi xuống cầm tay Mộ Thanh Nghiên, ôn nhu nói: “Có phải vì Vĩ Văn nói với con những lời khó nghe? Con đừng để bụng, hắn bây giờ còn trẻ con, đợi hắn lớn hơn, hắn sẽ đối tốt với con.”
Hách Tuệ Như và Tần Lệnh Sơn cũng là ép duyên, sau khi cưới nhau mới có phu thê ân ái, trong lòng hai người tin tưởng, không nói đến gia thế, trên mọi phương diện, Mộ Thanh Nghiên đều là cô gái tốt, Tần Vĩ Văn mâu thuẫn với Thanh Nghiên là vì hắn còn nhỏ tuổi, chờ hắn trưởng thành một chút, sẽ nghĩ thông.
Giống như Tần Lệnh Sơn trước kia.
Mộ Thanh Nghiên lại lắc đầu: “Không phải vì anh Vĩ Văn, con từ hôn là vì lo cho chính mình. Dì Tuệ, những điều con sắp nói có chút phức tạp, dì dù sao nghe con nói hết được không?”
“Phức tạp?” Lời nói của Mộ Thanh Nghiên khiến Hách Tuệ Như dở khóc dở cười: Cô bé vẫn còn nhỏ có thể nói đến việc gì phức tạp?
Nhưng bà là tiểu thư khuê các, hàm dưỡng cực tốt, vốn có kiên nhẫn, bà chăm chú nhìn Mộ Thanh Nghiên gật đầu: “Được, trước hết dì Tuệ nghe con nói.”
“Là như vậy…” Mộ Thanh Nghiên đang muốn bắt đầu, ngoài cửa Tần gia đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô, sau đó là tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng nói sang sảng: “Tuệ Như, Tuệ Như, mau tới đây, có khách tới nhà.”
Là thanh âm của Tần Lệnh Sơn.
Hách Tuệ Như nghe thấy tiếng của chồng, nháy mắt quét đi vẻ u sầu.
Tuy rằng nóng lòng muốn gặp chồng, tính cách tinh tế của bà cũng không bỏ lại Mộ Thanh Nghiên , bà kéo Mộ Thanh Nghiên cùng ra ngoài: “Nghiên Nghiên, chú Sơn của con đã trở lại, chuyện từ hôn lát nữa lại nói được không?”
“Được, chuyện từ hôn con cũng muốn nói với cả chú và dì.” Mộ Thanh Nghiên cảm thấy vận khí của mình thực tốt, nói việc từ hôn với Tần Lệnh Sơn trăm lợi không hại.
Mộ Thanh Nghiên không ngờ vận khí của cô không chỉ có một chuyện tốt.
Cô nắm tay Hách Tuệ Như đi ra ngoài, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Tiêu Nhiên, người mà cô nằm mơ cũng nhớ tới hắn.
Tuy rằng là Thẩm Tiêu Nhiên lúc trẻ, chỉ cần liếc mắt Mộ Thanh Nghiên cũng nhận ra hắn.
Bọn họ có năm người, mặc quân trang chỉnh tề, bao gồm cả Tần Lệnh Sơn, trông hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Thẩm Tiêu Nhiên đi ở cuối cùng, dù lòng Mộ Thanh Nghiên không yên, liếc mắt vẫn nhìn thấy hắn, cũng nhận ra hắn.
Hắn thật đẹp trai, cô cảm thán trong lòng, so sánh với Thẩm Tiêu Nhiên của mười năm sau trầm ổn cơ trí, Thẩm Tiêu Nhiên lúc trẻ quả nhiên có chút lưu manh, chỉ là nét tinh nghịch này cũng không ảnh hưởng đến bộ dạng tuấn dật của hắn, khí chất thanh lãnh, ngược lại thêm phần thần bí.
Quả thực hấp dẫn người.
Mộ Thanh Nghiên cực lực muốn bảo trì bình thản, nhưng thu hồi ánh mắt thì sao?
Dung nhan tuấn mỹ của Thẩm Tiêu Nhiên, ánh mắt thâm thuý bình tĩnh, đôi môi đỏ tinh xảo, nháy mắt đã khắc vào lòng Mộ Thanh Nghiên
Mộ Thanh Nghiên kích động, không thể khống chế cảm xúc của mình, cô không kịp xoay người, nước mắt đã ào ào chảy ra.
Khiến mọi người ở đây đều bị kinh sợ.
Mộ Thanh Nghiên trong lòng khó chịu muốn chạy về nhà, nhưng cô biết, khóc lóc chạy ra khỏi nhà họ Tần thật không sáng suốt, để hàng xóm nhìn thấy lại muốn đàm tiếu gì đó.
Cô do dự một chút, xoay người chạy vào bếp nhà họ Tần.
Tần Lệnh Sơn nghi hoặc không hiểu, trao đổi một ánh mắt với Hách Tuệ Như cũng đang kinh hãi, bà bỏ lại khách nhân đang không hiểu ra sao vào trong phòng bếp.
Ở cửa phòng bếp, Hách Tuệ Như giữ chặt ống tay áo Tần Lệnh Sơn thấp giọng giải thích: “Nghiên Nghiên là tới từ hôn.”
Hách Tuệ Như nhận định Mộ Thanh Nghiên đột nhiên khóc là vì nhìn thấy Tần Lệnh Sơn, cảm thấy trong lòng uỷ khuất.
Từ lúc Mộ Thanh Nghiên nói ra hai chữ từ hôn, bà đã cho rằng nhất định là Tần Vĩ Văn làm cái gì khiến Mộ Thanh Nghiên tức giận.
“Cái gì? Có phải tiểu tử thối kia làm gì khiến người ta giận hay không?” Tần Lệnh Sơn nghĩ giống Hách Tuệ Như. Hắn là người nóng nảy, tuy rằng trong nhà có khách, cũng không để ý đến đàm tiếu dạy con bên đường bị người truyền ra.
“Không phải đâu chú Sơn, anh Vĩ Văn không làm gì khiến con giận, từ hôn là ý của con.” Mộ Thanh Nghiên tỉnh táo lại nhanh chóng giải thích.
“Vì sao? Ngươi không coi trọng Vĩ Văn?” Ngữ khí Tần Lệnh Sơn nhu hoà, nhưng chưa hết tức giận, lời nói có chút cộc cằn.
Mộ Thanh Nghiên định trả lời, ngẩng lên lại thấy Tần Vĩ Văn và Tần Khải Văn đang tới cạnh phòng bếp.
Tướng mạo Tần Lệnh Sơn và Hách Tuệ Như không tầm thường, một người tuấn tú một người uyển chuyển, hai đứa nhỏ trong nhà nhận ưu điểm của bọn họ, đều là hai nam nhân tuấn tú xinh đẹp, môi hồng răng trắng.
Trước kia, Tần Lệnh Sơn luôn lấy hai con làm vinh dự, lúc này nhìn hai đứa đều không vừa mắt, nhìn ai cũng tức giận.
Đứa nhỏ Tần Khải Văn nghịch ngợm, thiếu chút nữa gặp tai nạn xe cộ, tuy được Mộ Chính Huy cứu, lại khiến hắn vô tội chết.
Tần Lệnh Sơn biết không thể trách lên đầu Tần Khải Văn, nhưng hôm nay Mộ Thanh Nghiên nước mắt lưng tròng khiến hắn giận chó đánh mèo lên Tần Khải Văn.
Lại giận chó đánh mèo giáo huấn Tần Vĩ Văn: “Tiểu tử thối, ngươi làm ra chuyện tốt gì, lát nữa ta sẽ thu thập ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT