Kiếp trước, Mộ Thanh Nghiên từng làm y tá trong bệnh viện, gặp rất nhiều vết thương máu chảy đầm đìa. Cho nên, lúc này tuy rằng lòng cô hoảng sợ, hành động lại trấn định.

Cô đưa tay dò xét hơi thở của Dương Bảo Quốc, xác định người còn sống, liền bắt đầu kiểm tra vết thương trên người hắn.

Tình hình còn tốt.

Dương Bảo Quốc tuy có nhiều vết thương trên người, nhưng vết thương chạm mạch máu chỉ có chỗ bả vai, lúc này cầm được máu, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Tuy rằng tay trái của cô bị thương, làm việc bất tiện, nhưng Mộ Thanh Nghiên đã quen tay với nghề, thập phần chuyên nghiệp, nhanh chóng băng bó cầm máu cho Dương Bảo Quốc, lúc quấn băng gạc, Dương Bảo Quốc tỉnh lại.

Hắn nhận ra Mộ Thanh Nghiên đang băng bó cho mình, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Sao lại là cô?”

Tuy rằng nói xong lại có chút hối hận: Nói như vậy khác nào ghét bỏ Mộ Thanh Nghiên.

Rõ ràng cô đang cứu hắn, hắn cảm ơn còn không kịp, làm sao lại ghét bỏ, hắn không cố ý.

Hắn cũng từng nghe nói, sau khi thầy giáo Mộ mất đi, Mộ Thanh Nghiên không còn đến nhà thầy giáo Lý tìm Lý Mộng Kỳ chơi nữa.

Nghĩ đến có thể bị ân nhân hiểu lầm, Dương Bảo Quốc kích động muốn ngồi dậy, lại phát hiện cả người mệt mỏi, căn bản không thể ngồi.

Mộ Thanh Nghiên biết Dương Bảo Quốc không cố ý, không phải hắn ghét bỏ cô, nhưng vẫn xấu hổ, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: “Vậy ngươi hi vọng là ai? Ta tới đây tìm con mèo nhỏ của ta, kết quả không tìm được mèo, gặp ngươi, cuối cùng không thể thấy chết không cứu ngươi đi?”

“Tìm mèo lại còn mang theo băng gạc?” Không hiểu sao, Dương Bảo Quốc càng hăng hái.

Mộ Thanh Nghiên thực sự có chút tức giận: “Ngươi không thấy tay ta bị thương hay sao? Mấy ngày này ta đều luôn luôn mang theo băng gạc bên mình, không nghĩ đến lại có lợi cho ngươi. Được rồi, đừng nói nữa, ta phải về rồi, vết thương trên vai của ngươi chạm vào mạch máu, ta chỉ là cầm máu tạm thời, nếu muốn chữa trị, hay là ngươi đi tìm bác sỹ, nếu không khẳng định bị nhiễm trùng.”

Dương Bảo Quốc dựa vào ánh sáng nhàn nhạt của đèn pin nhìn mèo nhỏ đang xù lông trước mặt hồi lâu, ôn nhu nói: “Cảm ơn ân cứu mạng của ngươi, Mộ Thanh Nghiên, về sau ta nhất định báo đáp.”

Mộ Thanh Nghiên bĩu môi ghét bỏ: “Không cần nghiêm trọng như thế, ta không cần ngươi báo đáp. Được rồi, ta đi đây.”

Dương Bảo Quốc không biết nói gì, cho rằng cô thực sự là đi tìm mèo không được? Không đúng, nếu là tìm mèo, lại ngoài ý muốn thấy mình bị thương, không phải là ra ngoài tìm người hỗ trợ sao?

Tuy rằng hành vi không làm kinh động đến người khác khiến Dương Bảo Quốc đánh giá cao, nhưng hắn không thể tin được lý do thoái thác của Mộ Thanh Nghiên.

Nhưng mặc kệ thế nào, đúng là Mộ Thanh Nghiên đã giúp hắn, điều này là không thể nghi ngờ.

Nghĩ như vậy, Dương Bảo Quốc càng muốn trêu trọc Mộ Thanh Nghiên, vừa thích xem bộ dáng xù lông của cô, vừa muốn tìm ra sơ hở của cô: “Ngươi… Có thể dìu ta về nhà hay không?”



“Ngươi không sợ bị bà nội Dương biết? Còn có, vừa rồi ta có gặp bà nội Dương, bà đang tìm ngươi, còn nói nhà các ngươi có khách đến thăm.”

Ánh mắt Dương Bảo Quốc trầm xuống: “Như vậy sao? Vậy được rồi, tạm thời ta không về nhà. Ngươi đi đi, trên đường cẩn thận một chút.”

“Được, cái này cho ngươi.”

Mộ Thanh Nghiên đưa cho Dương Bảo Quốc một chai nước muối, mấy viên thuốc hạ sốt, sau đó liền rời đi.

Ra khỏi nhà kho, hẻm nhỏ bên ngoài vừa hẹp lại dài, bước chân Mộ Thanh Nghiên không khỏi cẩn thận, trong lòng dâng lên một tia sợ hãi.

Nhất là sau khi đi được mươi bước, cô vô tình quay đầu lại, thấy một bóng dáng chợt loé qua.

“Ai?” Mộ Thanh Nghiên lấy kéo ra, đứng im một lúc, gặp trong hẻm không có tiếng động, vội xoay người chạy ra ngoài.

Nhanh chóng ra đến đường lớn, nhìn đến xa xa tốp năm tốp ba nhóm người, lòng cô mới buông lỏng.

Má ơi, chuyện như thế này nguyện sau này không bao giờ trải qua nữa.

Mộ Thanh Nghiên đi về phía trước vài bước, dừng lại hít một hơi thật dài, cho kéo vào trong túi quần, lòng còn sợ hãi quay đầu lại, liền nhìn thấy trước mắt có một người làm cho cô sợ hãi hét rầm lên.

Chỉ là, tiếng hét chói tai của cô mới vang lên có nửa, liền bị một bàn tay thô ráp bưng kín miệng, đèn pin trên tay cô cũng bị ném đi.

Không kêu lên được, trong lúc hoảng sợ cô có thể nhìn thấy, người xấu che kín gần hết mặt.

Trong miệng cô phát ra tiếng hừ hừ, tay chân liều mạng giãy dụa.

Bất chấp tay trái bị thương, tay chân cùng sử dụng, đá loạn xạ.

Đáng tiếc, kẻ tập kích cô thân hình cao lớn, cô cào loạn cũng không có tác dụng gì.

Mộ Thanh Nghiên cào một hồi, bỗng nhiên nhớ tới trong túi quần mình có kéo. Cô muốn thử lấy ra, nề hà, tay phải của cô bị kẻ bắt cóc khoá trụ, không nhúc nhích được.

Trong lòng sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng Mộ Thanh Nghiên biết, càng ở tuyệt cảnh càng không được dễ dàng từ bỏ. Cô buộc mình phải tỉnh táo lại, buộc mình mới lại những chiêu thức học được của Thẩm Tiêu Nhiên kiếp trước, sau đó đột ngột nâng chân trái, đạp trúng giữa hai chân kẻ bắt cóc, đột nhiên bị đạp trúng chỗ hiểm, kẻ bắt cóc bị đau, kêu lên một tiếng, rụt người lại.

Mộ Thanh Nghiên còn tưởng rằng, cô đá một cước có thể khiên kẻ bắt cóc buông cô ra.



Đáng tiếc, có thể là cô quá mảnh mai, lực đạo không đủ, kẻ bắt cóc cũng không buông cô ra. Không chỉ thế, lực đạo trên tay kẻ bắt cóc lại lớn hơn. Sau đó, Mộ Thanh Nghiên chỉ cảm thấy chân cô không chạm đất, người cô bị kẻ bắt cóc khiêng lên.

Một tay kẻ bắt cóc bịt miệng cô, một tay ấn cô trên vai, vài bước đã khiêng cô vào ngõ nhỏ mà bọn họ mới đi ra.

Trong lòng Mộ Thanh Nghiên một trận ai oán, đang nghĩ tới phải làm sao mới thoát thân, lại phát hiện không biết vì sao kẻ bắt cóc đột nhiên dừng lại, sau đó rầm một tiếng, cô cùng kẻ bắt cóc ngã xuống.

Bởi vì kẻ bắt cóc ngã trước, cô cũng không bị đau.

Sau khi kẻ bắt cóc ngã xuống đất, vẫn không nhúc nhích, Mộ Thanh Nghiên sờ soạng đứng dậy, dựa vào ánh đèn pin yếu ớt từ đâu hắt tới, cô thấy rõ tình huống trước mắt.

Phía sau kẻ bắt cóc có một con dao đâm trúng tim, chỗ vết dao đâm máu chảy không ngừng, kẻ bắt cóc hôm mê bất tỉnh, theo kinh nghiệm nhiều năm làm y tá của cô, chỉ sợ hắn sớm chết.

Cách kẻ bắt cóc nửa thước, có một người mặc quân trang đang tựa vào tường.

Không nói cũng biết, một đao trí mạng sau lưng kẻ bắt cóc này là từ người mặc quân trang đột nhiên đâm tới.

Cô thật đúng là gặp may.

Nhưng mà, quân nhân này là ai?

Hắn đâm người này một đao vì cứu cô sao?

Cho dù là người thích làm việc tốt cũng không thể một lời không hợp liền giết người ta đi? Tuy rằng kẻ bắt cóc thực đáng chết, nhưng quân nhân không phải là những người tuân thủ pháp luật nhất sao?

Cho nên, hắn là giả trang làm quân nhân?

Còn có, thế nào hắn không lên tiếng? Uống rượu say? Cho nên trong lúc vội vàng mới đâm vào tim kẻ bắt cóc? Cảnh cáo kẻ bắt cóc quá đà?

Có khả năng.

Nhưng mà, mặc kệ thế nào, người ta đều vì mình, Mộ Thanh Nghiên quyết định lay hắn dậy, dẫn hắn ra khỏi hiện trường giết người.

Nếu không, lại có người muốn ngồi tù a.

Vì thế Mộ Thanh Nghiên đi đến bên người mặc quân trang, lấy tay đẩy vai hắn một cái, nhỏ giọng nói: “ôi, đại hiệp, ngươi không sao chứ?”

“Ta… đừng đưa ta đi bệnh viện.” Người đó ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mộ Thanh Nghiên, nói đứt quãng một câu, ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play