Tề Hàm ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Ninh. Khuôn mặt y tuấn lãng không cảm xúc, ánh mắt chăm chú nhìn cửa phòng tựa như có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bình tĩnh như vậy, hờ hững như vậy, lạnh nhạt như vậy ra lệnh trừng phạt, sau đó dùng một câu quy kết toàn bộ sai lầm lên người nó.

Nhưng y nói hoàn toàn đúng, tất cả đều là nó sai.

"Đi thôi." Quân Mặc Ninh xoay người rời đi.

Tề Hàm không biết Phong ca ca làm sao có thể đè nén được âm thanh, trong phòng chỉ còn lại tiếng roi mây gào thét như đánh vào lòng nó. Tề Hàm xoay người bước nhanh theo Quân Mặc Ninh, nó vốn cực kỳ sợ hãi nam tử đang đi phía trước nhưng giờ khắc này nó lại có chút hy vọng nhỏ nhoi y sẽ trừng phạt mình, như vậy có lẽ tốt hơn việc Phong ca ca thay nó gánh vác tất cả.

Thư phòng, Quân Mặc Ninh ngồi sau án thư, tư thế thoải mái, y trước nay là kiểu người sống sao để bản thân thoải mái nhất. Giống như hiện tại, y ngồi nghiêng ngả, một chân gác trên một chân khác, giọng điệu thản nhiên, "Tề Hàm, Tần Phong đã dùng chính tự do của hắn đổi một mạng cho ngươi, sau đó lại không tiếc trả giá cũng muốn bảo vệ ngươi lưu lại nơi này. Thân là chủ tử, ta phạt hắn không biết giữ bổn phận nhưng đồng thời thân là chủ tử, ta cũng thưởng thức sự trung thành của hắn đối với ngươi. Vì vậy ta cho ngươi một cơ hội nữa, tự ngươi nói, ngươi muốn cái gì?"

Trước đây, cuộc sống của Tề Hàm vốn không hề tốt, thiếu hụt tình thương của phụ hoàng, Lăng phi ngược đãi, cô độc trưởng thành, tương lai chỉ có hoang mang và tuyệt vọng vô hạn, nhưng nó chưa từng rơi nước mắt như khoảng thời gian ở biệt viện. Quân tam thiếu thanh thanh đạm đạm nhưng lại nhất ngôn cửu đỉnh, Sở gia võ công cái thế lúc xuống tay cũng thật vô tình. Bọn họ nửa đêm lỗ mãng xông vào, cho đến bây giờ Phong ca ca trả giá quá nhiều cũng muốn lưu lại. Có phải trong tiềm thức bọn họ đã quyết định chọn lựa nơi này hay không, mái ngói che đầu, lòng người yên ổn?

Phong ca ca đang chịu khổ, âm thanh roi vút sắc bén như tiếng sấm bên tai. Quân tam thiếu nhìn nó, muốn nó nói nó muốn cái gì? Nó muốn cái gì? Nhiều năm khổ sở như vậy, từ lâu Tề Hàm đã không biết bản thân mình muốn cái gì nữa rồi. Mặc dù đôi khi nó nghĩ nếu mẫu thân có thể cười với nó một cái, có phải nó chết cũng sẽ cam tâm tình nguyện không? Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Dù Tề Hàm luôn ngoan ngoãn nghe lời, nó vẫn không được mẫu thân đáp lại thậm chí còn phải chịu đánh phạt vô lý nặng nề. Tề Hàm đã hoàn toàn từ bỏ.

Thời gian yên lặng trôi qua, bầu không khí quá mức yên tĩnh. Tề Hàm nhịn không được hồi tưởng lại quãng đời nó từng trải qua, nó vẫn đang khóc, dường như muốn đem tất cả uất ức kiếp này hóa thành nước mắt phát tiết ra ngoài.

Quân Mặc Ninh cũng không nóng nảy, muốn thay đổi một người không phải chỉ dựa vào một câu nói là được. Từ nhỏ Tề Hàm đã không được coi trọng, sau lại chịu hết ngược đãi, cuộc sống của nó chưa từng được lựa chọn mà chỉ có thừa nhận. Cho nên mấy ngày nay ở biệt viện, Quân Mặc Ninh chỉ nhìn thấy nó yếu đuối, do dự, khiếp đảm, tất cả tập hợp lại biến thành những giọt nước mắt vô tri vô tận giờ khắc này. May mà nó còn thiện lương, đối với việc người khác vì nó nhận lấy đau khổ, nó tự trách đau lòng muốn ngăn cản nhưng chung quy lực bất tòng tâm.

Thời gian luôn luôn tàn nhẫn, sẽ không vì ai khổ sở mà trôi nhanh hơn cũng sẽ không vì ai vui sướng mà chậm lại. Quân Mặc Ninh chán nản nhìn đứa bé có lẽ vĩnh viễn khóc không dừng được trước mặt, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng cạn kiệt.

"Hết thuốc chữa." Quân Mặc Ninh nhàn nhạt nói, đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Ngay khoảnh khắc y đi ngang qua đứa bé, Tề Hàm xoay người quỳ xuống ôm chặt lấy chân y.

"Chủ tử..." Tề Hàm học theo cách Tần Phong xưng hô, lần đầu tiên chính thức nói chuyện với Quân Mặc Ninh, "Tề Hàm muốn phụ thân, muốn phụ thân quan tâm ta giống các đệ đệ... Tề Hàm muốn mẫu thân không đánh ta sẽ cười với ta..." Cảm giác được đôi chân bị ôm vào trong ngực không hề có ý đi phía trước, nó giống như được điều gì đó cổ vũ mà ôm càng chặt, tốc độ nói chuyện cũng nhanh lên, "Tề Hàm không muốn chết nhưng mẫu thân luôn muốn ta chết, mẫu thân hỏi ta vì sao không chết đi! Chủ tử... Tề Hàm không muốn chết... Tề Hàm sợ đau... Tề Hàm không muốn Phong ca ca chết, cũng không muốn hắn đau... Nhưng Tề Hàm vô dụng... Tề Hàm chỉ có thể đi tìm chết..."

Đứa bé gầy yếu bi thương nói. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Tề Hàm nói ra khát vọng sâu thẳm nhất trong tim với người nó vô cùng sợ hãi. Không phải nó không có mong muốn không có khát vọng, nhưng cho đến bây giờ những gì nó cầu nó muốn đều vĩnh viễn không đạt được.

Quân Mặc Ninh xoay người lại ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt sưng như quả hạch đào của đứa nhỏ, hôm nay nó đã khóc lâu lắm. Quân Mặc Ninh vươn tay nhẹ nhàng giúp nó lau đi nước mắt giàn giụa, hòa nhã nói, "Ngươi không cần chết, Phong ca ca của ngươi cũng không cần chết. Hơn nữa chỉ cần các ngươi không làm sai sẽ không ai làm các ngươi đau..."

Trước mắt rõ ràng là người nó sợ khắc vào xương cốt nhưng tay y ấm áp như vậy, ánh mắt y sáng ngời như vậy, y ngồi xổm xuống nhìn thẳng mình còn đang quỳ nói chuyện. Ngoại trừ Phong ca ca, Tề Hàm chưa từng cảm nhận được cảm giác ấm áp này từ bất kỳ ai khác, mà sự ấm áp này lại lần nữa tiếp thêm dũng khí cho nó nói chuyện, "Tề Hàm thật ngốc, luôn hại Phong ca ca chịu đau..."

"Tề Hàm không ngốc chỉ không biết nên làm như thế nào thôi." Quân Mặc Ninh vừa vuốt gọn mấy sợi tóc hỗn loạn trên mặt Tề Hàm vừa hỏi, "Sau này ta làm tiên sinh ngươi, dạy ngươi làm như thế nào, được không?"

Đôi mắt sưng to vì khóc quá nhiều vậy mà giờ đây sáng ngời ngời, Tề Hàm thoáng chốc không hiểu rõ những gì Quân Mặc Ninh nói, chỉ ngây ngô nhìn y.

"Không cần trả lời ta ngay, ta dẫn ngươi đi tìm Phong ca ca, có lẽ hắn đã chịu phạt xong. Các ngươi từ từ thương lượng." Quân Mặc Ninh đứng dậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tề Hàm dắt ra thư phòng.

Tề Hàm ngơ ngác đứng dậy đi theo phía sau, ánh mắt nó nhìn chằm chằm nơi hai người nắm tay. Một tay của mình, vừa nhỏ vừa khó coi; một tay của... y, ấm như vậy lại đẹp như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên có người nắm tay nó dẫn nó đi từng bước một về phía trước... Tề Hàm ngốc nghếch nhìn mấy ngón tay thon dài kia, từ bàn tay dõi mắt nhìn lên cánh tay nhìn đến bóng dáng mặc áo trắng tựa tuyết... Nó ngẩng đầu, không cần nhìn đường dưới chân nữa bởi vì đã có một người cao cao tại thượng như vậy dắt nó đi rồi...

Trong phòng, Tần Phong nằm sấp trên giường, khuôn mặt nghiêng sang một bên trắng bệch như tờ giấy, trên trán lẫn khóe môi còn vương máu tươi, càng nhìn càng ghê người.

Sở Hán Sinh đã điều chế xong thuốc mỡ, nhìn thấy Quân Mặc Ninh dắt tay Tề Hàm tiến vào không khỏi sửng sốt một chút.

"Thế nào?" Quân Mặc Ninh thuận miệng hỏi.

Sở Hán Sinh xốc tấm thảm mỏng trên người Tần Phong lên, vết thương ngang dọc đan xen ngay lập tức hiện ra trước mắt. Cả một đoạn trải dài từ vòng eo đến đầu gối bị roi mây thon dài quất đánh khắp nơi, từng vết roi tụ máu bầm tím khiến người khác nhìn mà sợ hãi. Mà nghiêm trọng nhất chính là cặp mông bởi vì đã sưng to sẵn nên hiện tại trầy da chảy máu, miệng vết thương khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.

"Phong ca ca!" Tề Hàm buông tay Quân Mặc Ninh, quỳ gối bên mép giường, đôi tay nó không biết nên đặt nơi nào, nước mắt vừa mới ngừng lại rào rào chảy xuống.

Vẻ mặt Quân Mặc Ninh bình tĩnh, ý bảo Sở Hán Sinh đặt thuốc xuống, hỏi, "Đánh bao nhiêu?"

Sở Hán Sinh đáp, "Phán năm mươi, đánh bảy mươi tám, vết thương hôm qua còn chưa lành, có thể không ngã xuống đủ thấy hắn có nghị lực."

Quân Mặc Ninh gật gật đầu, xoay người lại hỏi, "Tề Hàm, biết trị thương không?"

Hai mắt Tề Hàm đẫm lệ mông lung trong chốc lát mới mờ mịt gật đầu. Nó chưa từng trị thương cho người khác nhưng "bệnh lâu thành thầy thuốc", nó biết làm như thế nào.

Quân Mặc Ninh nói, "Cho ngươi ba ngày chăm sóc Phong ca ca của ngươi, đợi hắn tỉnh lại nói với hắn ba ngày sau ta nhận ngươi làm học trò, lần này hắn chịu phạt không uổng phí."

Nói xong, y dẫn theo Sở Hán Sinh rời đi.

Từ trước đến nay, Sở Hán Sinh không có dị nghị gì với quyết định của Quân Mặc Ninh, chỉ nghi hoặc dò hỏi, "Tại sao gia muốn thu nhận Tề Hàm?"

Bước chân của Quân Mặc Ninh cũng không dừng lại, ánh mắt y phóng xa xa tựa như xuyên qua quãng thời gian hai đời của y, "Bởi vì nó nói, nó muốn có một phụ thân thương nó, một mẫu thân cười với nó."

Sở Hán Sinh dừng bước nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa, trong lòng tràn ngập chua xót.

Ba ngày sau, vừa mới có thể miễn cưỡng xuống đất, Tần Phong đã kiên trì đi đến thư phòng lấy thân phận người hầu đứng bên cạnh Quân Mặc Ninh. Ngồi trên cao là con trai út của Quân thừa tướng, tuấn lãng vô song trí tuệ khó ai bì kịp; đứng bên dưới là hoàng tử đương triều rơi vào đường cùng sống chết chưa rõ. Giờ khắc này Tề Hàm lấy thân phận học trò quỳ xuống cung kính dập đầu, từ hôm nay trở đi nó đã có người bảo hộ, có người dẫn đường, có người thay nó che mưa chắn gió.

Tề Hàm là do Tần Phong dùng sinh mệnh bảo vệ, tâm tư Tần Phong không lớn, hắn chỉ cần Tề Hàm cả đời bình an.

"Học trò Tề Hàm, khấu kiến tiên sinh." Đây thật sự là người đầu tiên trong đời thừa nhận thân phận của nó, cũng là trưởng bối đầu tiên đồng ý ưng thuận dạy dỗ nó, Tề Hàm đoan chính dập đầu, trong lòng vô cùng sùng kính.

Quân Mặc Ninh mặc một thân áo trắng tựa tuyết, dáng ngồi đoan chính thản nhiên không giống vẻ lười biếng ngày thường, gật đầu nói, "Ba ngày trước ngươi dũng cảm nói ra tiếng lòng, đó cũng là nguyên nhân chính hôm nay ta thu nhận ngươi. Hàm nhi, vi sư dạy ngươi bài học đầu tiên, gọi là trách nhiệm."

Giờ khắc này, hai hàng lông mi của Tần Phong treo đầy nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play