Mộ Thanh Nghiên nhẹ nhàng hất tay của Tần Vĩ Văn ra, nói với Tần Lệnh Sơn và Hách Tuệ Như: “Chú Sơn, dì Tuệ, con nói điều này, hy vọng chú dì thận trọng xử lý, cũng hy vọng chú dì giữ bí mật cho con, chú dì cũng biết, gia cảnh như con, không thể trở thành kẻ địch của nhà họ Tiền”
Mộ Thanh Nghiên nói những lời này với hai vị trưởng bối, cũng là gõ Tần Vĩ Văn tuổi trẻ lông bông.
Lúc này Tần Vĩ Văn linh quang vừa động, nghe ra ý tứ của Mộ Thanh Nghiên, ngữ khí của hắn lấy lòng đưa ra hứa hẹn: “Nghiên Nghiên yên tâm, chuyện Tiền Tiểu Ngọc sẽ không để ngươi liên luỵ.”
“Đúng, Nghiên Nghiên yên tâm.”
“Chú biết làm thế nào.”
Hách Tuệ Như và Tần Lệnh Sơn nhất trí đồng ý.
Nhận được cam đoan của bọn họ, Mộ Thanh Nghiên vừa lòng gật đầu, cô nhớ tới một việc, câu môi cười: “Chú Sơn, hôn ước của con và anh Vĩ Văn chính thức được cởi bỏ. Nếu chú cảm thấy muốn báo ân với nhà con, Nghiên Nghiên cầu chú một việc. Con muốn cùng mẹ mở quán bán đồ ăn chín, chú có thể giúp con làm giấy tờ được không?”
Mộ Thanh Nghiên nhắc tới từ hôn, Tần Vĩ Văn sốt ruột, hắn muốn nói gì đó để vãn hồi, lại nhớ tới lúc trước hắn đối với Mộ Thanh Nghiên chỉ trích, có chút lo lắng, muốn nói lại thôi, mặt hết xanh lại trắng.
Tần Lệnh Sơn nhìn con trai mình một bộ ngu ngốc, lại nhìn Mộ Thanh Nghiên cơ trí lạnh nhạt, Tần Lệnh Sơn đưa mắt trấn an hắn, sau đó cười với Mộ Thanh Nghiên: “Chuyện này chú nhất định sẽ giúp. Nhưng mà Nghiên Nghiên, chuyện từ hôn, chú và dì Tuệ muốn nói chuyện với mẹ ngươi, đến lúc đó lấy ý nguyện của mẹ người làm chuẩn, được không?”
Tần Lệnh Sơn tính toán tốt lắm, hắn chắc chắn Đinh Tú Phương không đồng ý từ hôn, cô nhi quả phụ nhà họ Mộ cần nhà họ Tần làm chỗ dựa.
Hắn lại không biết tính cách Đinh Tú Phương, sau khi gả cho Mộ Chính Huy, cũng học suy nghĩ không màng danh lợi của hắn, trong nhà có mâu thuẫn, tôn trọng ý nguyện của con cái mới là nhất.
Cho nên, nếu Mộ Thanh Nghiên có ý từ hôn, bà nhất định không miễn cưỡng Mộ Thanh Nghiên
Tần Lệnh Sơn không biết Đinh Tú Phương, nhưng Mộ Thanh Nghiên lại hiểu, trong lòng hiểu rõ, nàng cười đạm mạc, đáp ứng Tần Lệnh Sơn: “Vâng, dì Tuệ, chú Sơn, con về trước.”
“Đi, Vĩ Văn, con đưa Nghiên Nghiên về nhà, à, chờ một chút, mang quả dưa hấu, lấy một ít kẹo cho Tử Khiêm”
Hách Tuệ Như nói xong, tay đã thu thập đồ đưa cho Mộ Thanh Nghiên
Nguyên bản Mộ Thanh Nghiên muốn cự tuyệt, nhớ đến sau khi nhà mình mở cửa hàng đồ chín, sẽ có lúc trả lại ân tình, mỉm cười không từ chối nữa.
Thời điểm xuống cầu thang, trái tim Mộ Thanh Nghiên nhảy loạn xạ, cô muốn gặp Thẩm Tiêu Nhiên, lại sợ gặp Thẩm Tiêu Nhiên
Cô sợ mình gặp Thẩm Tiêu Nhiên lại chảy nước mắt.
Nếu lại khóc, biết giải thích thế nào với chú Sơn, dì Tuệ?
Đã khiến mọi người hiểu lầm một hồi, cũng không thể để Tần Vĩ Văn cõng nồi lần nữa đi.
Lại khóc một hồi, mọi người cho rằng cô không muốn từ hôn thì sao?
Kia thực là thảm.
Nghĩ như vậy, Mộ Thanh Nghiên đi xuống có phần kích động.
Cũng may, vận khí của cô tốt, một đường xuống dưới, không nhìn thấy Thẩm Tiêu Nhiên, chỉ nhìn thấy hai người lính công vụ của Tần Lệnh Sơn và Lạc Tuấn đang trong sân trò chuyện vui vẻ, ánh mắt bọn họ nhìn Mộ Thanh Nghiên thản nhiên, không để ý đến cô.
Không có nhìn thấy người yêu dấu, Mộ Thanh Nghiên có chút thất lạc, càng nhiều là thấy may mắn, cô sốc lại tinh thần, chạy nhanh ra ngoài cửa mới dừng lại.
Tần Vĩ Văn đi theo phía sau, thấy Mộ Thanh Nghiên không từ chối đồ mẹ mình đưa cho, đối với người ngoài làm như không thấy, thực vừa lòng, trộm cười, cầm dưa hấu đuổi theo.
Đi hơn mười bước, Tần Vĩ Văn quay đầu nói với Mộ Thanh Nghiên: “Nghiên Nghiên yên tâm, ta về sau sẽ đối với ngươi thật tốt.”
Ngữ khí Tần Vĩ Văn thản nhiên, chỉ có hắn biết hắn có bao nhiêu khẩn trương, tim muốn nhảy ra ngoài.
Cô gái bên cạnh không hề phát hiện hắn khẩn trương, nghe hắn nói xong, cô tươi cười: “Cảm ơn, anh Vĩ Văn vẫn là đọc sách cho tốt, thành tích của anh tốt như vậy, không đọc sách thật đáng tiếc.”
Đã sống một đời, Mộ Thanh Nghiên nghe ra ý tứ của Tần Vĩ Văn, nhưng trong lòng của cô chỉ có Thẩm Tiêu Nhiên, tuy rằng cô biết cô cùng Thẩm Tiêu Nhiên không có kết quả gì, nhưng cô vẫn quyết định, sẽ không yêu ai khác.
Cho dù là Tần Vĩ Văn, người kiếp trước cô từng có cảm tình.
“Ngươi mới là đáng tiếc, thành tích học tập của ngươi thật tốt, Nghiên Nghiên, không bằng người cùng ta đọc sách đi?”
Mộ Thanh Nghiên chuyển hướng đề tài, Tần Vĩ Văn có chút thất lạc, cũng không dám chấp nhất với chuyện từ hôn, hắn thông minh nương theo lời Mộ Thanh Nghiên nói chuyện.
Về chuyện cùng Mộ Thanh Nghiên đọc sách, là hắn nói thật.
Chỉ là, nhớ tới lúc trước tiêu hoang hết khoản tiền mừng tuổi, trong lòng hắn hồi hận không thôi.
Nếu còn tiền này, hắn có thể dễ dàng cùng Mộ Thanh Nghiên đọc sách.
Nhưng mà nếu Nghiên Nghiên đồng ý, hắn có thể xin ông nội giúp.
Ông nội thương hắn như vậy, nếu hắn xin, tiền để giúp Nghiên Nghiên đọc sách chắc không vấn đề gì.
Mộ Thanh Nghiên híp mắt nhàn nhạt cười cự tuyệt: “Cảm ơn anh Vĩ Văn, em đã chuẩn bị tiền đọc sách, em chuẩn bị đầu tháng ba học kỳ sau quay lại trường học.”
Đương nhiên phải đi học, Mộ Thanh Nghiên đã sớm tính toán, cô muốn khai trương cửa hàng đồ chín trong thời gian nghỉ hè, nhanh chóng để mẹ quen với cửa hàng, như vậy thời điểm khai giảng năm sau, cô có thể an tâm đi học.
Mộ Thanh Nghiên nói làm Tần Vĩ Văn vừa vui vừa thẫn thờ, lại không dám hỏi sâu hơn, hắn quay lại đề tài: “Uh, ta cũng chuẩn bị đầu tháng ba học lại, đến lúc đó chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Hai người nhanh chóng đến cửa nhà họ Mộ.
Đứng ngoài cửa, Mộ Thanh Nghiên muốn nhận dưa hấu trong tay Tần Vĩ Văn: “Em vào nhà, tạm biệt anh Vĩ Văn”
Không có ý đình mời Tần Vĩ Văn vào nhà.
Tần Vĩ Văn cũng không muốn dừng lại, tay hắn cầm dưa rụt lại, hắn muốn vào nhà.
Mộ Thanh Nghiên có chút buồn cười tính tình trẻ con này của hắn, mày cong cong: “Anh Vĩ Văn, mau về hỗ trợ tiếp khách. Còn có, nếu Tiền Tiểu Ngọc càn quấy, anh liền nói cho cô ấy biết, hiện tại ở nước ngoài đã làm được giám định AND, cha mẹ đứa nhỏ là ai, y học có thể kiểm tra ra.”
Mộ Thanh Nghiên là đột nhiên nhớ tới điều này, sau này giám định ADN là việc bình thường, nhưng bây giờ vẫn còn là điều mới mẻ, có lẽ Tần Lệnh Sơn còn chưa biết.
“Giám định ADN là gì?” Quả nhiên Tầm Vĩ Văn không biết.
“Em cũng không giải thích được, anh có thể tìm người có trí thức uyên bác hỏi một chút, hoặc là hỏi bác sỹ.”
Ai là người trí thức uyên bác? Người đầu tiên Mộ Thanh Nghiên nghĩ tới là Thẩm Tiêu Nhiên
Đương nhiên, Tần Vĩ Văn nghĩ tới đầu tiên cũng là Thẩm Tiêu Nhiên, mắt hắn sáng lên, quyết định bây giờ tìm Thẩm Tiêu Nhiên hỏi một câu.
Cái này có thể trở thành đề tài nói chuyện của hắn và anh Tiêu Nhiên.
“Được rồi, ta đi về trước, có chuyện gì nhớ tìm ta.” Lúc này Tần Vĩ Văn ra dáng đàn ông.
Mộ Thanh Nghiên cười cười không nói, vẫy tay với Tần Vĩ Văn, nhận dưa hấu đi vào phòng.
Lúc nãy ở nhà họ Tần, để Tần Lệnh Sơn hỗ trợ làm giấy tờ mở cửa hàng đồ chín là Mộ Thanh Nghiên nhất thời nghĩ đến.
Vốn cô định tìm đồng nghiệp cũ của cha, hiệu trưởng Nguyên Vĩnh Hoa của trường trung học Xuân Thụ giúp đỡ.
Sở dĩ hôm nay cô để Tần Lệnh Sơn giúp đỡ là tìm bậc thang cho hắn xuống, nhờ hắn giúp đỡ, còn có nguyên nhân khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT