Vì vậy, Lâm Tĩnh lặng lẽ không tiếng động đứng chắn trước mặt hai cô bạn tốt, bảo vệ hai người phía sau thân hình gầy yếu của mình, tuy rằng cô cũng không nhìn ra hoảng sợ và lo lắng trên mặt Mộ Thanh Nghiên và Trương Hiểu Tình.
Thấy Lâm Tĩnh luôn luôn nhát gan, thế nhưng lại bảo vệ hai người, nước mắt Trương Hiểu Tình lập tức rơi xuống, trong mắt Mộ Thanh Nghiên cũng có nước.
Đứng bên ngoài chờ, đại ca Tiếu Thanh thấy ba tên đàn em của mình sau khi đi vào nhà Lâm Dung, bên trong vẫn im lặng không một tiếng động, cảm thấy vô cùng kỳ quái: Nếu như dĩ vãng, không phải là khóc khóc, quát quát sao?
Hôm nay sao lại một tiếng cũng không có?
Không phải là ra “chuyện lớn” gì đấy chứ?
Hắn thầm than một tiếng không tốt, chạy nhanh vào nhà, đã thấy trong nhà rất bình yên.
Hắn đưa một ánh mắt cho đàn em của mình, đang thành thật đứng trong nhà, đàn em lập tức đưa mắt liếc Trương Hiểu Tình.
Nhìn thấy Trương Hiểu Tình, Tiếu Thanh lập tức hiểu ra, hắn câu môi cười, lại nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên bên cạnh Trương Hiểu Tình, nụ cười ngưng lại, hắn sâu sắc liếc Mộ Thanh Nghiên một chút, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi một chút, ngươi là người nhà thầy giáo Mộ đúng không?”
Mộ Thanh Nghiên biết Tiếu Thanh, hắn là lão đại nổi tiếng trong trấn Xuân Thụ, cũng có danh tiếng khá tốt, hàng xóm láng giềng nhận xét hắn tốt lắm.
Thấy hắn đối với mình cũng không có ác ý, cô bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, ta là con thứ hai trong nhà.”
Tiếu Thanh khuôn mặt điển trai, nhưng người lại thấp bé, hắn sờ mũi: “À, ta là học sinh của thầy giáo Mộ, thầy giáo mất thực đáng tiếc. Ngươi gọi là Mộ Thanh Nghiên phải không? Về sau có chuyện gì cần ta hỗ trợ, chỉ cần ngươi cho người đưa thư tới là được.”
Mộ Thanh Nghiên vẻ mặt nghi hoặc, Tiếu Thanh này là muốn đáp lên quan hệ với nhà cô?
Mộ Thanh Nghiên không hiểu sao Tiếu Thanh lại đột nhiên muốn vậy?
Cô không biết có phải Tiếu Thanh mơ ước sắc đẹp của cô, hay là lo sợ danh tiếng con dâu Tần Lệnh Sơn của cô, Tiếu Thanh sẽ không ngốc nghếch đến mức đối đầu với Tần Lệnh Sơn đi.
Ngoại trừ sắc đẹp, Tiếu Thanh đối tốt với cô chỉ có thể vì báo ân.
Nhưng nếu là báo ân, thì hắn báo ân gì a?
Vừa rồi hắn hỏi đến cha, chẳng lẽ là cha có ân với hắn?
Chỉ là, trước khi cha mất chưa bao giờ nhắc qua a?
Được rồi, cái này không quan trọng, quan trọng là, nếu là ân tình của cha, kiếp trước Tiếu Thanh nhưng chưa từng giúp nhà các cô? Hơn nữa còn có chuyện mẹ gánh tội thay cậu út?
Mộ Thanh Nghiên suy nghĩ vòng vo vài vòng, cũng không nghĩ ra cách giải thích hợp lý, dứt khoát hỏi hắn: “Ta không hiểu ý của ngươi?”
“Ha ha, có người nhờ vả chiếu cố nhà các ngươi.” Tiếu Thanh cũng không giấu giếm: “Trước khi Dương Bảo Quốc đi đã dặn ta chiếu cố nhà các ngươi. Ta còn chuẩn bị vài ngày nữa đến nhà các ngươi nhìn xem, không nghĩ tới gặp ngươi ở đây. Ngươi ...là quan hệ thế nào với nhà Lâm Dung?”
“Em cùng Lâm Tĩnh là chị em kết nghĩa. Anh Tiếu Thanh, ngươi không phải nói nếu em có việc có thể tìm anh hỗ trợ sao? Em có thể hay không cầu anh nói giúp bọn họ một tiếng, chuyện bồi thường tiền thư thả vài ngày được không?” Mộ Thanh Nghiên lập tức hếch mũi lên mặt.
“Này...” Tiếu Thanh tức giận phát cười, trong lòng nói, cô nhóc, ngươi đúng là sảng khoái. Nhưng mà, mấy cô nhóc các người kết nghĩa thì có thể gọi là quan hệ đứng đắn gì a, để ta giúp bọn họ? Thế nào đều cảm thấy không thoải mái đâu?
Nhưng mà hắn lời hắn đã nói ra, nhất ngôn cửu đỉnh, hắn đã đồng ý không thể nuốt lời, nghĩ đến cho Lâm Dung thư thả vài ngày cũng không phải chuyện gì lớn, hắn sảng khoái gật đầu: “Được, ta đảm bảo, cho bọn họ thư thả vài ngày.”
“Vâng, cảm ơn anh Tiếu Thanh, về sau có cơ hội em mời anh ăn cơm.” Mộ Thanh Nghiên ôm quyền cảm tạ Tiếu Thanh, thấy Lâm Dung từ phòng ngủ đi ra, lại kéo cô về phòng ngủ: “Các ngươi chờ một chút, ta nói mấy câu với chị Lâm Dung.”
Vào phòng ngủ của Lâm Dung, Mộ Thanh Nghiên đóng cửa lại, nghiêm túc nói với Lâm Dung: “Chị Lâm Dung, em muốn làm ăn với chị.”
“Làm ăn? Làm ăn gì?” Lâm Dung cũng mới nghe thấy Mộ Thanh Nghiên nói chuyện với Tiếu Thanh, không hiểu hành đồng của Mộ Thanh Nghiên là gì. Cô cũng biết, quan hệ của Lâm Tĩnh và Mộ Thanh Nghiên tuy là tốt, nhưng không phải là chị em kết nghĩa. Mộ Thanh Nghiên nói như vậy là muốn giúp nhà mình. Chỉ là, giúp là giúp? Thế nào còn muốn làm ăn?
Cô nhóc này là muốn làm gì?
“Em cho chị tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần mà Hướng Ca muốn, còn cho chị công thức đồ chín hấp tương, chị làm giúp em một chuyện.”
Lâm Dung chưa từng ăn đồ chín hấp tương nhà họ Mộ, tự động bỏ qua tầm quan trọng của công thức đồ chín hấp tương: “Em cho chị tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần? Sao em có thể có nhiều tiền như vậy? Mẹ em có biết việc này không? Còn có? Em muốn chị giúp chuyện gì? Em có thể nói trước không?”
“Mẹ em không biết chuyện này, em muốn chị giúp một chuyện, là để chị gái em ly hôn với anh rể, chị hỗ trợ chia rẽ bọn họ.”
“Em? Em?” Câu cuối của Mộ Thanh Nghiên như thiên lôi, tạc vào lòng Lâm Dung, cô xấu hổ vô cùng: “Em?”
Trong đầu Lâm Dung trống rỗng, cô rất muốn mắng Mộ Thanh Nghiên, đừng có khi dễ người quá đáng, lại cảm thấy phải biết rõ một số chuyện so với mắng Mộ Thanh Nghiên càng quan trọng hơn: sao Mộ Thanh Nghiên có thể biết những việc vô liêm sỉ Triệu Ái Quốc bắt mình làm? Có nhiều người biết việc này không? Có phải bây giờ mọi người đều biết mình là một người con gái bị làm bẩn hay không?
Nếu như thế, về sau mình làm sao dám ra khỏi nhà? Em trai em gái mình sao dám bước ra khỏi nhà?
Người đều là ích kỷ như thế, Lâm Dung còn mải lo lắng cho thanh danh của mình, để cô bỏ qua một việc kinh hãi thế tục khác trong câu nói của Mộ Thanh Nghiên: Khiến chị gái ly hôn với anh rể.
Đợi cô ý thức được điểm này, còn đang muốn hỏi rõ, Mộ Thanh Nghiên đã bắt đầu giải thích.
Mộ Thanh Nghiên giữ chặt tay Lâm Dung: “Chị Dung Dung, chị đừng hỏi em làm sao lại biết những việc vô liêm sỉ Triệu Ái Quốc làm với chị, chị cứ tin em, bây giờ người biết việc này cũng không nhiều. Vừa rồi em nói vậy tuyệt đối không có ý vũ nhục chị. Chị đừng gấp, trước hết nghe em nói hết đã, xong rồi chị muốn mắng, hay không muốn hợp tác với em cũng được.”
“Được, em nói đi.” Cảm nhận được độ ấm từ tay Mộ Thanh Nghiên truyền tới, nghĩ đến Mộ Thanh Nghiên nguyện ý nắm tay cô, tất nhiên không chê nhân cách cô bẩn, Lâm Dung an tĩnh lại.
“Anh rể em có tính bạo lực, có mấy lần thiếu chút nữa đánh chết chị gái em.” Mộ Thanh Nghiên cố ý nói sự việc nghiêm trọng.
“Anh rể nhà em bạo lực gia đình? Không thể nào?” Nhắc tới bạo lực gia đình, Lâm Dung sợ hãi rụng rời tay chân, không có ai oán hận bạo lực gia đình sâu sắc như chị em cô.
Sau khi mẹ mất, tính tình của cha ngày càng bạo lực hơn, cả ngày say rượu, còn thường hay đánh Lâm Quyền, đến tận một ngày uống say nằm gục bên đường bị xe nghiền đứt hai chân.
Lái xe gây chuyện xong bỏ trốn, bọn họ không nhận được nửa xu bồi thường tiền thuốc men, trả xong tiền viện phí, nhà họ chỉ còn lại bốn bức tường.
Năm đó, cô chỉ mới 16 tuổi, Lâm Tĩnh mới có 12 tuổi. Là con gái cả trong nhà, cô phải gánh vác trách nhiệm cuộc sống, nhưng cuộc sống đâu có dễ dàng?
Lúc cô cùng đường, Triệu Ái Quốc tìm đến nhà cầu hôn, dưới lời hứa hẹn hùng hồn và những lời ngon tiếng ngọt, cô định hôn với hắn, người hơn cô 5 tuổi, sau này thậm chí còn yêu hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT