Điền Lương Phát một bộ đương nhiên: “Đúng vậy. Đúng rồi, ta họ Điền, là như vậy, hai vợ chồng chúng ta bình thường bán đồ ăn trên phố, bán một sản phẩm cũng là bán, bán nhiều đồ cũng là bán, cho nên, muốn mua sỉ đồ chín hấp tương của các ngươi về bán, cũng kiếm một chút lời.”
Mộ Thanh Nghiên nghe thấy thế đi ra cửa nhìn vợ chồng Điền thị, trong đầu không có ấn tượng gì với bọn họ, nhưng thấy biểu hiện giả dối tính kế của bọn họ, không hiểu sao cô không thích. Lại sợ mình phạm vào sai lầm “nhìn mặt bắt hình dong”, lặng lẽ đứng một bên nghe vợ chồng Điền thị diễn tuồng.
Điền Lương Phát nói xong, nhìn vợ một cái, Hồ Xuân Hạnh lập tức đi lên: “Yên tâm, chúng ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt, tuy là bán sỉ, chúng ta sẽ không nâng giá lên cao, hơn nữa chúng ta cũng không mua đồ mặn, chỉ mua mấy món chay, đồ ăn chay mỗi phần để cho chúng ta nửa giá là được.”
Vốn Đinh Tú Phương còn vì người tìm đến cửa hàng thực phẩm chín làm buôn bán sỉ thực cao hứng, nghe Điền Lương Phát nói còn muốn vào nhà tìm Mộ Thanh Nghiên, dù sao cửa hàng thực phẩm chín đều do Mộ Thanh Nghiên làm chủ, quay lại thấy Mộ Thanh Nghiên đang đứng ở cửa còn chưa kịp nói gì, đã bị lời nói của vợ chồng Điền thị làm cho sợ ngây người.
“Năm phần? Ngươi nói nhầm phải không? Hẳn ý ngươi là một phần năm đi? Nhưng mà, cho dù là một phần năm, chúng ta cũng không đồng ý, nhà ta không đủ người, làm không được nhiều đồ ăn, các ngươi muốn, thì mua giá gốc, chúng ta có bao nhiêu bán bấy nhiêu.” Đinh Tú Phương nhớ tới đánh giá “Vợ chồng gian thương” của hàng xóm đối với hai người này, quyết đoán đào hố cho bọn họ.
“Này...” Đinh Tú Phương nói rất quyết tuyệt, hai vợ chồng Điền thị cũng thấy choáng váng.
Nhưng đến cùng vẫn là gian thương.
Hồ Xuân Hạnh đảo con mắt trắng dã: “Chúng ta không lấy nhiều đâu, mỗi ngày năm mươi phần cũng không được sao?”
Hồ Xuân Hạnh là muốn dùng chiêu bài mưa dầm thấm đất, từng bước tiến công, lúc đầu lấy năm mươi phần, sau đó từ từ thêm.
“Thật ngại quá, liền các ngươi chỉ cần như thế, nhà chúng ta cũng không buôn sỉ.” Đinh Tú Phương vẫn không hợp tác. Bà nghĩ, nếu người nói chuyện với bà lúc này là người phúc hậu, có lẽ bà đã đồng ý rồi.
Từ lúc mở cửa hàng đồ chín đến nay đã thuần thục, càng ngày nhà bà càng làm được nhiều đồ ăn.
Nếu có người đàng hoàng bàn chuyện buôn sỉ với bà, bà để lại cho người ta hai ba phần lợi nhuận cũng được.
Thấy Đinh Tú Phương không chịu, vợ chồng Điền thị trao đổi ánh mắt, thu hồi ngông nghênh lúc trước: “Được, được, chờ nhà các ngươi bán sỉ, chúng ta lại đến.”
Vợ chồng Điền thị thấy Đinh Tú Phương đã tức giận, mới ý thức được, chuyện “để lại nửa giá” và thái độ vênh váo hất hàm sai khiến chọc giận Đinh Tú Phương.
Sở dĩ bọn họ có thái độ như vậy, vì bọn họ chắc chắn Đinh Tú Phương sẽ hợp tác với bọn họ.
Bán sỉ lời biết bao nhiêu, sao Đinh Tú Phương có thể không đồng ý cơ chứ?
Về phần “để lại nửa giá”, không phải còn có thể cò kè mặc cả hay sao?
Cảm thấy Đinh Tú Phương làm bọn họ mất mặt, trong lòng thực muốn tức giận mắng Đinh Tú Phương một trận, lại không lỡ xé rách mặt với Đinh Tú Phương. Nếu họ thật dám làm thế, vậy vĩnh viễn không còn khả năng hợp tác với bà nữa.
Thật sự không lỡ bỏ qua lợi nhuận từ việc buôn bán đồ chín hấp tương của Mộ gia, bọn họ quyết định trước nhịn, tìm người hoà giải, cố gắng đạt được việc mua bán này.
Điền Lương Phát đã tìm được người hoà giải tốt lắm, hắn dự định tìm em trai Đinh Tú Phương là Đinh Văn Vũ làm thuyết khách.
Đinh Văn Vũ với cậu em vợ của hắn là anh em cọc chèo, Điền Văn Phát đã mấy lần ăn cơm với Đinh Văn Vũ ở nhà bố mẹ vợ hắn, trên bàn cơm mới biết Đinh Tú Phương là chị gái Đinh Văn Vũ.
Vốn lúc đầu hắn định đem Đinh Văn Vũ ra nói chuyện, nghĩ đến quan hệ của Đinh Văn Vũ và cậu em vợ cũng không phải quan hệ thân thiết, lo lắng biến khéo thành vụng, dứt khoát không nói.
Vợ chồng Điền thị đi rồi, Đinh Tú Phương cảm thấy, tuy rằng không để người ta chiếm được lợi, nhưng cũng khiến bọn họ không vui, đến cùng trong lòng bà cũng không thoải mái.
Ngoài ra, còn lo lắng Mộ Thanh Nghiên trách bà vừa rồi không thức thời, cho nên để tiền đến cửa rồi còn bị đuổi đi.
Bà nghĩ, nếu mình kiên nhẫn thêm một chút, bình tĩnh thương lượng với vợ chồng Điền thị, lại nhường họ một chút, nói không chừng còn thêm được mối làm ăn.
Trong lòng Đinh Tú Phương ảo não không nói lên lời.
Cho nên, lúc Mộ Thanh Nghiên và Mộ Tâm Lan mang dưa hấu ra, bà có chút ngượng ngùng nói: “Nghiên Nghiên, con không trách mẹ chứ? Kỳ thật mẹ cũng muốn mối làm ăn này, nhưng người họ Điền rất quá đáng, cho nên mẹ mới tức giận như thế.”
Câu cuối cùng của Đinh Tú Phương khiến mọi người cười vang, Mộ Tử Khiêm cũng không ngoại lệ.
Hắn nhả hạt dưa hấu, chầm chậm nói: “Con không thích bọn họ, có mấy bạn học lớp con mỗi lần nhìn thấy đều mắng bọn họ, nói bọn họ là gian thương, nói nhà bọn họ tâm địa đen tối.”
Mộ Tâm Lan cười ngặt nghẽo nghe Tử Khiêm nói, cố ý đùa hắn: “Nha, bạn học của em nhỏ như vậy, đều biết bọn họ danh tiếng thật xấu?”
Mộ Tử Khiêm nghiêm trang gật đầu: “Bọn chúng đều là nghe người lớn nói, bọn họ còn nói, nếu không phải bất đắc dĩ, cũng không ai muốn mua đồ nhà đó.”
“Tử Khiêm nói không sai một chút nào.” Đinh Tú Phương gật đầu: “Hàng xóm láng giềng đều nhận xét bọn họ như vậy, nhưng mà Nghiên Nghiên, nếu có người muốn nói chuyện buôn sỉ, mẹ nên trả lời họ thế nào?”
“Việc này con cũng đang muốn nói với mẹ, mẹ, nhà chúng ta đừng bán sỉ, trấn Xuân Thụ quá nhỏ, bán sỉ không lời hơn việc nhà chúng ta bán độc quyền. Nhưng lại có rất nhiều bất cập. Thứ nhất, giá bán sỉ phải rẻ hơn bán lẻ đúng không? Nhưng là, nếu nhà mình bán sỉ, mẹ thấy chúng ta bán cho hàng xóm giá bán lẻ hay giá bán sỉ, nếu họ thấy chúng ta thà bán cho người khác giá rẻ cũng không bán giá rẻ cho họ, thật dễ dàng khiến người khác căm tức. Còn có, đợi qua mùa hè, thời tiết mát mẻ, đồ ăn có thể để lâu một chút, người ở xa có thể mấy ngày mới đến mua đồ ăn, mỗi lần mua nhiều một chút dự trữ, cũng là nhà mình bán cho họ. Đương nhiên, còn có một điểm, cũng là điểm quan trọng nhất. Hôm nay đồng ý bán sỉ cho Điền gia, lần khác lại có người khác đến, mẹ có từ chối không? Nhất định mẹ sẽ không từ chối được đúng không? Đồ ăn nhà chúng ta làm ngon, người bán sỉ ngày càng nhiều, đoạt miếng cơm của những người bán đồ ăn khác ngoài chợ, người ta nhất định hận chúng ta, mẹ thấy chuyện này có tốt không? Đến lúc đó thực sự là mệt mỏi.”
Đinh Tú Phương, Mộ Tâm Lan, thậm chí cả Mộ Tử Khiêm đều ngây người nghe: Này, này, kinh nghiệm buôn bán của Mộ Thanh Nghiên là ở đâu a?
Điều này cũng là đọc sách mới biết?
Những điều này là đọc ở quyển sách nào nha?
Chúng ta cũng muốn xem quyển sách đó.
Bọn họ nào biết rằng, đây là Mộ Thanh Nghiên nói bừa.
Mấy điều cô vừa nói chỉ là tiêu cực nhỏ trong buôn bán, chỉ cần cô muốn, đều có thể giải quyết.
Sở dĩ cô nói như thế, đơn giản không muốn buôn sỉ thôi.
Không chỉ vì, một năm sau cô chuẩn bị đưa mọi người đến thành phố Huyền Dương, còn có một nguyên nhân rất quan trọng: trong kế hoạch tính kế Tống Hồng Quảng, công thức đồ chín hấp tương, lợi nhuận của cửa hàng thực phẩm chín là những điểm quan trọng nhất của kế hoạch.
Cô không muốn mọi việc phức tạp lên.
Tuy rằng lời của Mộ Thanh Nghiên không đả động được người suy nghĩ cẩn thận, nhưng lại phù hợp với tình hình bây giờ, Đinh Tú Phương không nghĩ nhiều, bởi vì lời của con gái nhỏ mà yên tâm trở lại. Cũng quyết định trong lòng, không nhắc đến chuyện bán sỉ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT