Mộ Thanh Nghiên tỏ vẻ không muốn để ý đến Dương Bảo Quốc, nhưng là có Thẩm Tiêu Nhiên bên ngoài, không muốn làm đồng hương trấn Xuân Thụ mất mặt, cuối cùng tự nhiên rộng rãi chào đón: “Anh Bảo Quốc, anh khoẻ không?”
Trên vai Dương Bảo Quốc thật dày băng gạc, mắt hắn luôn nhìn Mộ Thanh Nghiên, đợi Mộ Thanh Nghiên đến gần, hắn thu lại ý trêu trọc, nghiêm trang hô một tiếng: “Em gái Nghiên Nghiên”
Không giống giọng khàn khàn đêm qua, thanh âm Dương Bảo Quốc hôm nay khàn khàn, cùng khí chất thanh nhã của hắn thực tương xứng: “Ta là cố ý đến tạm biệt ngươi. Ta cùng bà nội sẽ đến đế đô. Nghiên Nghiên muội muội, về sau ta có thể viết thư cho ngươi không?”
Trong lòng Dương Bảo Quốc cảm kích Mộ Thanh Nghiên vô hạn, nhưng đại ân không lời nào nói hết, hắn cuối cùng không nói ra một tiếng cám ơn, nhưng những lời hắn nói lại vô tình nói rõ tấm lòng của hắn.
Mộ Thanh Nghiên: lòng biết ơn ta nhận, viết thư? Ha ha, ta có thể không đồng ý được không?
Cô muốn trả lời: Không thể, cảm thấy giáp mặt cự tuyệt không tốt lắm, dù sao trong ấn tượng của cô, Dương Bảo Quốc là đứa trẻ nhân phẩm, học vấn đều ưu tú. Nhăn mặt đối với người như vậy, nội tâm cô không nỡ.
Đành phải dùng chiến lược uỷ khuất gật đầu, chính là chữ “Được” kia cũng không nói ra, Thẩm Tiêu Nhiên không biết từ lúc nào, mặt trầm xuống, trán đầy vạch đen đột nhiên đi tới: “Mộ Thanh Nghiên, ta có mấy lời muốn nói với cô.”
Dương Bảo Quốc cho rằng đây là lần đầu tiên Thẩm Tiêu Nhiên gặp Mộ Thanh Nghiên, Thẩm Tiêu Nhiên muốn dặn Mộ Thanh Nghiên giữ bí mật chuyện buổi tối hôm qua cứu mình, hắn lo lắng Mộ Thanh Nghiên không muốn nói chuyện riêng với Thẩm Tiêu Nhiên, nhanh chóng nói đỡ cho Thẩm Tiêu Nhiên: “Nghiên Nghiên, đi đi, anh Thẩm là người đáng tin.”
“Ừ” Mộ Thanh Nghiên thực cho Dương Bảo Quốc mặt mũi đồng ý, xoay người bình tĩnh nói với Thẩm Tiêu Nhiên: “Vào trong nhà ta rồi nói.”
Đi theo Mộ Thanh Nghiên vào nhà, Thẩm Tiêu Nhiên không còn vẻ lãnh ngạo lúc ngoài cửa, quen thuộc đi vào phòng Mộ Thanh Nghiên, không khách khí cầm lấy cốc trà trên bàn học của Mộ Thanh Nghiên, uống một hơi hết sạch.
Mộ Thanh Nghiên: “…”
Thẩm Tiêu Nhiên cao thâm cơ trí của ta đâu rồi?
Hắn lúc trẻ cũng có lúc không biết điều vậy sao? Tuy rằng bộ dạng không biết điều của hắn cũng rất tuấn tú, lại khiến cô cảm thấy hơi quẫn.
Nhìn ra Mộ Thanh Nghiên ngạc nhiên, Thẩm Tiêu Nhiên cười cười: “Ngại quá, ta rất khát.”
Kỳ thật trong lòng hắn cũng thực khiếp sợ, hắn cũng không biết tại sao mình có thể làm ra chuyện không có phẩm giá như thế, đĩnh đạc xông vào khuê phòng con gái nhà người ta, tuỳ tiện uống nước trong cốc của người ta, thấy thế nào cũng giống kẻ thích đùa giỡn.
Hành vi này trước đây hắn thật khinh thường, nhưng là hắn có chút không khống chế được bản thân, hắn chính là muốn trọc cô, chính là muốn xem biểu cảm biến hoá của cô.
Tốt đẹp như thế, thú vị như thế, khiến lòng hắn không tự chủ sinh ra vui vẻ.
Mộ Thanh Nghiên biết nhân phẩm của Thẩm Tiêu Nhiên, biết hắn không có ác ý, lại không hiểu nhíu mày: “Không có việc gì, tối hôm qua ta cũng chưa uống. Không phải ngươi có chuyện nói với ta sao? Mau nói đi. Còn có, bị thương nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy khắp nơi.”
Mộ Thanh Nghiên không định nói ra lời quan tâm cùng Thẩm Tiêu Nhiên không nghĩ mình được người hỏi han quan tâm, đột nhiên trầm mặc.
Một hồi sau, Thẩm Tiêu Nhiên câu môi cười, nghiêm mặt nói: “Cảm ơn. Mộ Thanh Nghiên, ta muốn nói cảm ơn ngươi, tuy rằng đại ân không lời nói hết, nhưng ta vẫn phải nói với ngươi một tiếng cám ơn. Ta biết gia đình ngươi thực khó khăn, cho nên ta mang đến chút tiền.”
Thẩm Tiêu Nhiên nói xong, đưa ra một cuốn sổ tiết kiệm, tiếp tục nói: “Sổ tiết kiệm này là lấy thân phận của ngươi để làm, bên trong có hai vạn đồng.”
Bởi vì Mộ Thanh Nghiên chỉ có 16 tuổi, còn không có chứng minh thư nhân dân, sổ tiết kiệm này là Thẩm Tiêu Nhiên vận dụng quan hệ mới làm được.
Thẩm Tiêu Nhiên cẩn thận như vậy, khiến cô thực thích, cũng không thể biểu đạt ra, Mộ Thanh Nghiên cố gắng đè nén cảm xúc, hốc mắt vẫn đỏ, cô vội vàng lau mắt, nhỏ giọng nói: “Ta không cần.”
“ôi, thế nào ngươi lại khóc? Ngươi đừng khóc.” Thẩm Tiêu Nhiên đã rất lâu không hoảng hốt, bây giờ chân tay có chút luống cuống.
Gặp Thẩm Tiêu Nhiên như vậy, Mộ Thanh Nghiên phì cười một tiếng, cảm thấy mình thực có lời, trong cả hai đời, đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Tiêu Nhiên kích động như thế.
Thấy Mộ Thanh Nghiên cười, hồn phách Thẩm Tiêu Nhiên quay về, làm một động tác quân lễ đúng chuẩn với cô: “Đồng chí Mộ Thanh Nghiên, tuy rằng ta cứu ngươi trước, nhưng sau này ngươi lại trợ giúp ta, để ta hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, cho nên tiền này là của ngươi.” Hắn nói xong, thấy Mộ Thanh Nghiên không có lên tiếng, tiếng nói lại nhu hoà: “Lại nói, tình huống hiện tại của nhà ngươi, không phải thực cần tiền sao? Đừng cự tuyệt, ta biết ngươi không phải người cổ hủ.”
Người cổ hủ sẽ không giấu hắn trong phòng cô, còn cùng ngủ trên giường.
Thẩm Tiêu Nhiên cho rằng lời nói của mình còn thuyết phục được mình, nhất định sẽ thuyết phục được Mộ Thanh Nghiên, ai biết, Mộ Thanh Nghiên vẫn kiên định lắc đầu: “Ta thực cần tiền, nhưng mà… Rõ ràng là ngươi cứu ta trước, muốn cảm ơn, cũng phải là ta cảm ơn ngươi, nhưng mà ta không có…” Nói tới dây, lòng Mộ Thanh Nghiên vừa động, cô không có tiền, nhưng mà có sách không phải sao?
Không phải cô lo lắng “Sách dạy đánh cờ tuyệt tâm” và “ Không lo cổ nhạc” thật dễ bị người tính kế lấy mất sao?
Không bằng, đem “Sách dạy đánh cờ tuyệt tâm” bán cho Thẩm Tiêu Nhiên?
Thẩm Tiêu Nhiên đam mê đánh cờ, là nơi hạ cánh tốt nhất cho “Sách dạy đánh cờ tuyệt tâm”.
Gia thế Thẩm Tiêu Nhiên thâm hậu, không cần nhất là tiền, bán sách cờ tướng cho hắn, cũng không cần tìm cách bán vòng ngọc.
Tuy mẹ nói trong nhà còn chút tiền, nhưng mẹ có bao nhiêu tiên, sống qua một đời cô biết chứ,
Không đến một ngàn đồng.
Kiếp trước mẹ gánh tội thay cậu út, đem tích góp trong nhà đều đưa cho cô.
Này có hơn trăm đồng, dùng để mở cửa hàng thực phẩm chín ở phố Thắng Lợi cũng đủ, nhưng kế hoạch của cô là chuẩn bị năm sau đến thành phố Huyền Dương mở cửa hàng.
Một năm sau, cô muốn đến thành phố Huyền Dương học trung học, cô muốn đưa cả nhà qua.
Mẹ cùng em trai là đi cùng, quan trọng là mang chị gái rời xa trấn Xuân Thụ.
Cô muốn để chị gái nhìn thấy thế giới bên ngoài, họ quan niệm ly hôn là không có tội.
Những điều này, trăm đồng tiền không thể làm được.
Thẩm Tiêu Nhiên nói không sai, trước mắt cô thực cần tiền.
Cho nên, cô bán sách dạy đánh cờ tuyệt tâm cho hắn là đúng lắm.
Nghĩ đến đây, Mộ Thanh Nghiên mím môi cười: “Thẩm Tiêu Nhiên, ngươi chờ một chút, ta lấy đồ này cho ngươi xem.”
“Được” Thẩm Tiêu Nhiên mỉm cười đồng ý, trong lòng không khỏi nói thầm: Không phải gọi là anh Thẩm sao? Thế nào lại gọi tên ta, còn gọi tự nhiên như thế?
Bực mình, Thẩm Tiêu Nhiên cầm lấy binh nước muối uống một ngụm, ánh mắt dừng lại trên quyển sổ ghi chép màu hồng.
Mới tới tối qua hắn cùng Mộ Thanh Nghiên viết ra, hắn câu môi cười, đi qua cầm lấy.
Tối hôm qua, đèn pin không đủ sáng, hắn không nhìn cẩn thận, hiện tại rất muốn thưởng thức chữ viết của Mộ Thanh Nghiên dưới ánh mặt trời, nghiệm chứng một chút, có phải chữ viết của cô giống chữ hắn hay không.
Bởi vì tối qua đã viết lên sổ, Thẩm Tiêu Nhiên không hề ngượng ngùng mở sổ ra.
Chính là hắn mở ra trang đầu tiên không phải là tờ giấy hôm qua hai người viết, mà là mấy tấm phác hoạ chân dung.
Trong đó có ba bức chân dung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT