Nhìn con trai của mình vui vẻ với đám bạn thân, hết ôm ấp lại quàng vai bá cổ, bắt tay, hàn huyên, trong lòng Hách Tuệ Như vui vẻ, cảm giác “Nhà ta có con lớn”, bà mỉm cười cùng bọn nhỏ nói mấy câu, biết bọn hắn còn chưa ăn sáng, cầm giỏ trúc mua cho bọn hắn chút đồ.

Hách Tuệ Như cũng mua cho hai mẹ con Đinh Tú Phương hai phần quà sáng, lại kiên quyết không cầm đồ chín hấp tương bọn họ đưa, chỉ nói trong nhà có khách, muốn lấy cũng là đến trưa mới lấy.

Nghe như thế, Đinh Tú Phương và Mộ Thanh Nghiên cũng không khách khí nữa.

Tần Vĩ Văn đón bạn thân vào thư phòng, ba vị khách trẻ tuổi không hẹn mà cùng phê bình một trận Tần Vĩ Văn.

“Vĩ Văn, ngươi thực sự khiến chúng ta thất vọng.”

“Không, là rất bất hạnh. Ngươi nói xem, một người ưu tú như ngươi sao lại gặp chuyện này? Rõ ràng thành tích lúc trước tốt như vậy, đến bây giờ còn không dự kỳ thi trung học.”

“Đúng vậy, năm nào rồi mà còn ép duyên, đúng là.”

Chờ bọn họ đầy miệng nói xong, Tần Vĩ Văn mới hiểu, đây là bọn họ đang tiếc nuối hắn không tham gia kỳ thi vào trung học, cũng đổ lỗi cho chuyện hắn bị ép duyên.

Không trách được bọn họ.

Hai tháng trước, cũng chính là ngày hắn bị Tiền Tiểu Ngọc dìu đến nhà trọ, chính là hắn uống rượu với bọn họ.

Lúc đó, hắn say, từng nói với bọn họ những oán giận của mình, nói cha mạnh mẽ định ra hôn sự khiến hắn thực suy sút; nói hắn không thích Mộ Thanh Nghiên, chán ghét Mộ Thanh Nghiên, vì vậy hắn cảm thấy cuộc sống của mình thật không có ý nghĩa.

Cuộc sống không còn ý nghĩa nữa, hắn thực sự không thể tập trung vào việc học.

Hiểu rõ ý của nhóm bạn thân, Tần Vĩ Văn dở khóc dở cười, thực sự là làm bậy không thể sống.

Hắn ngượng ngùng cười: “Ta, chuẩn bị học lại, cho nên các ngươi không cần tiếc nuối cho ta.”

Hứa Thanh vóc người cao gầy nghe thế càng tiếc: “Vậy chuyện ngươi và Mộ Thanh Nghiên phải làm sao? Thật ra, ta cảm thấy Mộ Thanh Nghiên cũng không tệ, nếu ngươi cũng thích cô ấy thì tốt rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc a.”

Hứa Thanh thực sự cảm thấy đáng tiếc, hắn cảm thấy Mộ Thanh Nghiên thực tốt. Đáng tiếc hiện tại Mộ Thanh Nghiên đã đính hôn với Tần Vĩ Văn rồi. Tần Vĩ Văn không thích cô ấy là một chuyện, chính hắn không thể thích cô ấy.

Cho dù Tần Vĩ Văn không thích cô ấy, kia vẫn là vị hôn thê, là vợ của bằng hữu.

Không thể thích.



“Kỳ thật, Vĩ Văn, ta cảm thấy người suy nghĩ mọi việc nghiêm trọng quá. Ngươi xem, các ngươi hiện tại chỉ là đính hôn. Kết hôn vẫn là phải đợi nhiều năm nữa. Đừng cho rằng chỉ có vài năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Bình thường Mục Dương không nói nhiều, bỗng nhiên đến hắn cũng phát biểu ý kiến.

“Vĩ Văn, đừng lo lắng, vài năm sau ngươi vẫn không thích Mộ Thanh Nghiên, ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp.” Ngưu Nhất Phàm tướng mạo ôn nhu nhưng ánh mắt nham hiểm nói ra lời càng doạ người.

Hắn thành công doạ ba người còn lại trong phòng.

Tần Vĩ Văn bị doạ có chút hoảng: “Đừng, ngươi trăm ngàn lần đừng, Ngưu huynh đệ, ngươi trăm ngàn lần không được để ta và người nhà ta mang tiếng bất nghĩa. Cha của Mộ Thanh Nghiên là ân nhân thực sự của nhà ta, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa. Còn có, chuyện ta cùng Mộ Thanh Nghiên ta đã nghĩ rõ ràng, nếu vài năm nữa ta vẫn không thích cô ấy, ta sẽ thương lượng thật tốt với cô ấy. Mộ Thanh Nghiên thông minh như vậy, nhất định sẽ không hành động ngu ngốc, cho nên, cuộc sống của ta vẫn thật tươi đẹp, cầu xin huynh đệ về sau đừng quan tâm tới chuyện này nữa.”

Tần Vĩ Văn nói xong, thấy Ngưu Nhất Phàm một bộ không tin, đem đề cương trên bàn học đưa cho hắn: “Ngươi nhìn, ta thực sự chuẩn bị đầu tháng ba học lại, mấy ngày nay vẫn luôn đang bổ túc kiến thức, ngươi xem, mỗi ngày ta đều làm tám bài kiểm tra, người nhìn, đây là ngày hôm qua, trên đó còn ghi lại ngày.”

Ngưu Nhất Phàm cầm lấy bài kiểm tra cẩn thận nhìn, thấy hắn không nói dối, một đám mới tươi cười lên.

Thành tích tốt hơn Mục Dương nửa vui mừng nửa tiếc nuối: “Này tốt quá, thật tốt quá. Nhưng mà, nếu vậy, chúng ta không thể học cùng nhau, nếu không ta cũng học lại, thế nào?”

Hứa Thanh xem thường Mục Dương: “Ngươi học lại cái gì? Thành tích của ngươi tốt như vậy, muốn học lại cũng là ta và Ngưu Nhất Phàm học lại, thế nào, Ngưu Nhất Phàm, ngươi có học lại không? Ngươi học lại, ta cũng học lại, ta còn dự định đi tòng quân.”

Mục Dương cười ngốc ngốc: “Ta cảm thấy cuộc thi này ta phát huy không tốt.”

Ngưu Nhất Phàm cụp mắt nói, giọng có chút ảm đạm: “Đợi có kết quả kỳ thi trung học lại nói.”

Không khí trầm xuống, Tần Vĩ Văn nhanh chóng cứu tràng: “Tòng quân? Tòng quân cũng muốn học nhiều mới tốt.”

Hắn nói xong, lo lắng liếc nhìn thân thể gầy yếu của Hứa Thanh, khó mà nói ra được lời tổn thương người khác, chỉ là muốn sự nghiệp sau này của hắn sáng hơn: “Ta cảm thấy học xong trung học mới tòng quân tốt hơn.”

Hứa Thanh có chút suy sụp: “Thật vậy chăng? A, cha của ngươi là sư trưởng, lời ngươi nói nhất định là đúng. Nếu như thế, ta phải thương lượng lại với cha mẹ ta một chút.”

Hứa Thanh là thật không muốn đi học, hắn thực sự học không vào.

Nhưng người hắn thật gầy, gầy đến mức người ta nhìn mà lo lắng.

Bởi vì có bạn thân cùng lớp đến chơi, ngày hôm nay Tần Vĩ Văn không thể ra ngoài.

Bốn người ngoại trừ ăn cơm, đi toilet, mới đi xuống lầu, còn lại ở trên lầu hai chơi với Tần Vĩ Văn cả ngày.

Kế hoạch đi đến Mộ gia hỗ trợ, hôm nay, vì có bạn thân tới chơi mà trì hoãn, không muốn kế hoạch ngày hôm sau cũng thất bại, trước khi đi ngủ Tần Vĩ Văn tìm thấy đồng hồ báo thức đã nhiều ngày không dùng tới.

Ngày hôm sau đúng ý dậy thật sớm.



Cơ hồ là thức dậy cùng giờ với Hách Tuệ Như.

Tâm tình hắn sung sướng chào hỏi Hách Tuệ Như: “Mẹ, sao người dậy sớm vậy?”

“Buổi sáng làm việc mát mẻ chút.” Hách Tuệ Như đang giặt quần áo: “Thế nào hôm nay con cũng dậy sớm vậy?”

Bà tự động xem nhẹ chuyện ngày hôm qua Tần Vĩ Văn muốn đến hỗ trợ Mộ gia, không phải là bà quên, mà cho rằng hắn chỉ là ý tưởng nhất thời, ngày hôm qua không đi, hôm nay sẽ càng không.

“Con…đột nhiên muốn chạy bộ, bọn Mục Dương nói, dạo gần đây bọn họ đều chạy bộ rèn luyện thân thể, con cảm thấy thế cũng rất tốt.”

Ngày hôm qua bị Hách Tuệ Như ngăn, hôm nay Tần Vĩ Văn ngại nói thật, hắn cảm thấy dậy sớm đi hỗ trợ Mộ Thanh Nghiên có chút tâm tư “Tư Mã Chiêu”, nhưng hắn vẫn muốn đi.

Hắn không ngăn được lòng mình, cũng không muốn ngăn.

“A, tốt quá, ý tưởng của các con không sai. Nhưng mà, con nhớ chỉ chạy trên đường, không được chạy tới những nơi hoang vắng, con cũng biết chuyện Dương Bảo Quốc hôm kia rồi đấy.”

Hách Tuệ Như và Tần Vĩ Văn đều biết chuyện Dương Bảo Quốc bị người đánh bị thương, chỉ là không biết quá trình cụ thể.

Tần Vĩ Văn lên tiếng đồng ý, cấp tốc đi rửa mặt, liền chạy về hướng chợ.

Đi đến chợ, không tốn thời gian, hắn thấy được bóng lưng thanh lệ của Mộ Thanh Nghiên.

Hắn có chút tham lam nhìn bóng lưng của cô, cảm thụ cảm giác ngọt ngào trong lòng.

Hắn nghĩ, lòng người thật đúng là vi diệu đâu.

Trước đó vài ngày, vẫn là bóng dáng xinh đẹp này, hắn thế nào cũng thấy chán ghét, nhìn đến cô đã thấy bầu trời sụp đổ.

Mà lúc này, hắn lại cảm thấy nơi có cô là nơi xinh đẹp nhất trên đời.

Thế giới này vì cô nên mới tươi đẹp, mới ấm áp, mới có sức sống.

Tần Vĩ Văn không còn rối rắm chuyện hắn và cô từ hôn.

Hắn sớm suy nghĩ kỹ, một tờ giấy chứng nhận kết hôn cũng không có giá trị gì, quan trọng là tình cảm của hắn và cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play