Mộ Thanh Nghiên không chút do dự đẩy Tiền Tiểu Ngọc ra: “Ngươi làm cái gì? Không biết tay ta đau sao?”

Tiền Tiểu Ngọc: Tay ngươi đau cũng không phải cánh tay đau.

Nhưng những lời này cô chỉ có thể để ở trong lòng, cô biết hiện tại không thể trở mặt với Mộ Thanh Nghiên được, trở mặt rồi Mộ Thanh Nghiên không đi đến Tần gia với cô thì phải làm sao?

Cho nên cô phải nhẫn, cô là người người trí lớn, mới không thèm chấp với Mộ Thanh Nghiên.

Tiền Tiểu Ngọc cố gắng nở một nụ cười tự cho là xinh đẹp nhất, ôn nhu nói: “Thực xin lỗi, Nghiên Nghiên, ta là quên mất tay ngươi bị thương, thực xin lỗi a, ta xin lỗi ngươi. Đúng rồi Nghiên Nghiên, tối hôm nay ngươi giúp ta ra ngoài thu vỏ chai bia được không? Tối nay có ba nhà, trong đó có nhà Tần Vĩ Văn.”

Tiền Tiểu Ngọc nghĩ thầm, nghe thấy có nhà Tần Vĩ Văn, nhất định Mộ Thanh Nghiên sẽ đáp ứng.

Tần Vĩ Văn chán ghét Mộ Thanh Nghiên, mặt ngoài Mộ Thanh Nghiên không để ý, nhưng trong lòng Mộ Thanh Nghiên vẫn thích Tần Vĩ Văn, người khác không biết chuyện này, nhưng cô là biết rõ.

Tiền Tiểu Ngọc cho rằng Mộ Thanh Nghiên nhất định đồng ý, ai biết Mộ Thanh Nghiên không chút khách khí cự tuyệt, còn cho cô một ánh mắt xem thường: “Tay của ta bị thương, giúp ngươi kiểu gì?”

Ý thức được Mộ Thanh Nghiên thế nhưng không có hứng thú đến nhà họ Tần, Tiền Tiểu Ngọc kinh ngạc trợn tròn mắt, nhưng cô lười suy nghĩ đến nguyên nhân sâu sa, cô ta thầm nghĩ cách để nhanh chóng đạt được mục đích của mình, vì nghiêm túc cười: “Ngươi dùng tay phải nâng rương gỗ giúp ta một chút là được. Ngươi cũng từng làm rồi, vỏ chai rượu không nặng, chính là một mình ta ôm không hết.”

“Thật ngại quá, ta không rảnh.” Mộ Thanh Nghiên không một chút nể mặt.

Cô biết, Tiền Tiểu Ngọc là muốn hại cô giống như kiếp trước. Tuy rằng cô tố giác âm mưu của Tiền Tiểu Ngọc trước người nhà họ Tần, không sợ cô ta tính kế cô, nhưng cô ghê tởm gương mặt xấu xí của Tiền Tiểu Ngọc, cô muốn cách cô gái độc ác này xa một chút.

Tiền Tiểu Ngọc không nhìn ra Mộ Thanh Nghiên khác thường, lại dùng bài tình cảm vụng về của mình giống trước kia: “Đừng mà, Nghiên Nghiên, ngươi nhất định phải giúp ta. Ngươi cũng biết mấy ngày nay nóng thế nào, nếu ngươi không giúp ta, ta nóng chết mất.”

Mộ Thanh Nghiên nói thầm: Nóng đến chết mới tốt.

Cô thấy Tiền Tiểu Ngọc không hề để ý đến sắc mặt không tốt của mình, thay đổi nghĩ khí, nhu hoà nói: “Buổi tối ta còn có việc, ngươi sợ nóng thì để người nhà ngươi giúp, nhà ngươi nhiều người như thế, bọn họ không giúp ngươi sao?”

Tiền Tiểu Ngọc chu miệng: “Đừng nói đến bọn họ, ngươi còn không biết cha mẹ ta sao, mỗi người đều mê bài bạc. Anh hai ta không ở nhà, có ở nhà cũng lười. Anh cả tốt nhất, nhưng đã ra ngoài từ hôm qua.”

Nghe thấy Tiền Ngọc Thư rời trấn Xuân Thụ, tâm trạng Mộ Thanh Nghiên tốt hơn một chút, ngữ khí càng nhu hoà: “Mà ta thực sự có việc. Nếu không thì ngày mai đi, tối mai ta rảnh.”

Tiền Tiểu Ngọc không muốn đem kế hoạch chuyển đến ngày mai: “Ngày mai? Ngày mai không được a, sáng mai cha ta đã đem chai không đi đổi bia. Nghiên Nghiên tốt, ngươi đi cùng ta a, cùng lắm là ngươi giúp ta thu xong, ta lại giúp ngươi làm việc”



Thấy Tiền Tiểu Ngọc chưa bỏ ý định, Mộ Thanh Nghiên quyết định thành toàn cô ta, đêm nay cô cũng muốn đi Tần gia xem kịch.

Vốn cô cho rằng, sau khi Tần Lệnh Sơn biết Tiền Tiểu Ngọc tính kế Tần Vĩ Văn, sẽ động thủ trừng trị Tiền Tiểu Ngọc, ai biết, đã qua nhiều ngày nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.

Nhưng đây là chuyện sớm hay muộn không phải sao?

Tính của cô là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô thực không muốn cùng Tiền Tiểu Ngọc đi Tần gia diễn trò, thực vô vị.

Cô cảm thấy, nếu muốn trừng trị kẻ địch, cho hắn một kích trí mệnh là tốt nhất, cô lười cùng Tiền Tiểu Ngọc đánh du kích, cô còn muốn chờ Tần Lệnh Sơn hung hăng trừng trị Tiền Tiểu Ngọc.

Nhưng ngại Tiền Tiểu Ngọc bám riết không thôi, giống như cao thuốc bôi lên da chó, cắt cũng không cắt được, một khi đã thế, cô không để ý cho Tiền Tiểu Ngọc mất mặt một lần.

Hơn sáu giờ tối, khi Tiền Tiểu Ngọc đến tìm Mộ Thanh Nghiên, trăm năm mới gặp một lần đưa kẹo cho Mộ Tử Khiêm.

Hành vi của cô ta khiến Mộ Thanh Nghiên phải bật cười: Tiền Tiểu Ngọc đây là muốn mình mất cảnh giác. Muốn nhanh chóng cho mình xuống địa ngục a.

Người vắt chày ra nước thế nhưng hôm nay dám nhổ lông trâu.

Nhớ tới kiếp trước, Tiền Tiểu Ngọc ăn đồ nhà cô, dùng đồ của cô không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào đáp trả lại, cô lại buồn bực: Kiếp trước không biết cô ngu ngốc bao nhiêu, dễ khi dễ a? luôn luôn đối tốt không giới hạn với Tiền Tiểu Ngọc, chưa bao giờ từ chối cô ta. Bởi vậy, Tiền Tiểu Ngọc cho tới bây giờ chưa từng đáp trả cô.

Hôm nay, bởi vì cô cự tuyệt, lập tức được một viên kẹo, đây thật là muốn bao nhiêu châm chọc có bấy nhiêu châm chọc.

Bởi vì Mộ Tử Khiêm chán ghét Tiền Tiểu Ngọc, cho nên kẹo cô ta cho cũng bị chán ghét.

Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là, gần đây được ăn nhiều thứ tốt, không tham mấy đồ vật này. Cho nên, sau khi hắn nhận kẹo của Tiền Tiểu Ngọc không có ăn ngay, mà đặt trên bàn học.

Mộ Thanh Nghiên cầm chìa khoá, kéo tay Mộ Tử Khiêm: “Tử Khiêm, đi với chị hai giúp chị Tiểu Ngọc thu chai bia đi.”

“Được.” Bạn học Mộ Tử Khiêm chưa làm xong bài tập, vốn không muốn đi, nhưng mà hắn đặc biệt không thích Tiền Tiểu Ngọc, nghĩ rằng có khả năng chị hai sẽ bị thua thiệt trong tay Tiền Tiểu Ngọc, muốn đi bảo vệ chị hai.

Mộ Thanh Nghiên thuận tay đưa đèn pin cho Mộ Tử Khiêm: “Ừ, em cầm đèn pin.”

Tiền Tiểu Ngọc không nghĩ tới hôm nay Mộ Thanh Nghiên mang theo Mộ Tử Khiêm, có chút không hài lòng. Lại lo lắng nếu cô ta không đồng ý mang theo Tử Khiêm, Mộ Thanh Nghiên tức giận từ chối thu chai giúp cô ta, không đi đến Tần gia.



Vậy thật không hay.

Cô luôn nhớ anh trai nhắc vô số lần: Việc nhỏ không nhịn, sẽ hỏng việc lớn.

Mộ Tử Khiêm còn nhỏ, tuyệt đối không làm được gì phá hư kế hoạch của cô ta, cho nên, Mộ Thanh Nghiên muốn mang theo thì mang theo.

Bởi vì cái đuôi Mộ Tử Khiêm, tâm trạng Tiền Tiểu Ngọc có chút nóng vội, chọn nhà đầu tiên là nhà Tần Vĩ Văn. Vốn cô còn muốn bắt Mộ Thanh Nghiên làm cu li, đi thu hai nhà khác lại để Mộ Thanh Nghiên đi Tần gia bị mất mặt.

Nghe nói đi đến nhà họ Tần trước, Mộ Thanh Nghiên vừa lòng nở nụ cười. Cô cũng không muốn ngu ngốc như kiếp trước, làm cu li miễn phí cho Tiền Tiểu Ngọc.

Thi vào trung học đã xong. Bỏ lỡ kỳ thi trung học, quyết tâm học lại một năm, thi vào trường trung học trọng điểm của thành phố Huyền Dương, lúc này Tần Vĩ Văn đang ở thư phòng làm bộ đề.

Thư phòng ở giữa, không sát đường, cho nên lúc hắn nhìn thấy Mộ Tử Khiêm lên lầu chơi đồ chơi với Tần Khải Văn mới biết Mộ Thanh Nghiên và Tiền Tiểu Ngọc đến nhà.

Tần Vĩ Văn rất muốn đi xuống nhìn Mộ Thanh Nghiên, nhưng nghĩ đến Tiền Tiểu Ngọc làm hắn ghê tởm, hắn lại thôi.

Có lẽ do tâm lý yêu ai yêu cả đường đi, bây giờ hắn nhìn thấy Mộ Tử Khiêm cảm thấy đặc biệt thân thiết.

Cũng đạt được hảo cảm của hắn.

Hắn nghĩ một chút, đưa ra một ít kẹo bích quy cho Tần Khải Văn và Mộ Tử Khiêm, không những thế, hắn lấy chìa khoá mở ngăn kéo, lấy hai khẩu súng lục bằng gỗ đen bóng mà hắn luôn yêu quý.

Tuy súng bằng gỗ, nhưng lại chạm trổ tinh xảo, nước sơn tinh tế, nhìn từ xa, giống súng thật.

Tần Khải Văn đã sớm mơ ước hai khẩu súng này từ lâu.

Ah, không, hắn muốn có nó.

Nhưng là, anh trai thân ái Tần Vĩ Văn, mọi việc, mọi vấn đề đều nhường nhịn hắn, chỉ có hai khẩu súng này lại giữ kỹ, đừng nói cho hắn một khẩu, xem cũng không được xem.

Cho nên, khi Tần Khải Văn nhìn thấy anh trai cầm hai khẩu súng, chính là nhìn thoáng qua như thường lệ, sau đó tiếp tục xem sách với Mộ Tử Khiêm

Mộ Tử Khiêm đang say sưa xem sách, cũng không nhìn thấy khẩu súng lục của Tần Vĩ Văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play