Beta: Bánh Bao

Thẩm Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn mui xe: “Ha ha, em yên tâm, sẽ không để lãng phí lời hứa của em. Anh được nghỉ năm ngày, Mộ Thanh Nghiên, trong nhà em có việc gì cần anh hỗ trợ không? Nếu không anh đến chỗ Đông Lâm, chuyển hàng về cho em?”

“Không có...” Mộ Thanh Nghiên theo bản năng từ chối, còn chưa dứt lời, đột nhiên nghĩ tới một việc: “Kỳ thật có một việc ...”

Cô vừa bắt đầu nói, nhớ tới việc cô tự nhủ sẽ ít xuất hiện bên người Thẩm Tiêu Nhiên, đành im bặt.

Thẩm Tiêu Nhiên thấy cô còn khách khí như thế, hiếm khi làm ra vẻ bất nhã, bĩu môi: “Có việc gì cứ nói thẳng đi, không cần ấp a ấp úng.”

Được rồi, ấp a ấp úng thực sự không phải là phong cách của Mộ Thanh Nghiên, cô nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này, nhờ Thẩm Tiêu Nhiên giúp tương đối ổn thỏa.

“Là chuyện của cậu út em, cậu út là quỷ thích đánh bạc, từ lâu đã thích đánh bài đến điên rồi. Cậu ấy luôn luôn không làm việc gì, thời điểm cha em còn sống, còn có chút cố kỵ, từ khi cha em qua đời, hắn nhìn thấy tính tình mẹ em hiền lành, thường xuyên đến nhà em vay tiền. Cậu ấy đã mượn rất nhiều tiền của nhà em, năm cha em gặp chuyện không may, chú Sơn đưa năm ngàn đồng, cậu ấy cũng cầm đi gần hết. Này cũng chỉ đủ chu cấp cho cậu ấy một năm. Bây giờ cậu thấy nhà em mở cửa hàng thực phẩm chín, tiền trước kia mượn mà không trả cũng liền thôi, lại bắt đầu ầm ĩ vay tiền, cứ như vậy, nhà chúng em sẽ bị cậu ấy liên lụy tới chết. Cho nên, em muốn để cậu bị người ta dạy dỗ một chút, bỏ đi thói quen đánh bạc, nếu có thể, ngồi trong tù vài ngày cũng được. Chỉ là, em có ý định này, lại không biết làm thế nào. Anh có thể giúp em sao?”

Mộ Thanh Nghiên nói xong, nỗ lực muốn làm ra biểu hiện khổ đại thâm cừu, hung thần ác sát.

Đáng tiếc, tuổi còn nhỏ, lại mỹ lệ, không nhìn ra dáng vẻ hung thần ác sát, chỉ khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc cô.

Đáy lòng Thẩm Tiêu Nhiên dâng lên một trận thương tiếc, ôn nhu nói: “Trước tiên em nói cho anh tình huống cơ bản của cậu út, ví dụ như tên, tuổi, trình độ văn hóa, tình huống gia đình ...”

“Cậu út nhà em tên là Đinh Văn Vũ, là người thôn Bạch Ngọc trấn Tân Tuyền, năm nay 31 tuổi, mợ út là Trương Hỉ, bằng tuổi cậu, đều chỉ mới học qua tiểu học, có một em họ năm nay 10 tuổi, trong nhà không đến mười mẫu đất, ông ngoại em trông coi giúp.”

“Cậu út em chưa từng làm việc gì sao?”

“Có thể tính từng làm việc, còn làm qua nhiều việc, nhưng cậu không chịu khổ được, mỗi việc đều làm một tuần. Dạo gần đây, cậu muốn tới nhà bọn em học làm đồ chín hấp tương, về sau sẽ mở một cửa hàng ở trấn Xuân Thụ.”

“Sẽ mở cửa hàng ở trấn Xuân Thụ?” Ở trấn Tân Tuyền, lại muốn chạy đến trấn Xuân Thụ buôn bán, rõ ràng là muốn đến ... hút máu Mộ gia.



Lời của Mộ Thanh Nghiên khiến Thẩm Tiêu Nhiên đại khái biết Đinh Văn Vũ là dạng người gì, hắn cảm thấy bi ai cho Mộ Thanh Nghiên có một người cậu vô lại như vậy.

Hắn suy nghĩ: “Ngồi tù không hay lắm, anh để cho người ta tính kế hắn trên chiếu bạc, lấy danh nghĩa thiếu nợ trả tiền, cưỡng chế hắn làm việc trong nhà xưởng, giúp hắn mài dũa tính tình, em thấy thế có được không?” (Bánh bao: Lúc này anh đã tính kế, dọn đường, chuẩn bị một lý lịch trong sạch cho chị về làm vợ rồi á)

Làm như vậy, không hẳn có thể cải tạo tốt Đinh Văn Vũ, lại có thể vây khốn Đinh Văn Vũ tạm thời, đợi chị em nhà họ Mộ lớn một chút, cho dù Đinh Văn Vũ tật cũ tái phát, có muốn cũng không dễ dàng bóc lột bọn họ nữa.

“Được ạ, Thẩm Tiêu Nhiên, có thể làm nhanh một chút được không? Vài ngày nay, bà ngoại em bức mẹ sắp phát điên.” Mộ Thanh Nghiên vội như cứu hỏa, không muốn ác mộng kiếp trước tái diễn.

Thẩm Tiêu Nhiên cũng cảm thấy làm nhanh một chút tốt hơn, dù sao ngày nghỉ của hắn có hạn, “Bây giờ anh đi an bày luôn, ngày mai bắt đầu hành động, em chờ tin tức tốt của anh. Ngoài chuyện này, còn có gì cần anh hỗ trợ không?”

“Không có, cảm ơn anh, anh Thẩm, chuyện cậu út còn nhờ anh.”

“Ừ, anh nhận lời cảm ơn của em, Mộ Thanh Nghiên, mấy ngày nay anh đều ở thành phố Huyền Dương, em nếu có việc gì gấp cần tìm anh, gọi điện theo số này, hoặc là tới nơi này tìm anh.” Thẩm Tiêu Nhiên vừa nói vừa lấy giấy bút ghi địa chỉ và số điện thoại: “Đây là địa chỉ và số điện thoại của đồng đội Cố Thất của anh. Không chỉ mấy hôm nay, về sau có chuyện gì khó xử em cứ tìm anh Cố Thất, hắn là anh em bạn tốt của anh, năng lực rất lớn, em có chuyện gì nhờ hắn đều được.”

Thẩm Tiêu Nhiên không nói cho Mộ Thanh Nghiên biết, Cố Thất là bạn hắn, cũng là đồng đội của hắn, luôn ẩn núp ở thành phố Huyền Dương.

Mộ Thanh Nghiên cũng đoán ra được, cô vừa vui vẻ lại vừa buồn bực: Đời này, cô cùng Thẩm Tiêu Nhiên liên hệ ngày càng nhiều, làm sao bây giờ?

Mọi việc an bày thỏa đáng, Thẩm Tiêu Nhiên và Mộ Thanh Nghiên nhìn nhau cười, trong lòng hai người đều như có sợi lông phớt qua, tốt đẹp như vậy, tươi sáng như vậy.

Biết rằng phải chia ly, đều có chút lưu luyến không lỡ, nhưng cũng biết tiếp tục nói chuyện cũng không phải là chuyện sáng suốt, chẳng may trở thành đề tài nói chuyện của người khác thì không hay.

Xe chạy đến một ngã rẽ yên tĩnh gần nhà Mộ Thanh Nghiên, Mộ Thanh Nghiên để Thẩm Tiêu Nhiên dừng xe: “Anh Thẩm, em xuống ở đây là được rồi. Mẹ nhìn thấy em đi xe anh, lại truy hỏi.”

“Được, em đi xuống trước, anh chậm một chút sẽ đi ra, anh muốn mua ít đồ ăn nhà em mang cho Cố Thất. Cố Thất là cái tham ăn, ăn đồ chín hấp tương nhà em, càng dụng tâm giúp em làm việc.”

“Vâng, cảm ơn anh Thẩm, về sau có cơ hội em sẽ làm đồ ăn cho hai người các anh.” Mộ Thanh Nghiên nói xong linh hoạt xuống xe.

Thẩm Tiêu Nhiên cho xe chạy chậm, cùng đến cửa nhà với Mộ Thanh Nghiên, lấy được bảy phần đồ ăn cuối cùng trên bàn, lái xe về thành phố Huyền Dương.



Sau khi Mộ Thanh Nghiên về nhà, ngơ ngác ngồi thật lâu, luôn suy nghĩ đến chuyện Thẩm Tiêu Nhiên bố trí cậu út.

Cô cảm thấy Thẩm Tiêu Nhiên nói rất đúng, để Đinh Văn Vũ ngồi tù không phải là thượng sách. Cho dù bây giờ hình phạt đánh bạc nghiêm khắc thì thế nào? Đánh bạc là tội nhỏ, hình phạt sẽ không quá lớn, cậu út ở tù nhiều nhất là nửa năm.

Sau nửa năm ra tù vẫn là tai họa đến nhà.

Bị Thẩm Tiêu Nhiên mang đi tôi luyện, đó là việc không còn gì tốt hơn.

Nhưng mà, cô cảm thấy có chút tội lỗi, đây là thế nào?

Không, cô không nên cảm thấy tội lỗi, nhân sinh của cậu út chính là đáng đánh đòn.

Kiếp trước, hắn thiếu ăn đòn, nếu không cũng sẽ không liên lụy đến người khác, còn hại mình.

Mộ Thanh Nghiên đoán đến chiều hôm sau mới có thể có tin tức về cậu út, ai biết, đến trưa mới bưng bát cơm lên, liền thấy Thẩm Tiêu Nhiên vội vàng chạy vào nhà.

Hắn vội vàng nhìn cô một cái, chuyển ánh mắt sang Đinh Tú Phương: “Dì Đinh, em trai dì, Đinh Văn Vũ ở trấn Nguyên đánh nhau với một kẻ trộm, đánh gãy chân kẻ trộm, hiện tại đã bị bắt đi sở cảnh sát, Tần sư trưởng để cháu đến báo cho dì, xem có cần gì hỗ trợ không.”

Thẩm Tiêu Nhiên nói xong, vô cùng áy náy nhìn về phía Mộ Thanh Nghiên, hắn nghĩ, nếu hắn tích cực hơn, sớm một chút tìm ra Đinh Văn Vũ, hôm nay cũng không xảy ra việc này.

Hôm nay, hắn giả danh Tần sư trưởng vội vã đến, là muốn hết sức giúp đỡ Mộ Thanh Nghiên.

Mộ Thanh Nghiên sao có thể trách Thẩm Tiêu Nhiên làm việc bất lợi? Tuy rằng trong lòng cô tràn đầy cảm giác vô lực: Chuyện cậu út đánh gãy chân kẻ trộm đúng thực vẫn sẽ phát sinh, đây có thể coi như vận mệnh không thể nghịch chuyển phải không?

Không, đời này và kiếp trước không giống nhau, ít nhất có Thẩm Tiêu Nhiên và Tần sư trưởng làm chứng, bà ngoại và cậu út sẽ không động tâm tư bắt mẹ gánh tội thay cậu út.

Nghĩ thông chuyện này, cô chậm rãi tỉnh táo lại, cô nhìn Đinh Tú Phương và Mộ Tâm Lan nghe thấy Thẩm Tiêu Nhiên nói đang sợ hãi hoang mang, Mộ Tử Khiêm tỉnh tỉnh mê mê, suy nghĩ nhanh chuyển, rốt cuộc linh quang chợt lóe, bắt được điểm quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play