“Chị, chị sao thế? Sao mắt lại hồng thế kia?” Vẻ mặt Mộ Thanh Nghiên thân thiết, kỳ thực, trong lòng lại … hưng phấn.
Tống Hồng Quảng quả nhiên trúng kế, cuối cùng cá cũng mắc câu, cô sao có thể không hưng phấn?
Mộ Tâm Lan vẫn chờ Mộ Thanh Nghiên về nhà, quyết định hộ cô: “Chị… Giữa trưa hôm nay, anh rể em qua nhà ăn cơm, anh ấy giống như bị điên, nói rất nhiều câu khó nghe, còn…”
Còn lấy mất 400 đồng, chỉ là, chuyện tiền bạc, nhất thời Mộ Tâm Lan nói không lên lời, trong lòng cảm thấy tủi thân, nước mắt lạch cạch rơi xuống.
Mộ Thanh Nghiên hiểu rõ trong lòng, cũng không hỏi chuyện tiền bạc: “Nói khó nghe như thế nào? Chị nói rõ ràng với em, xem đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
Cánh mũi của Mộ Tâm Lan đau xót: “Anh ấy, anh ấy nói chị xem anh ấy như người ngoài, nói chị lừa anh ấy, mẹ cho chị một ngàn đồng tiền lương, lại chỉ nói có sáu trăm, em nói đi, anh ấy không phải nói oan cho chị sao?”
Mộ thanh nghiên cố gắng nhịn xuống hưng phấn: “Vậy chị trả lời anh ấy thế nào?”
“Chị đương nhiên nói không có, anh ấy không tin, kiểm tra ví của chị, em biết không, mấy ngày nay mẹ và em luôn bận chuyện của cậu út, tiền nhà mình kiếm được mấy ngày nay đều ở trong tay chị, anh ấy thấy trong ví của chị có gần một ngàn đồng, càng không tin chị, cuối cùng còn lấy mất bốn trăm.” Rốt cuộc Mộ Tâm Lan nói ra chuyện khiến cô ngại ngùng.
Chuyện Tống Hồng Quảng lấy tiền.
Cô không muốn để mẹ biết, nhưng là, tiền Tống Hồng Quảng lấy mất có thể lấy lại sao?
Khả năng rất thấp.
Thấy Mộ Thanh Nghiên nghe xong lời của cô, vẻ mặt u sầu, Mộ Tâm Lan càng hoảng loạn: “Nghiên Nghiên, em nói xem chị phải làm gì bây giờ a, chị… không dám nói thật với mẹ, chị sợ mẹ hiểu lầm là chị chê tiền lương ít, nên mới diễn kịch với anh rể…”
Mộ Thanh Nghiên: “…”
Đầu óc của chị, thật hết thuốc chữa.
Làm sao mẹ lại nghi ngờ như thế, chẳng qua, nếu mẹ biết, chắc chắn sẽ tức giận, có khả năng tức phát bệnh, cho nên…
Mộ Thanh Nghiên nhíu mày lo lắng nhìn Mộ Tâm Lan nói: “Mấy ngày nay mẹ sốt ruột vì chuyện cậu út, chuyện của anh rể nếu không tốt, mẹ sẽ tức giận phát bệnh, cho nên, tạm thời chị không cần nói thật với mẹ, bốn trăm đồng này … em còn hai trăm tiền riêng, trước đưa cho chị được không?”
“Này…”
Dùng tiền riêng của em gái điền vào lỗ thủng của mình, Mộ Tâm Lan có chút không đành lòng, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, đành phải gật đầu: “Được, em có hai trăm đồng, chị còn một trăm, còn thiếu một trăm, chị nói anh rể mượn được không?”
“Được.” Sợ làm lộ, Mộ Thanh Nghiên dặn một câu: “Cứ nói anh ấy mượn hai trăm. Nếu không một trăm kia vốn của chị sẽ chẳng còn gì?”
“Ừ, đúng”
“Còn có, nếu mẹ không chủ động hỏi, chuyện vay tiền tạm thời chị đừng nói, em giúp chị vào sổ một chút là được.” Mộ Thanh Nghiên luôn quản chuyển sổ sách, ngẫu nhiên Đinh Tú Phương mới hỏi một chút, cho nên, nếu Mộ Thanh Nghiên không chủ động nói, thiếu một trăm đồng mà thôi, Đinh Tú Phương rất khó phát hiện ra.
“Chuyện này, làm thế có được không?” Mộ Tâm Lan không nỡ.
Mộ Thanh Nghiên cho cô một ánh mắt trấn an: “Không có việc gì, chỉ là tạm thời gạt mẹ mà thôi. Lại nói, cũng không lừa được mấy ngày, chị nghĩ đi, cho dù mấy hôm nay anh rể không nói, tháng sau hắn lại tìm chị muốn một ngàn làm sao bây giờ?”
“Đúng a, Nghiên Nghiên, em nói xem, anh rể em làm sao vậy? Sao đột nhiên hắn lại náo ra chuyện này?” Rốt cuộc Mộ Tâm Lan nói ra lời Mộ Thanh Nghiên muốn nghe nhất.
“Em cũng không nghĩ ra vì sao, nhưng mà, không có lửa làm sao có khói, việc này khẳng định có nguyên nhân.”
Mặt Mộ Tâm Lan lập tức đen lại: “Không có lửa làm sao có khói? Chẳng lẽ có người thấy tình cảm vợ chồng bọn chị tốt, cố ý tìm cách ly gián chúng ta?”
“Cũng có khả năng này, nhưng mà không lớn. Chị nghĩ xem, muốn ly gián chị chỉ cần nói, chị giấu đi một trăm đồng tiền lương là được, nhưng vậy càng dễ khiến người ta tin tưởng, lại có thể khiến anh rể tức giận, nhưng, anh rể lại nói là một ngàn đồng a, hơn những bốn trăm đồng, em cảm thấy, anh rể lấy lý do để lấy tiền của chỉ càng lớn hơn.” Mộ Thanh Nghiên tìm mọi cách bôi đen Tống Hồng Quảng, cũng tự cảm thấy mình tâm địa đen tối.
Nhưng cũng rất thoải mái a.
“Em nói rất có lý, nhưng mà, anh ấy cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Có phải anh ấy hay trong nhà đột nhiên có chuyện gấp cần tiền hay không? Cũng không đúng? Tiền lương của anh chị không phải vẫn do anh rể cầm sao? Anh ấy hẳn là không thiếu tiền mới đúng? Chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì đặc biệt cần dùng tiền? Tiền trong sổ tiết kiệm không đủ, cho nên… Nếu không, ngày mai em đi với chị về nhà xem thế nào?”
“Được. Nghiên Nghiên, em nói như vậy, chị càng lo sợ, em nói xem, tiền tiết kiệm của chị và anh ấy có phải đều không còn nữa không?”
“Chị, chị đừng đoán mò, chắc không phải như thế đâu, anh rể sẽ không đen tối đến thế. Đúng rồi, nếu chị cảm thấy không chắc chắn, ngày mai chị cầm sổ tiết kiệm đến ngân hàng kiểm tra.”
“Được.”
Nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của chị gái, Mộ Thanh Nghiên khổ sở lại đau lòng, càng sợ cảm xúc của chị ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng. Sau nghĩ lại, kiếp trước lúc chị gái mang thai thường xuyên bị Tống Hồng Quảng hành hung, cho dù như thế, chị vẫn sinh ra Tống Hạo Viễn khoẻ mạnh, cho nên, đời này, bạn nhỏ Tống Hạo Viễn nhất định cũng sẽ khoẻ mạnh.
Sau khi Tống Hồng Quảng lấy của Mộ Tâm Lan bốn trăm đồng, kỳ thật nội tâm cũng lo sợ, hắn sợ những gì hắn nghe thấy, rằng mỗi tháng Đinh Tú Phương cho Mộ Tâm Lan một ngàn đồng tiền lương, là giả.
Tuy việc này hắn nghe thấy hai người nói.
Nhưng hai người kia nhìn qua cũng không phải là người hay nói dối.
Hai người kia, một người là Lâm Dung, một người là Lý Tuyết.
Lý Tuyết nói với hắn lúc ở trên giường.
Cô ta nói, là từ thực tế nhà chồng cô ta cũng mở cửa hàng đồ chín, những lời này cô ta nghe thấy chắc chắn là thật.
Nhà chồng cô ta làm đồ chín hấp tương còn không ngon bằng nửa đồ của Mộ gia, hàng tháng cũng có thể kiếm được hai ngàn đồng, cho nên, cửa hàng thực phẩm chín của Mộ gia có khả năng còn kiếm được nhiều hơn.
Cuối cùng, Lý tuyết còn cẩn thận cầu Tống Hồng Quảng giao cho cô ta công thức đồ chin hấp tương của Mộ gia, còn có ý nói cho hắn, đồ đến tay, sẽ đưa cho hắn một ngàn đồng, coi như mua của hắn.
Đây chính là nguyên nhân hôm kia hắn muốn có công thức của đồ chín hấp tương.
Còn chuyện lấy bốn trăm đồng hôm nay, vốn hắn cũng không định lấy. Hắn thấy Lý Tuyết hứa cho hắn một ngàn đồng là quá ít, luôn nói dối cô ta là không lấy được công thức. Hắn nói dối Lý Tuyết rằng, Đinh Tú Phương giấu công thức rất kỹ, cũng không dễ dàng lấy được.
Hắn nói như vậy là muốn Lý Tuyết chủ động tăng giá, ai biết Lý Tuyết nghe thấy thế, chẳng những không có tăng giá, tối qua còn giận dỗi hắn.
Sáng sớm hôm nay hắn đến nhà họ Lý, lấy lý do là đến chúc mừng đứa bé mới sinh nhà Lý Đại Long, đi vào nhìn xem, mới biết Lý Tuyết đã về thành phố Huyền Dương.
Phúc lợi buổi tối đột nhiên không còn, Tống Hồng Quảng bất mãn, lại không dám động thủ với Mộ Tâm Lan, liền giật lấy ví tiền.
Tống Hồng Quảng nghĩ, nếu chuyện tiền lương của Mộ Tâm Lan mỗi tháng là một ngàn đồng là thật, cô ta khẳng định sẽ không dám nói cho Đinh Tú Phương chuyện hắn giựt tiền.
Nếu Đinh Tú Phương trách hắn vì chuyện này, là hắn hiểu lầm Mộ Tâm Lan, đến lúc đó hắn trả lại tiền là được.
Nếu không, trừ vào tiền lương tháng sau cũng được.
Chẳng qua, là sợ Đinh Tú Phương trách cứ, hắn không dám đến Mộ gia ăn cơm, về nhà ăn lại không chịu được Tằng Quế Hương hỏi này nọ, đang lúc trong tay có tiền, một ngày ba bữa cơm đều ăn ở tiệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT