Tề Hàm hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn có chút mờ mịt nhìn biểu cảm gần như đồng nhất của bốn người trước giường, cuối cùng đưa ánh mắt tập trung trên mặt Tần Phong một lần nữa... hắn chỉ nhận được Phong ca ca.

Cũng chỉ nhận Phong ca ca.

Lúc hôn mê không biết, sau khi tỉnh lại Tề Hàm tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nào đụng vào hắn, hắn không nói lời nào, dùng ánh mắt cự tuyệt; nếu như Hoắc Trúc Hiên hơi tỏ ý kiên trì, hắn thậm chí có thể mạnh mẽ di động thân thể tan tành của mình, sau đó thu được thắng lợi trong giọng nói thỏa hiệp bất đắc dĩ của Hoắc Trúc Hiên.

Hắn bất chấp đau đến đổ mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt vô tội.

Thái y viện chính không được, hoàng đế cũng không được, hoàng hậu... càng không được!

Hắn đối với phụ nhân một thân cung trang tôn quý chống cự và sợ hãi theo bản năng, ánh mắt sợ hãi rõ ràng như vậy, khiến hai vị đế hậu ngày càng hiểu được mười hai năm sinh hoạt trước đây của hắn, đau lòng như kim đâm. Mà nay đối mặt con trưởng chống cự, cũng chỉ có thể khóc mà không làm được gì!

Hoàng hậu gần như lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày, nàng ép buộc chính mình không đi Ngọc Thần cung, bởi vì con trai nàng không muốn gặp nàng!

Nó chỉ cần Tần Phong! Ăn, rửa mặt, bôi thuốc, nó chỉ cần Tần Phong!

Mà lần đầu tiên Tần Phong trị thương cho Tề Hàm, thị vệ vì Tề Hàm mà được tha mạng mấy lần lại một lần nữa xông ra ngoài ngay trước mặt đế hậu và Hoắc Trúc Hiên, nói là muốn tìm Tào Khiêm giết hắn! Kết quả không cần nghi ngờ, thủ lĩnh thị vệ mới nhậm chức lại một lần nữa bị xách trở về, cũng cưỡng chế hắn sau khi bôi thuốc cho Tề Hàm, phạt quỳ hai canh giờ.

Sau nữa, Tần Phong đã có kinh nghiệm, không còn hô đánh hô giết, nhưng mà từng ngày từng ngày chăm sóc lại gần như cắn nát tim hắn!

Tay chân Tề Hàm bị gãy, vết roi vết bỏng trải rộng toàn thân, mười ngón tay bị kẹp trúc tàn sát bừa bãi cũng hỏng bét, hoàn toàn thay đổi! Tần Phong hối hận đứt gan đứt ruột. Hắn không nên đánh thức thiếu gia! Mắt thấy sau lưng Tề Hàm giăng vết thương khắp nơi, lại chỉ có thể trơ mắt đè ép nó; ý Hoắc viện chính là, thương thế như vậy thật sự không còn cách nào, chỉ có thể chờ đợi vết thương trước người kết vảy, sau đó lại chữa tổn thương sau lưng!

Thiếu gia phải đau bao nhiêu chứ!

Vậy mà mỗi một lần bôi thuốc cho hắn, rõ ràng hắn đau đến mặt mũi tái nhợt như người chết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng hết lần này tới lần khác một chút động tĩnh cũng không có! Ngược lại thì Tần Phong giúp hắn bôi thuốc băng bó lại khóc sướt mướt như cô nương về nhà chồng, liên tục nói "Thiếu gia ngài khóc đi!", "Ngài đau cứ kêu đi!", thê lương bi ai đến nỗi mỗi lần đều khiến người nghe thương tâm rơi lệ!

Mà Tề thiếu niên trên giường chỉ giật nhẹ khóe miệng, cũng không biết là khóc hay cười, sau đó liền nhắm mắt lại đau ngất đi.

Như vậy, dày vò trọn hai tháng!

Hắn rốt cục có thể níu tay Tần Phong, chậm rãi đi hai bước.

Tần Phong đỡ thân thể nhẹ bẫng của hắn, luôn nhịn không được âm thầm rơi lệ. Hắn âm thầm truyền tin ra ngoài cung hồi báo tình hình thân thể thiếu gia, nhưng trước sau chỉ nhận được thư hồi âm của Sở gia.

Thân thể chủ tử ... tốt chưa? Vì sao y không nghĩ biện pháp vào thăm thiếu gia?

Tần Phong nhìn thiếu gia quấn quần áo thật dày ngơ ngẩn nằm dưới hành lang phơi nắng, không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy dường như thiếu cái gì...

"Thiếu gia, buổi trưa ngài muốn ăn gì?" Tần Phong không nhìn nổi, vui vẻ đi lên hỏi.

Tề Hàm phục hồi tinh thần, thanh âm vẫn yếu ớt, ánh mắt lại sáng lên nói, "Canh sơn dược tề thái, xôi nếp than!"

Tần Phong lại giống như bong bóng bị đâm thủng, vô lực ngồi trên bậc thang, ủ rũ gục đầu nói, "Thiếu gia, hai món này ăn thật ngon, nhưng cũng không thể ăn mỗi ngày mỗi bữa nha! Đám thái giám ngự thiện phòng kia, mỗi lần đều dùng ánh mắt nhìn "tên nhà quê" nhìn ta! Nếu không thì ăn canh xương đi, bảo bọn họ cũng thả sơn dược... Hoắc viện chính nói ngài bị thương nguyên khí, quá bổ không tiêu nổi, phải từ từ tới..."

Ánh mắt Tề Hàm buồn thiu, nhưng vẫn nhàn nhạt cười bằng lòng, "Được, nghe Phong ca ca."

Tần Phong cũng không vui vẻ. Thiếu gia chính là như vậy, nói với hắn cái gì chính là cái đó, không thích cũng không giận; cho hắn ăn cái gì thì ăn cái đó, không chọn cũng không giành; cho hắn uống cái gì liền uống cái đó, không ghét cũng không màng.

Hướng về phía đế hậu gọi "phụ hoàng, mẫu hậu", lộ ra giáo dưỡng và phong nghi tốt đẹp, nhưng mà ngay cả người ngoài cuộc như hắn cũng nghe ra được đây chỉ là một cái xưng hô, không có tình cảm chút nào! Huống chi là hai người tôn quý nhất Trung Châu triều! Hoàng hậu nương nương lúc đầu mừng rỡ như điên, về sau cũng phát hiện không thích hợp, bây giờ tuy rằng mỗi ngày qua đây, thế nhưng trên trán bao giờ cũng ưu sầu nhiều hơn vui mừng.

"Thiếu gia, ngài có chuyện gì muốn hỏi ta hay không?" Tần Phong đã nghẹn cực kỳ lâu, từ lần đầu tiên chỉ còn hắn và thiếu gia đã đem toàn bộ kịch bản chủ tử viết hôm đó nói ra, hắn tới đây thế nào, nhìn thấy hoàng đế, khai báo chỗ mấy năm nay bọn họ ở và một tiên sinh tên là "Độc Cô Cầu Bại"...

Lúc đó, cả người Tề Hàm còn ngâm trong đau đớn, nhưng cũng không nhịn cười được. Hắn từng xem quyển thoại bản "Tiếu ngạo giang hồ" kia!

Sau khi khớp khẩu cung, Tần Phong dưới ánh mắt vô hạn kính nể của Tề Hàm nói cho hắn biết, kỳ thật thiếu gia là con trai ruột của hoàng hậu, đích trưởng tử của hoàng đế, năm đó...

Sau đó, Tần Phong chớp chớp mắt nhìn phản ứng của thiếu niên nằm trên giường, chuẩn bị tốt tất cả biện pháp ứng đối với khóc, nháo, tra hỏi, tức giận... đủ loại phản ứng, nhưng mà...

Thiếu gia nhà hắn cũng chớp chớp mắt, một bộ vẻ mặt bỗng dưng hiểu rõ, còn tận lực giảm thấp thanh âm vốn cũng không cao nói, "Tiên sinh thật lợi hại!"

Cái gì?! Hắn nói gì vậy?! Thiếu gia vậy mà cho rằng đây là bằng chứng chủ tử "chế tạo" sao? Là "phương pháp" cứu hắn?!

"Thiếu gia, đây không phải là kế hoạch của chủ tử, đây là thật..." Tần Phong muốn khóc...

Tề Hàm trầm mặc, dường như không nghe thấy.

"Thiếu gia..."

"Phong ca ca, ta muốn ngủ một chút..." Hắn nhắm mắt lại, không nhìn cũng không nghe.

Mà sau khi thương thế của hắn ổn định lại, hoàng đế cũng trực tiếp làm rõ chuyện này. Trong ánh mắt tha thiết của đế hậu, thiếu niên chịu đựng toàn thân đau đớn đứt gân gãy xương, dập đầu chín lần, miệng gọi "phụ hoàng, mẫu hậu".

Đế hậu mừng đến chảy nước mắt, mà hắn, ánh mắt cạn khô.

Thời gian qua hơn một tháng, Tần Phong nhịn không được hỏi như vậy, vì thật sự không biết trong lòng thiếu gia nhà hắn nghĩ như thế nào. Từ sau khi tiến cung, Tần Phong đã càng ngày càng nhìn không hiểu hắn!

Vẫn là lúc ở biệt viện mới tốt! Tần Phong thường nghĩ như vậy.

Tề Hàm chuyển ánh mắt qua hỏi, "Phong ca ca muốn nói cái gì?"

"Thiếu gia, rốt cuộc ngài nghĩ như thế nào?" Tần Phong thật sự khéo léo không được, liền dứt khoát nói thẳng, lời khách sáo gì gì đó thật sự không hợp với hắn, "Chính là... chuyện... ngài là hoàng trưởng tử?"

Tề Hàm yên lặng một lúc lâu, lâu đến nỗi Tần Phong tưởng rằng lần này lại không giải quyết được gì, thiếu niên nhẹ giọng hỏi, "Có phải Phong ca ca muốn hỏi Hàm nhi có trách cứ... tiên sinh, không có nói chuyện đó cho Hàm nhi không?"

Tần Phong có chút khẩn trương nhìn hắn.

Tề Hàm tỉ mỉ hệ thống ngôn ngữ một phen, ánh mặt trời đầu xuân tháng hai chiếu lên gò má tái nhợt như tuyết của hắn, hiện ra ánh sáng dìu dịu, cho thiếu niên vừa mới trải qua một trận sống chết tăng thêm vài phần sức sống.

"Hàm nhi sao lại trách cứ tiên sinh?" Giọng thiếu niên không cao, nhưng lộ ra kiên định rõ ràng, "Hàm nhi chỉ tự trách mình... khiến tiên sinh rơi vào lưỡng nan..."

"Từ lâu ta đã biết tiên sinh giúp ta trù mưu tất cả," Ánh mắt thiếu niên xa xôi, đã lâu chưa từng nói nhiều như thế, tốc độ hắn nói rất chậm, mỗi một câu đều đắn đo, "Cho nên lần đầu tiên Tào Mặc lợi dụng ta công kích tiên sinh, ta tuy có lo lắng, lại không sợ."

"Nhưng lần này không giống vậy. Tào Khiêm lợi dụng hoàng đế giao chuyện này cho tướng gia, đây là đẩy phụ tử Quân thị vào đường cùng. Chuyện hoàng đế giao phó thừa tướng tất nhiên phải có bàn giao. Hoặc là không liên quan Quân thị, hoặc là... do Quân thị gây nên. Kết quả dò xét một trận, đại sư bá gánh chịu một mình. Tướng gia nhất định không nghĩ tới, một trận gia pháp nguyên tiêu năm đó không hỏi ra chuyện, lại dây dưa sâu như thế! Sau khi Tiên sinh nói rõ tình hình, đương nhiên thẳng thắn tất cả nhân quả với tướng gia; vì vậy, cha con bọn họ, vì Hàm nhi, mỗi người đi vào góc chết..."

Nói một hơi nhiều lời như vậy, nhịp thở Tề Hàm hô hấp có chút dồn dập, Tần Phong vội vàng giúp hắn thuận khí ở ngực, hắn mới tiếp tục nói, "Hai người con trai của tướng gia đều rơi vào việc này, hơn nữa dựa theo hiểu biết của tướng gia đối với tiên sinh, tất nhiên trong lòng rõ ràng chân tướng sự việc, cho nên, xử hay không xử, đều là lưỡng nan. Đại sư bá là người biết chuyện, nhưng sớm đã làm xong tất cả đầu đuôi muốn thay tiên sinh gánh trách nhiệm, bây giờ đệ đệ y lại một lần nữa đứng ra phía trước, với y mà nói, gánh hay không gánh, cũng là lưỡng nan. Về phần tiên sinh... Một bên là Hàm nhi không hiểu chuyện, một bên là người thân cách biệt tám năm..."

Tần Phong đau lòng nói, "Thiếu gia, ngài nên tin tưởng chủ tử có thể..."

"Không thể... Khụ khụ khụ..." Tề Hàm lập tức kích động, dẫn đến phổi mạch tổn thương, do đó đánh thức đau đớn toàn thân trên dưới vẫn chưa khỏi hẳn.

"Thiếu gia! Thiếu gia..." Tần Phong chân tay luống cuống, nhưng không thể làm gì.

Mặt Tề Hàm càng trắng hơn, hắn nhàn nhạt uống hết mấy ngụm nước, kiên trì tiếp tục nói, "Chuyện này đã không còn quan hệ với Tề Mộ Lâm! Đây là bế tắc giữa phụ tử Quân thị! Trung với triều đình, hiếu với phụ thân, từ ái với con trai, nghĩa với huynh đệ đều vì Hàm nhi trở thành giấc mộng hão huyền! Tướng gia một đời trung nghĩa, tiền đồ cẩm tú của đại sư bá, còn có tự do...của tiên sinh. Đều bởi vì Hàm nhi... Một buổi sáng mất hết!"

"Phong ca ca, ngươi biết không? Tiên sinh đáng thương nhất, nếu chỉ vì Hàm nhi hồi cung sẽ bị xử tử, tiên sinh không nỡ cũng đành thôi! Nhưng trong tay y rõ ràng có chứng cứ chứng minh Hàm nhi có thể không cần chết, cũng không lấy ra, bởi vì y đã hứa với Hàm nhi, sẽ không đưa ta hồi cung! Mà theo hiểu biết của tiên sinh với Hàm nhi, vô luận Hàm nhi cam lòng hay không cam lòng, việc đã đến nước này, không có lựa chọn nào khác! Cho nên..."

Hai tháng qua đứa bé bất kể đau bao nhiêu cũng không có khóc lại một lần nữa nước mắt rơi như mưa. Cho nên... sao hắn lại trách tiên sinh giấu đi những chứng cứ này, là chấp niệm của Tề Hàm hắn, dùng nhu thuận, nghe lời, ngoan ngoãn giành được sự thương tiếc của tiên sinh khiến tiên sinh triệt để mất đi lựa chọn!

-------------------------------

Ngược chết tui rồi TT___TT

Dành cho những ai không nhớ, cái món bé Hàm đòi ăn là món mà tiên sinh bé nấu cho bé hồi bé mới đến biệt viện :((((( chi tiết đọc lại chương 10.

Dành cho những ai thấy đoạn cuối khó hiểu. Đại loại ý bé là lúc mà Quân phụ phải điều tra chuyện bé nó thì tiên sinh bé rõ ràng có thể thừa nhận chứa chấp bé rồi đứa bằng chứng bé là con hoàng hậu ra thì sẽ không ai phải chết hay bị phạt hết. Nhưng mà vì tiên sinh đã hứa không đưa bé về cung nên chỉ có thể không nói thật cho phụ thân, chịu bị giam ở biệt viện lần nữa TT___TT nên là bé Hàm ngốc nhà tui chỉ là biết tự trách mình làm hại cả nhà Quân thị thôi huhu ~~ đoạn ngược này còn kéo dài tầm vài chương nữa là hai thầy trò về lại bên nhao rồi TT___TT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play