Mặt trời chói chang, tay trái Mộ Thanh Nghiên bị thương không cầm được ô, cô cầm giỏ trúc bước nhanh đến phố đối diện, núp dưới bóng hiên, đi đến nhà họ Tần.

Bởi vì Thẩm Tiêu Nhiên, mỗi bước đi, cô tăng nhanh tốc độ.

Giật mình tỉnh hồn lại.

Mất rất nhiều khí lực kiềm chế cảm xúc của mình, cô bình tĩnh bước vào cửa nhà họ Tần. Sợ cái gì thì cái đó xảy ra, cô liền gặp Thẩm Tiêu Nhiên muốn đi ra ngoài.

Nếu không phải Thẩm Tiêu Nhiên nhanh tay, hai người thiếu chút nữa đã va vào nhau.

“Nha…” Mộ Thanh Nghiên phát hoảng, phản ứng đầu tiên là muốn bảo vệ giỏ trúc trên tay, đợi lúc thấy người mình suýt đụng vào là Thẩm Tiêu Nhiên, đầu cô nhất thời trống rỗng.

Cô quên khóc cũng quên cả túng quẫn.

Lúc này, Hách Tuệ Như đã đỡ lấy Mộ Thanh Nghiên

Thẩm Tiêu Nhiên cũng cầm lấy giỏ trúc.

Mộ Thanh Nghiên hoàn hồn, đưa mắt nhìn lên liền thấy khuôn mặt Thẩm Tiêu Nhiên tuấn tú còn có chút chế nhạo.

Cảm nhận được cười nhạo của hắn đầy thiện ý, ngược lại khiến cô tự tại một chút.

Cô tức giận trừng mắt với hắn, giận dỗi đoạt lấy giỏ, cười với Hách Tuệ Như: “Dì Tuệ, con làm ít đồ chín hấp tương, mang qua một ít cho dì nếm thử.”

Thẩm Tiêu Nhiên: “…”

Cô nhóc kia thay đổi thái độ thật nhanh

Miếng che giỏ trúc mở ra, toả ra hương thơm của đồ ăn.

Thẩm Tiêu Nhiên nhanh chóng lấy ra một quả trứng, đặt trước mũi ngửi một chút, quay đầu hỏi Mộ Thanh Nghiên: “Cô nhóc, đồ ăn hấp tương là chính ngươi làm sao?”

Mộ Thanh Nghiên: Ngươi mới là cô nhóc

Mộ Thanh Nghiên biết Thẩm Tiêu Nhiên bác học, đối với việc hắn biết dược liệu cũng không bất ngờ.

Cô ngước mắt nhìn thoáng qua chiếc cằm duyên dáng của Thẩm Tiêu Nhiên, thu hồi ánh mắt, ôn nhu gật đầu: “Đúng, ta dựa vào một phương thuốc chế ra. Không nghĩ tới, làm đồ chín hấp tương ta làm ra lại tốt thế. Dì Tuệ, đây là bát nước sốt.”

Kinh hoảng lúc nãy, khiến Mộ Thanh Nghiên buông lỏng, cho dù Thẩm Tiêu Nhiên bên cạnh, cô cũng có thể khống chế tâm trạng của mình tự tại một chút.

Cô đặt đồ chín hấp tương lên bàn cơm, Hách Tuệ Như còn chưa hết kinh ngạc ngọt ngào cười: “Dì Tuệ, con còn phải đi về đưa cơm cho mẹ, con về trước, tạm biệt.”

Nói xong, cười với Tần Lệnh Sơn từ trên lầu xuống, vội vàng rời đi.

Sau khi Mộ Thanh Nghiên đi, Thẩm Tiêu Nhiên cắn một miếng trứng gà trong tay.

Hương vị ngon không ngờ khiến khuôn mặt luôn lạnh nhạt của hắn lúc này cũng lạnh nhạt không nổi: Đây thực sự là do cô nhóc kia làm? Cái này có thể so với đầu bếp lớn ở đế đô.



Quả nhiên cao thủ ẩn trong dân gian a.

Hách Tuệ Như lúc này còn nhìn đồ chín hấp tương ngẩn người, khiến Thẩm Tiêu Nhiên cười pha trò với bà: “Dì Tuệ, hương vị trứng gà này rất tốt, nếu dì không thích, để phần ta hết được không?”

Lời Thẩm Tiêu Nhiên khiến Hách Tuệ Như hoàn hồn, bà cầm đũa gắp miếng rong biển bỏ vào miệng.

Rong biển rất vừa miệng, lúc này bà cũng phải mở to hai mắt.

Thật lâu, bà mới nói với Tần Lệnh Sơn và Thẩm Tiêu Nhiên: “Thật không ngờ tay nghề Nghiên Nghiên tốt như vậy, khó trách con bé nói muốn mở cửa hàng đồ chín, tay nghề như này mở cửa hàng đồ chín tuyệt đối không thành vấn đề. Lệnh Sơn, anh đã đồng ý giúp Nghiên Nghiên làm giấy tờ, nhất định phải làm.”

Tần Lệnh Sơn cầm lấy đũa của Hách Tuệ Như gắp một chút rong biển, sau khi thưởng thức, hắn gật đầu: “Đúng thế, đây là đồ chín hấp tương ngon nhất ta từng ăn qua, Tuệ Như, đem những đồ này bày lên bàn đi, ta thấy những đồ ăn này trộn nước sốt hẳn còn ngon hơn.”

“Em sẽ làm ngay.”

Hách Tuệ Như vào phòng bếp, Thẩm Tiêu Nhiên đã ăn xong trứng gà, búng ngón tay, đột nhiên hỏi Tần Lệnh Sơn: “Cô bé đó tên là Mộ Thanh Nghiên?”

“Đúng, Tiêu Nhiên, cháu thấy cô nhóc đó thế nào?”

“Không tồi, là một đứa trẻ tốt.” Thẩm Tiêu Nhiên trả lời nghiêm túc.

Đương nhiên, trong lòng hắn cho rằng, “đứa trẻ tốt” không đủ để đánh giá cô bé xuất sắc này, chính là, hắn không quen bình phẩm con gái.

Sáng nay, hắn vô tình ở trong sân nhà họ Tần nghe được cuộc nói chuyện trong thư phòng, cô gái 16 tuổi nói đến từ hôn, thể hiện sự cơ trí, trầm ổn, thiện lương và kiên nhẫn, khiến lòng hắn sinh ra bội phục.

Lúc đó hắn tiếc nuối cho Tần Vĩ Văn khi mất đi vị hôn thê như thế, nhưng lại cảm thấy, lúc này Tần Vĩ Văn thực sự không xứng với cô gái này.

Cô bé giống hắn, thiên tài lộ ra từ sớm.

Đáng tiếc, cô nhóc kia tuổi quá nhỏ, nếu không hắn thật muốn mang cô về nhà làm vợ, cũng hiểu ra ông nội khi không lại đi bức hôn.

Mộ Thanh Nghiên chạy chậm trở về nhà.

Vừa rồi ở nhà họ Tần cô gặp được Thẩm Tiêu Nhiên, tuy rằng hoảng loạn, nhưng trong lòng lại sung sướng không ngừng.

Mộ Tử Khiêm thấy vẻ mặt đầy ý cười của cô, vội hỏi: “Chị hai nhìn qua thật vui a, có phải dì Tuệ khen đồ ăn chị làm thật ngon hay không?”

Nhìn thật vui?

Có rõ ràng như vậy sao?

Mộ Thanh Nghiên nhanh chóng ổn định lại biểu cảm, này mới phát hiện, mình biểu hiện ra ngoài một bộ mặt thật vui vẻ.

Trừ bỏ vui sướng, còn có ngọt ngào.

Đúng vậy, sau khi nhìn thấy Thẩm Tiêu Nhiên ở nhà họ Tần, cảm giác nhu tình mật ý khi ở chung với hăn ở kiếp trước lại chiếm cứ trong lòng cô.



Cô dám chắc rằng, ý cười trong mắt cô lúc này tất nhiên cũng nhiễm ngọt ngào.

Hiện tượng này không được.

Cô không để bất cứ ai phát hiện ra tình cảm của cô với Thẩm Tiêu Nhiên.

Kiếp trước, hắn yêu cô, hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Nếu không phải hắn nhiễm bệnh nặng, gia thế của hắn thâm hậu, bản thân lại ưu tú, làm sau hắn có thể nảy sinh tình cảm với cô bảo mẫu đã bị huỷ dung chứ, sao hắn có cơ hội nhìn đến phần tốt đẹp trong linh hồn cô, sao hắn có thể yêu cô?

Kiếp trước, bọn họ yêu nhau khi vận mệnh của hắn ở điểm đáy của cuộc đời, cho dù như vậy, bởi vì thân phận cách xa, tình yêu của họ cũng bị mọi người phản đối.

Chỉ là lúc đó, cả hai đều bệnh nặng, cũng không cần để ý đến thế tục.

Mộ Thanh Nghiên không biết vì sao cô được trùng sinh, nhưng đã trùng sinh, cô nhất định giúp hắn tránh đi kiếp nạn này.

Mà chính cô lúc này, chỉ là bụi bặm thấp hèn, Thẩm Tiêu Nhiên kiếp này cũng không có cơ hội hiểu rõ cô, hắn tuyệt đối sẽ không có hứng thú với một cô gái bình thường, chỉ cần lặng lẽ nhìn hắn, yêu hắn là tốt rồi.

Cô không muốn hắn gặp chuyện không may, cũng không muốn hắn vì cô mà mâu thuẫn với người nhà.

Hắn đáng được hưởng thụ những thứ tốt nhất trên đời.

Trong khi Mộ Thanh Nghiên suy nghĩ mông lung, bạn học Mộ Tử Khiêm rốt cuộc ăn xong đồ ăn Mộ Thanh Nghiên đưa cho hắn.

Thật là no quá đi.

Mộ Tử Khiêm nhủ thầm.

Hắn không dám để chị hai biết hắn ăn quá no.

Không phải sợ cô cười, mà sợ cô trách hắn.

Sợ lần sau cô giảm khẩu phần ăn của hắn.

Bạn học Mộ Tử Khiêm tham ăn yên lặng thừa nhận hậu quả ăn quá no, bụng thực khó chịu.

Mười phút sau, Mộ Thanh Nghiên cùng Mộ Tử Khiêm đi tới xưởng may mà Đinh Tú Phương làm việc.

Nói là xưởng may, kỳ thật chỉ là xưởng nhỏ với hơn mười công nhân.

Dù là như thế, chủ xưởng Trịnh Đại Thạch cũng là người có bản lĩnh nổi tiếng trấn Xuân Thụ.

Đi vào xưởng may là một hành lang thật dài, hai chị em đi đến một phòng lớn ước chừng hai trăm mét vuông.

Phía ngoài có cửa sổ rất lớn, bên ngoài còn có cây xanh, gió mát thổi vào, cũng không quá nóng.

Trong phòng có hơn mười cái máy may, mỗi cái đều có nữ công nhân đang miệt mài làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play