Lúc tạm biệt, Trác Đông Lâm còn dặn Đinh Tú Phương, để bà nói với Lý Hữu Tài, bà là dì họ của hắn.
“Dì Đinh, vừa vặn mẹ ta cũng họ Đinh, dì cứ nói với Lý Hữu Tài, dì là họ hàng xa của nhà ta, như vậy, Lý Hữu Tài cũng không dám bỏ qua dì, bên này ta cũng dễ nhờ vả hắn”
Trác Đông Lâm có chút nhiệt tình thái quá, lúc đầu Đinh Tú Phương còn nghi hoặc, về sau, thấy Trác Đông Lâm đối với khách hàng khác cũng vô cùng chu đáo, cẩn thận, lại nghĩ đến nhà mình cũng là khách hàng lớn của Trác Đông Lâm, đè xuống tia hoảng sợ.
Lúc đầu Mộ Thanh Nghiên cũng ngây thơ, về sau thấy Trác Đông Lâm và Thẩm Tiểu Nhiên không ngừng trao đổi ánh mắt, lập tức hiểu ra: Nhất định là Thẩm Tiểu Nhiên đã trịnh trọng dặn qua Trác Đông Lâm, nếu không người ta sẽ không đặc biệt quan tâm tới mẹ con cô.
Cô quan sát cẩn thận hơn Đinh Tú Phương, Trác Đông Lâm đối với khách hàng khác dù tốt, cũng không đến mức chủ động nhận thân thích.
Tuy rằng thực cảm động Thẩm Tiểu Nhiên quan tâm, nhưng nghĩa khí và sự chân thành, cẩn thận của Trác Đông Lâm cũng khiến Mộ Thanh Nghiên kính nể từ đáy lòng.
Thẩm Tiểu Nhiên lo lắng Mộ Thanh Nghiên hiểu lầm Trác Đông Lâm quá mức nhiệt tình là có mưu đồ khác, thừa lúc Đinh Tú Phương và Trác Đông Lâm kiểm tra gia vị, hắn nhanh chóng đến bên Mộ Thanh Nghiên nói với cô: “Đông Lâm là bằng hữu thân thiết của ta, sau này cho dù có chuyện gì, ngươi đều có thể tìm hắn.”
Hơi thở ấm áp dừng ở trên má, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Thanh Nghiên thoắt đỏ, vì thế Thẩm Tiểu Nhiên lơ đãng đã thấy một bức tranh như thơ như hoạ, mỹ nhân kiều diễm nũng nịu.
Nhìn cô gái nhỏ thẹn thùng, Thẩm Tiểu Nhiên thực muốn xin lỗi vì hành động lỗ mãng ái muội vừa rồi của mình. Đã thấy thiếu nữ mặt cười xinh đẹp, nghiêm túc vuốt cằm: “Em biết, cảm ơn anh, anh Thẩm.”
Cô gái nhỏ mặt ửng hồng, trông mềm mại e lệ, nhưng mà cặp mắt dưới hàng mi dài lại tinh thuần như ánh trăng trên hồ nước, gột rửa mọi tạp niệm trong lòng hắn.
Thẩm Tiểu Nhiên không hiểu sao yên tâm lại.
Hắn cũng nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, Chiến hữu tới đón ta, ta phải đi, ngươi nhớ bảo trọng, ta sẽ nhanh chóng tìm ngươi trả nợ.”
Vốn là câu nửa đùa nửa thật, bởi vì hắn trịnh trọng nói, kết quả một chút cũng không buồn cười.
Tuy rằng lời của Thẩm Tiểu Nhiên không buồn cười, bộ dáng nghiêm cẩn của hắn lại khiến Mộ Thanh Nghiên nở nụ cười, cô nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, tinh nghịch le lưỡi, vẫy tay tạm biệt Thẩm Tiểu Nhiên, chạy lại bên người Đinh Tú Phương.
Nhìn qua cô không có chút lưu luyến nào với Thẩm Tiểu Nhiên, nhưng chỉ có chính cô biết, cô có bao nhiêu không lỡ, có bao nhiêu khổ sở, có bao nhiêu…nhớ hắn.
Không nhìn thấy hắn, nhớ hắn. Nhìn thấy hắn vẫn nhớ hắn, chia tay càng nhớ hơn.
Nếu Thẩm Tiểu Nhiên lại nói thêm mấy câu tạm biệt với cô, cô không chắc mình sẽ không rơi lệ.
Khóc trên đường lớn?
Rất doạ người đó.
Cô mới không thế đâu.
Thẩm Tiểu Nhiên cũng có chút không lỡ, nhưng là Lạc Tuấn bấm còi giục vô số lần, gấp đến độ lái xe đến tận chân, hắn đành phải chia tay mọi người.
Thẩm Tiểu Nhiên và Lạc Tuấn đi đón Dương Bảo Quốc và bà nội Dương, lúc sắp đi khỏi Huyền Dương, lại vô tình nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên và Đinh Tú Phương.
Bóng cô gái thanh lệ, lại nhỏ nhắn, tay phải hỗ trợ mẹ khiêng một bao tải đầy, trên cổ tay trái cuốn khăn vải, treo hai cây hoa nhài, nhìn qua yếu ớt, buồn cười…Vui vẻ.
Không hiểu sao làm người ta muốn cười. Khoé môi Thẩm Tiểu Nhiên vui vẻ cong lên.
Hắn phát hiện hắn thực sự thưởng thức cô gái nhỏ thông minh thiện lương này.
Hắn nhịn không được cảm thán cho hắn, tuổi của cô – quá nhỏ.
Thế nhưng chỉ mới 16.
Điều này làm hắn thế nào cũng không lỡ xuống tay.
Nếu không, hắn thực sự muốn vác cô về nhà lấy làm vợ.
Thẩm Tiểu Nhiên cho rằng chỉ có mình hắn nhìn thấy Mộ Thanh Nghiên, ai biết Dương Bảo Quốc cũng nhìn thấy.
Hắn vô cùng ngạc nhiên hô lên với người trên xe: “Aizz, anh Thẩm, anh nhìn xem đó có phải là em Nghiên Nghiên không? Anh nói xem, trên tay em Nghiên Nghiên là hoa nhài phải không? Bà nội, về sau nhà chúng ta cũng trồng hoa nhài được không? Con cũng thích mùi hoa nhài.”
Bà nội Dương nghe thấy nhìn lại, đã thấy Mộ Thanh Nghiên và Đinh Tú Phương đi đến đầu đường rồi, tiếc nuối vì không gặp được người đã cứu cháu trai của mình, bà nội Dương gật gật đầu: “Được, cháu thích thì chúng ta trồng mấy khóm, trước kia ta từng trồng hoa nhài, loại hoa này rất dễ trồng.”
Dương Bảo Quốc kém chút nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Bà nội tốt của cháu, chúng ta quyết định như thế đi.”
Hoa nhài cột trên tay Mộ Thanh Nghiên là cô mua ngoài chợ, tốn hai xu.
Đúng như bà nội Dương đã nói, hoa nhài dễ trồng. Dễ nuôi, lại còn thơm, còn có thể phơi khô làm trà, kiếp trước Mộ Thanh Nghiên thích trồng hoa nhài trong nhà, hôm nay vô tình thấy, không do dự liền mua hai cây.
Cô muốn nhà mình ấm áp ngát hương thơm.
Ngày hôm sau, khi Mộ Tử Khiêm thi xong kỳ thi cuối năm, là ngày hoàng đạo. 5 giờ rưỡi sáng, Mộ Thanh Nghiên chờ tiếng pháo khai trương vang dội của cửa hàng “Thực phẩm chín thơm quá”
Giản lược hết thảy, hôm nay khai trương Đinh Tú Phương không mời người đến náo nhiệt, tự mình đốt pháo xong liền cùng Mộ Thanh Nghiên đẩy xe ba bánh đến chợ.
Sở dĩ hôm nay Đinh Tú Phương không đón bạn bè, người thân đến chúc mừng cửa hàng thực phẩm chín, không phải là không thích, cũng không phải sợ phiền toái, mà là vì một nhà mẹ đẻ cũng không biết phải an bày ra sao.
Mẹ đẻ, em trai với hai vợ chồng anh cả quan hệ như nước với lửa, mời bọn họ cùng đến, nhất định tan rã trong không vui.
Lúc đó còn không khí náo nhiệt vui mừng sao?
Cho nên, lần này, bà thà bị người ta nói, cho rằng Mộ Chính Huy mất, thì thành tình cảnh người đi trà lạnh, không có ai thèm giữ thể diện cho cô nhi quả mẫu nhà bà.
Cũng không muốn nhìn đến mẹ mượn cơ hội này làm khó dễ vợ chồng anh cả, để trong lòng mọi người đều khổ sở.
Tuy rằng Đinh Tú Phương không đưa ra lời mời, Hách Tuệ Như nghe thấy tiếng pháo vang, vẫn cùng hai người khác vội vàng chạy tới.
Dư Đào Chi và Triệu Quế Trân đều là bạn tốt của Đinh Tú Phương, cũng đến hỗ trợ.
Sự thật là, mẹ con Đinh Tú Phương thực sự cần hỗ trợ, công việc buôn bán tốt hơn so với hai mẹ con tưởng tượng, hơn nữa, ngày đầu tiên có một số việc không thuần thục, nếu không có nhóm Hách Tuệ Như hỗ trợ, hai mẹ con không biết phải bận cỡ nào.
Bởi vì đồng nghiệp ở xưởng may tuyên truyền, rất nhiều người, nhất là người quen của các công nhân ở xưởng may, sớm biết chuyện Mộ gia khai trương cửa hàng thực phẩm chín, đã sớm mong chờ, cho nên, lúc hai mẹ con đẩy xe ba bánh vừa xuất hiện, lập tức có rất nhiều người vây quanh.
Nhóm khách hàng đầu tiên bị mùi thơm lạ lùng mê hoặc, đến gần nhìn kỹ, màu sắc cũng mê người. Sau đó lại nghe thấy còn được ăn thử, sau khi ăn cảm giác rất ngon, lại còn không đắt, ào ào tiêu tiền.
Món ngon như vậy, có ngốc mới không mua.
Trừ món mặn, các loại khác như rong biển nấu tương, đậu đũa nấu tương, rong biển trộn, rau trộn, mộc nhĩ trộn đều thực rẻ, chỉ có một xu một phần. Đắt hơn chút, mộc nhĩ trộn và đại tràng hấp tương cũng chỉ hai xu một phần, đang lúc thiếu rau dưa, giá này không gọi là đắt.
Mọi người đều tính toán, tính ra sau trong lòng đều biết, tuy rằng đồ ăn chín nhà Mộ gia giá bằng rau dưa, nhưng mua thức ăn chín lời hơn, mua rau dưa về còn tốn dầu muối chế biến, thức ăn chín lại ăn trực tiếp được luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT