Thẩm tiêu nhiên im lặng nghe Mộ Thanh Nghiên nói xong, ánh mắt thâm thuý của hắn ngày càng sâu: “Anh hiểu, cô bé, anh sẽ làm theo ý em.”
Hắn thưởng thức cách làm việc của cô nhóc này, lại vì cô bé không xem mình như người ngoài mà cảm thấy sung sướng.
Tuy rằng hắn biết, cô làm vậy cũng là bất đắc dĩ.
Chân của Cố Việt bị thương, không thể kéo dài, cho nên cô mới phải cầu đến hắn hỗ trợ.
Mà sự bình tĩnh và quả cảm này của cô cũng khiến hắn khâm phục.
Cảm nhận của Thẩm Tiêu Nhiên không sai một chút nào.
Kiếp trước, nhiều năm, Mộ Thanh Nghiên từng làm y tá ở bệnh viện, cô vô cùng rõ ràng tình người ấm lạnh ở những nơi như thế này.
Cô biết, việc của Cố Việt, không phải một cô nhóc như cô, hay một người phụ nữ ở trấn nhỏ như Đinh Tú Phương có thể làm thoả đáng trong thời gian ngắn.
Việc này thế nào cũng phải những người có nhân mạch tầm cỡ như Thẩm Tiêu Nhiên mới có thể khiến người kinh sợ, sự việc mới đơn giản và dễ dàng có kết quả.
Thật sự Thẩm Tiêu Nhiên cũng không qua loa, hắn lấy ra danh nghĩa của Trần Mặc, người bạn làm cảnh sát của hắn, tìm đến viện trưởng, sau khi biết rõ ràng bệnh tình của Nguyễn Tiểu Vân, mẹ của Cố Việt, hắn lập tức gọi điện cho Trần Mặc và Trác Đông Lâm.
Thật may là, bệnh viện mà Cố Việt đang điều trị là bệnh viện tốt nhất trong thành phố Huyền Dương.
Bác sỹ chấn thương chỉnh hình tốt nhất thành phố Huyền Dương lại là viện phó Lưu Nhất Đa.
Cũng là anh họ của Trác Đông Lâm.
Có tầng quan hệ này, sự việc liền đơn giản hơn nhiều.
Dưới áp lực từ Trác Đông Lâm, Lưu Nhất Đa tổ chức hội chẩn lại cho Cố Việt, kết quả của hội chẩn là, tuy chỉ là chấn thương nhỏ, nhưng để qua một thời gian nữa, nếu không có cuộc hội chẩn này, chân của Cố Việt sẽ như thế nào cũng khó nói.
Phẫu thuật lại cho Cố Việt, đồng thời cũng điều trị cho Nguyễn Tiểu Vân đang bị loét dạ dày cấp tính.
Khiến mọi người thương cảm là, Nguyễn Tiểu Vân mất máu nghiêm trọng, được Trần Mặc đón ra từ căn phòng trọ nhỏ chỉ có bốn bức tường.
Nhìn bộ dáng Nguyễn Tiểu Vân tái nhợt, gầy gò, nhớ tới nguyên nhân Cố Việt bị đánh gãy chân, rất nhiều y tá và người bệnh rơi lệ.
Nhất là những người bệnh cùng phòng với Cố Việt, so với người khác còn áy náy hơn, đa số mọi người đều nghĩ, đợi Cố Việt phẫu thuật trở về, nhất định sẽ đối tốt với hắn hơn.
Đáng tiếc, sau khi Cố Việt hoàn thành cuộc phẫu thuật thứ hai, Mộ Thanh Nghiên yêu cầu bệnh biện cho hắn và Nguyễn Tiểu Vân ở cùng một phòng bệnh riêng tư.
Hai mẹ con gặp nhau ở phòng bệnh, nở nụ cười đã lâu mới có.
Sau khi tinh thần Nguyễn Tiểu Vân tốt hơn, hiểu rõ mọi chuyện, tức khắc chân thành cảm kích Đinh Tú Phương.
Đinh Tú Phương tuy rằng thấy lời cảm ơn này quá khách khí, nhưng lại nghĩ đến Đinh Văn Vũ vẫn còn phải nhờ mẹ con Nguyễn Tiểu Vân giơ cao đánh khẽ, đỏ mặt nhận lời cảm ơn.
Lúc này, Mộ Thanh Nghiên và Thẩm Tiêu Nhiên, Trác Đông Lâm, Trần Mặc, ba soái ca đang ở trong phòng viện phó Lưu Nhất Đa hỏi về tình trạng của Cố Việt.
Lưu Nhất Đa nói với bọn họ, chỉ cần trong thời gian dưỡng thương không xảy ra sự cố gì, chân của Cố Việt nhất định có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Mộ Thanh Nghiên không nén được tươi cười, vô cùng cảm tạ Lưu Nhất Đa: “Cảm ơn viện phó Lưu, bệnh tình của Cố Việt còn nhờ ngài.”
Tuy rằng cô cũng vô cùng cảm ơn những người khác, nhưng sau này Cố Việt còn nhờ vào Lưu Nhất Đa, Mộ Thanh Nghiên không thể không để tâm hơn một chút.
Lưu Nhất Đa cười ôn hoà: “Không cần cảm ơn, đây là chức trách của ta, nhưng mà vì Đông Lâm, ta sẽ quan tâm đến Cố Việt nhiều hơn, cô cứ yên tâm.”
Mộ Thanh Nghiên lập tức xoay người nói với Trác Đông Lâm: “Vâng, cảm ơn anh Đông Lâm.”
“Không có gì, về sau em nhớ mang cho anh nhiều đồ ăn ngon là được, giống như thạch và đồ chín hấp tương trên xe Tiêu Nhiên, ai nha, Mộ Thanh Nghiên, anh thật không ngờ đồ chín hấp tương nhà em ăn ngon như vậy, trước kia anh còn tưởng rằng em nói khoác đâu.”
Mộ Thanh Nghiên cười tủm tỉm, gật đầu: “Được, lần sau lúc lấy hàng nhà anh sẽ mang cho anh một ít. Còn có viện phó Lưu và cảnh sát Trần cũng có, dùng đồ ăn ngon làm thù lao cho mọi người.”
Bởi vì cách nói cảm ơn của cô thực trực tiếp, Lưu Nhất Đa và Trần Mặc đều cười nhận, mọi người tỏ vẻ thực chờ mong.
Tuy rằng cũng không phải là thực sự chờ mong.
Mộ Thanh Nghiên trở về phòng bệnh, đang muốn nói chuyện thuê người chăm sóc với Nguyễn Tiểu Vân, đột nhiên có ba người phần phật xông vào trong phòng bệnh.
Một bà lão với gương mặt gầy dài, một cô gái còn trẻ mắt xanh mỏ đỏ, và một người thanh niên dáng người khôi ngô, nhưng ánh mắt tối tăm trên khuôn mặt đỏ bừng.
Bà lão nhìn xung quanh phòng bệnh, đột nhiên thé lên tiếng khóc sắc nhọn giả dối: “Hức hức hức… Việt Nhi số khổ của bà, cháu không thể bị tàn phế như thế được. Tiểu Vân a, con nhất định phải để tên hỗn đản đáng chém ngàn đao kia phải ngồi tù a, chưa nói đến việc hắn đánh gãy chân của Việt nhi nhà chúng ta, mấy người nhà hắn kia cũng thật ác độc, thế nhưng bọn họ không đưa một đồng tiền thuốc men a…”
Sau tiếng khóc của bà lão, là tiếng nói ôn nhu trẻ trung của cô gái nhưng không nén được vẻ uất hận: “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ nhìn xem, Việt Việt và chị không phải đang truyền nước sao? Họ ở phòng bệnh này cũng không phải loại phòng bình thường, rõ ràng là không thiếu tiền. Mẹ, mẹ đừng khóc, chúng ta hỏi tình hình trước đã.”
Nguyễn Tiểu Du nói xong, bàn tay tinh xảo sờ má Nguyễn Tiểu Vân: “Chị, sao đột nhiên chị lại có tiền chữa bệnh? Có phải chị bán ngọc bội anh rể đưa cho chị rồi phải không?”
Từ lúc bọn họ đi vào, Nguyễn Tiểu Vân luôn luôn lạnh mặt, lúc này Nguyễn Tiểu Du trực tiếp hỏi bà, bà vẫn cứ một bộ dáng không muốn để ý, Nguyễn Tiểu Du còn muốn nói thêm, Cố Việt luôn luôn một bộ dáng giả bộ ngủ, đột nhiên mở to mắt rống lên: “Nguyễn Tiểu Du, dì đừng nhớ thương đến ngọc bội của mẹ tôi nữa, còn có, dì hẳn là vẫn nhớ, ngày đó các ngươi đuổi hai mẹ con tôi ra ngoài, chúng ta đã nhất đao lưỡng đoạn, giờ không còn quan hệ gì nữa, cho nên, mời các người đi ra ngoài, chúng tôi không lạ gì chuyện giả mù sa mưa của các người.”
Mọi người: Tài ăn nói của thiếu niên tốt lắm!
Thẩm Tiêu Nhiên và Trần Mặc trao đổi ánh mắt, cùng tiến đến chỗ ba vị khách không mời mà đến.
Trần Mặc lạnh giọng nói: “Chúng ta là cảnh sát điều tra vụ án đánh người lần này, thật ngại quá, bởi vì Nguyễn Tiểu Vân là người nhà của bị hại Cố Việt, cho nên nơi này không tiếp người tạp nham quấy rầy.”
Trình Đông Muội đứng phắt dậy: “Người tạp nham? Chúng ta là người nhà mẹ đẻ Nguyễn Tiểu Vân, ta là mẹ của nó, đó là em gái và em trai của con bé, chúng ta vừa mới đi trấn Tân Tuyền tìm người nhà của người đánh cháu ta để đòi tiền.”
“Đòi tiền?” Bà lão vừa nói xong, người luôn hoà ái như Trác Đông Lâm cũng nổi giận: “Người kia đã bị bắt vào sở cảnh sát, căn bản không chạy được, nếu các ngươi thực sự là người thân của Cố Việt, chẳng lẽ không phải điều đầu tiên là nghĩ cách trị thương cho hắn? Các ngươi để một mình hắn ở trong bệnh viện, chạy đi đòi tiền, các ngươi xác định sau khi các ngươi lấy được tiền, số tiền kia có đến tay Cố Việt hay không? Nói thật, người tâm địa đen tối ta đã thấy nhiều, nhưng đen tối giống các ngươi vậy, còn là lần đầu tiên ta gặp.”
Nguyễn Tiểu Du vốn cao ngạo, đột nhiên bị mắng định cãi lại, ngước mắt nhìn lên phát hiện ba người đàn ông trong phòng bệnh của Cố Việt, không chỉ đẹp trai, mà quần áo, trang phục, khí thế đều là bộ dáng của người phú quý, không khỏi trong lòng nhảy loạn.
Cô ta vừa nghĩ, vừa đem những lời thô tục ra đến miệng lại nuốt trở về, còn ngăn cản Trình Đông Muội đang hùng hùng hổ hổ.
Trình Đông Muội xưa nay mồm miệng vốn không có chừng mực, nhưng lại rất nghe lời con gái út, Nguyễn Tiểu Du vừa ngăn lại, bà lập tức im miệng, rất nghe lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT