Quân Mặc Ninh trở lại Vô Âm Các, trong đình viện lớn như vậy yên tĩnh không tiếng động, gió Đông lạnh lẽo thổi qua, đau nhói như kim châm vào bắp thịt. Trong lòng y mơ hồ cảm thấy bất an, nhanh chóng băng qua hành lang gấp khúc đi vào phòng trong, nhìn quanh một vòng đồ vật đều ở, chỉ thiếu mỗi thiếu niên vẫn đang bị phạt!
"Tam thiếu gia, tam thiếu gia..." Ngoài cửa truyền tới thanh âm Tô Đồng Lâm kêu to.
Quân Mặc Ninh vội vàng đi ra phòng trong, trước tiên hỏi, "Đồng thúc, có nhìn thấy Dịch Hàm?"
Tô Đồng Lâm nhanh chóng nhìn quanh một vòng, kỳ quái nói, "Ta cũng không biết nữa, hắn không trở về sao? Hắn vẫn ở bên cạnh ta..."
"Sau khi ta vào Ngưng Thủy Các hắn không trở về Vô Âm Các?!" Trong lòng Quân Mặc Ninh cả kinh, "Hắn vẫn nghe bên ngoài?"
Tô Đồng Lâm gật đầu nói, "Hắn cầu xin ta chấp nhận..."
Quân Mặc Ninh hít một hơi thật sâu, cưỡng ép áp xuống tức giận và bất an trong lòng, nói, "Có lẽ ham chơi chạy ra ngoài, Đồng thúc, bây giờ cha lại phạt ta đến biệt viện, lần này, có thể cho ta mang theo Diệc Hàm đi hay không?"
Tô Đồng Lâm gần như không suy nghĩ liền trực tiếp nói, "Mang! Lần này lão gia vô lý, tam thiếu gia cứ việc mang đi, lão gia hỏi Đồng thúc chịu trách nhiệm!"
Tô Đồng Lâm hiển nhiên đã có dị nghị với việc Quân Tử Uyên xử lý lần này, vì vậy liền giúp đỡ tiểu thiếu gia trong phạm vi chức quyền.
"Cảm ơn Đồng thúc," Quân Mặc Ninh cười nói, "Đồng thúc chờ ta một canh giờ, sau một canh giờ ta đến cửa tướng phủ."
"Được..." Tô Đồng Lâm thở dài nói, "Lão gia này... Ài... tam thiếu gia ta đi trước..."
Quân Mặc Ninh gật đầu, nhìn theo quản gia thương tiếc y. Sau khi đợi Tô Đồng Lâm rời khỏi, tay phải y giơ lên, một đạo tín hiệu chỉ có người Yến Thiên Lâu mới đọc được phóng lên cao.
Không đến thời gian một chén trà, một gia đinh tướng phủ ăn mặc quần áo tôi tớ bước nhanh đến, sau khi vào cửa quỳ một chân trên đất nói, "Thuộc hạ Mạc Tùng, nghe phân phó."
Quân Mặc Ninh phát hiện người này chính là gã sai vặt trước đó chạy đến Phật Đường tìm người, hỏi, "Là Mạc Sâm lưu ngươi ở tướng phủ?"
"Vâng." Mạc Tùng vẫn duy trì tư thế hành lễ, lưu loát trả lời.
Quân Mặc Ninh dặn dò nói, "Gửi Yến Thiên lệnh đi, lệnh tất cả người phụ thuộc Yến Thiên Lâu trong kinh thành bí mật tìm kiếm thiếu gia, trong vòng mười canh giờ phải tìm được! Nếu hắn phản kháng, liền đánh hôn mê trói đến tửu lâu Duyệt Lai cho ta! Không được có sai lầm!"
Mạc Tùng cũng không biết thân phận thật sự của Quân Mặc Ninh, thế nhưng ở Yến Thiên Lâu, Yến Thiên lệnh là đẳng cấp cao nhất, làm thuộc hạ không hỏi nhân quả, chỉ cần nghe lệnh.
"Vâng."
Mạc Tùng đi ra ngoài, chạm mặt Quân Hàn đang bước nhanh đến.
"Nhị ca..." Quân Mặc Ninh nhìn sắc mặt huynh trưởng, trong lòng có chút trống rỗng. Nhị ca y trước nay không thận trọng nghiêm túc bằng đại ca Quân Vũ, lão nhị lão tam nhập hội gây họa cũng không ít nhưng khi đó Quân Mặc Ninh giả bộ câm điếc rất rõ ràng một việc, đã từng có một khoảng thời gian, Quân Hàn oán hận y. Không giống tình yêu thương vô điều kiện của vợ chồng Quân thị và huynh trưởng Quân Vũ đến mức khiến một vong hồn dị thế như y thậm chí cảm thấy có chút mờ mịt, phản ứng của Quân Hàn càng có vẻ chân thật hơn... Thật sự nếu không vì mẹ con Liên Như Nguyệt, Quân Vũ và Quân Hàn đâu đến nỗi phải chịu đựng tình cảnh mất nước vốn không thuộc về bọn họ?
Sau đó, cái gì đã khiến Quân Hàn thay đổi? Vì y gây họa quá nhiều một mình đại ca gánh vác không nổi? Hay cuối cùng vẫn không địch lại huyết mạch tình thân, ôm tên đệ đệ là y thành trách nhiệm trên vai?
"Nhị ca..." Quân Mặc Ninh nhìn vẻ mặt huynh trưởng lạnh như băng, lại hô một tiếng.
Nhìn khuôn mặt đáng thương không còn ngạo nghễ như thường ngày rồi lại nghĩ đến tự do vừa mới lấy được chẳng mấy chốc đã tan thành bọt nước... Quân Hàn rốt cuộc vẫn không kiềm được, sắc mặt hoà hoãn thở dài bất đắc dĩ nói, "Ninh nhi, đệ biết ca ca đệ thường ngày không có tâm tư suy xét mọi việc... Bây giờ, dù sao đệ cũng nên nói cho ta biết... Diệc Hàm... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyện đã đến nước này, Quân Mặc Ninh cũng chỉ có thể kể đúng sự thật.
Quân Hàn thở một hơi thật dài, hoàn toàn không biết đứa nhỏ ngoan ngoãn bị hắn đoạt một nửa thức ăn đêm giao thừa lại chính là hoàng tử...
Dù rằng vẫn biết đệ đệ yêu quý của hắn là người có năng lực gây họa nhưng một vụ nối tiếp một vụ, vụ sau lại to hơn vụ trước... Bởi vì chuyện núi Lạc Hà mà bị cầm tù tám năm, chứa chấp khâm phạm thì sao đây?
"Ninh nhi..." Quân Hàn gãi gãi đầu, dường như không chống đỡ nổi mà ngồi xuống bậc thang, cười khổ nói, "Đại ca bị thương nặng không đứng dậy nổi, đệ lại bị cấm túc biệt viện... Việc này dù sao đi nữa cũng phải giải quyết có đúng không? Cũng không thể để cha trước khi cáo lão hồi hương còn phải thay mấy huynh đệ chúng ta thu dọn tàn cục..."
"Ca ca muốn làm gì?" Quân Mặc Ninh nhìn Quân Hàn hỏi.
Quân Hàn lại gãi đầu một cái, "Nếu không thì ta gánh chuyện này... Dù sao ta cũng không biết thân phận thật sự của Diệc Hàm, đại ca lại bố trí dốc Phật Nằm làm đường lui..."
"Sao ca ca lại muốn làm như vậy?" Vẻ mặt Quân Mặc Ninh có chút nguy hiểm, có điều Quân Hàn ngồi trên bậc thang nên không nhìn thấy.
Bị ngắt lời cũng không tức giận, Quân Hàn tự mình tiếp tục nói, "Mấy năm nay đại ca trải qua thế nào đệ không nhìn thấy nhưng ta nhìn thấy, không thể vì chuyện này hủy hoại tương lai của huynh ấy... Về phần đệ, mẫu thân đã mong mỏi tám năm, lẽ nào đệ không muốn trở về bên người cha mẹ hầu hạ dưới gối? Nếu nhất định phải có một người gánh vác chuyện này..."
"Quân nhị ngươi liền không hề chối từ, có phải không?" Câu chuyện lại một lần nữa bị cắt ngang, Quân Mặc Ninh đã tức giận đến mức che giấu cũng che giấu không được, "Tương lai của Quân đại là tương lai, tương lai của Quân nhị thì không phải tương lai? Quân đại Quân tam là bảo bối trong lòng cha mẹ, Quân nhị chỉ là được nhặt về sao?"
"Ta..."
"Ngươi cái gì ngươi!" Quân tam gào lên với ca ca còn cảm thấy chưa đủ, y tức giận đến nỗi kéo hai bả vai Quân Hàn nhấc hắn lên từ trên bậc thang, tức tối nói, "Chuyện Quân tam ta cần người khác thay ta gánh chịu từ khi nào! Lão đầu không được, Quân đại Quân nhị cũng không được! Ngươi cũng chỉ lớn hơn ta nửa tuổi, bớt lấy điệu bộ ca ca ra doạ dẫm ta! Ta không có bản lĩnh như vậy sao?"
"Ninh nhi, đệ biết ta không có ý này!" Quân Hàn sốt ruột.
"Có ý gì cũng không được!" Quân tam nghiêm mặt dữ tợn uy hiếp, "Nhân lúc còn sớm mà bỏ đi những ý tưởng này của ngươi, lớn hơn ta nửa tuổi ta không động được ngươi nhưng ta có thừa biện pháp để lão đầu đánh gãy chân ngươi! Không tin ngươi thử xem!"
Quân Mặc Ninh hung hăng uy hiếp Quân Hàn thở hồng hộc chạy về hướng Phật Đường để lại cho huynh trưởng một bóng lưng quyết tuyệt bốc đồng, nhưng không ai biết trong khoảnh khắc xoay người kia, y đỏ cả vành mắt.
Huynh trưởng của y từng người từng người đều muốn thay y chịu chết nhưng sao không ai nghĩ tới, bọn họ chết, y sống thế nào?
Quân Mặc Ninh đến Phật Đường.
Một khắc trước khi bước vào sân, y gắng sức bình ổn tâm tình trong lòng. Liên Như Nguyệt không đang niệm kinh mà ngồi ở bàn tròn trong sân tựa như đang chờ y tới. Nàng đã từng là thiên chi kiều nữ, trải qua bao nhiêu năm mài mòn như vậy cho đến hôm nay cũng chỉ còn lại một mảnh thanh tâm trước Phật nơi đáy mắt.
"Mẹ..." Quân Mặc Ninh tiến lên, quỳ xuống bên chân Liên Như Nguyệt, nửa người trên gối lên đùi mẫu thân, "Mẹ ơi..."
Liên Như Nguyệt nhè nhẹ vỗ về mái tóc mềm mại của con trai, nhã nhặn nói, "Ai chọc con giận rồi?"
"Sao mẹ biết con đang tức giận?" Rõ ràng y đã rất nỗ lực che giấu rồi.
Liên Như Nguyệt mỉm cười đỡ Quân Mặc Ninh dậy, nhìn y nói, "Hiểu con không ai bằng mẹ, Ninh nhi, con chưa bao giờ nói dối trước mặt mẹ... Là... chuyện đứa học trò nhỏ của con sao?"
"Mẹ đã biết sao?" Quân Mặc Ninh nhìn mẫu thân, trong lòng có vài phần thấm thỏm, dù sao... Tề Hàm cũng họ Tề, "Mẹ có trách con... không hiểu chuyện không?"
Liên Như Nguyệt khẽ gật đầu nói, "Từ khi sinh ra con đã kiềm chế bản tính của mình, sống vì ta, sống vì cha con, sống vì hai ca ca... Ngông cuồng tùy hứng được bao nhiêu phần là tính cách thật của con? Thân là mẫu thân, mẹ càng hy vọng con có thể sống vì bản thân mình... Tùy ý đi, làm việc mình muốn làm, làm việc mình thích làm..."
Quân Mặc Ninh lần nữa thấp người quỳ ngồi xuống, hai tay nắm giữ một nửa giang sơn Trung Châu triều siết thật chặt đôi tay ấm áp của mẫu thân.
Liên Như Nguyệt vỗ vỗ mu tay con trai tiếp tục nói, "Con hỏi mẹ có trách cứ không, chuyện đứa bé kia họ "Tề"... Liên thị diệt vong ba mươi năm, lòng người sớm đã không còn. Vận mệnh tương lai... của Tề thị cũng sẽ thuộc về hắn, từ xưa đến nay triều đại hưng suy xoay vần, ai có thể nói rõ ràng ai đúng ai sai? Chuyện mẹ để tâm cho đến bây giờ cũng chỉ có con, Ninh nhi à..."
Lời nói êm ái của mẫu thân như dòng nước suối róc rách chảy ngoằn nghèo trong buồng tim, nếu trước đây Quân Mặc Ninh còn có chút kiêng dè với chuyện nuôi dạy Tề Hàm thì nghe những lời mẫu thân Liên Như Nguyệt nói hôm nay y đã hoàn toàn đặt xuống được.
Trời không còn sớm, mẹ con hai người lại tâm sự mấy phen, cuối cùng Quân Mặc Ninh dập đầu bái biệt trong lời dặn dò tha thiết của Liên Như Nguyệt.
Quân tam thiếu đi cùng Tô Đồng Lâm, lần nữa bước trên con đường rời nhà cấm túc.
Lúc trở lại biệt viện mặt trăng đã lên cao. Quân Mặc Ninh từ chối ý tốt Tô Đồng Lâm đi vào thu dọn một chút, sau khi căn dặn y nếu như Diệc Hàm trở lại tướng phủ nhất định phải đưa đến biệt viện trước, để lão quản gia cũng đã có tuổi đi về.
Sân quen thuộc cây cối bàn ghế quen thuộc, Quân Mặc Ninh ngồi xuống băng đá dưới tàng cây đa, yên lặng như tờ, chỉ có từng tia từng sợi gió Đông lặng yên không một tiếng động chui vào trong xương, lạnh đến trái tim. Y nhìn quanh mình, một phần ba thời gian kiếp này bị giam cầm ở một góc trời này, hối hận không?
Không hối hận.
Bây giờ vì Hàm nhi...
Cũng sẽ không hối hận.
Sở Hán Sinh, kể cả Tần Phong cũng cùng đi ra ngoài tìm Tề Hàm rồi, Quân Mặc Ninh một mình ngồi trong bóng đêm, trơ người ngồi khổ đợi...
Đợi một lần chính là một đêm, ánh mặt trời hai mươi sáu tháng chạp vẫn theo lẽ thường lười nhác mọc lên. Quân Mặc Ninh bình tĩnh múc nước rửa mặt, rót cho mình một ấm trà thượng hạng... tiếp tục chờ...
Mãi đến cuối giờ tỵ đầu giờ ngọ*, cửa biệt viện cuối cùng bị một cỗ sức mạnh đẩy ra, thiếu niên làm ảnh hưởng trên dưới Yến Thiên Lâu bị trói gô đẩy vào, cùng theo vào chính là một người cao to đen mặt toàn thân tức giận Sở gia Sở Hán Sinh, và Tần Phong cũng cùng một biểu cảm.
* Tầm 11 giờ trưa.
Tề Hàm quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, toàn thân run đến lợi hại. Từ bả vai đến đầu ngón tay trái sớm đã mất đi tri giác, thế nhưng đau đớn cùng với sưng tấy lại càng ngày càng rõ ràng; một đêm không về vừa đói vừa rét, ngay cả sư phụ cũng ra tay, hôm nay rơi vào tay tiên sinh... nghĩ đến đây, hắn run rẩy càng dữ dội hơn.
Dù ai cũng không cách nào nhìn ra Quân Mặc Ninh vẫn ung dung uống trà trong lòng trút được gánh nặng như thế nào, nhưng Sở Hán Sinh lại biết, bên ngoài càng bình tĩnh bên dưới càng ẩn chứa tức giận và thủ đoạn đáng sợ.
"Hán Sinh, không phải từ trước đến nay ngươi cưng chiều hắn lắm sao, lần này cũng không bao che mà động thủ rồi?" Trong lúc liếc mắt Quân Mặc Ninh liền thấy năm dấu ngón tay trên mặt Tề Hàm, ngậm cười hỏi.
Sở Hán Sinh tức giận chưa tiêu, nhưng khi nhìn đến phản ứng của gia nhà hắn, lo lắng trong lòng thịch thịch thịch bốc lên, hắn áp chế tức giận nói, "Lần trước đã làm cho gia lo lắng, lần này còn dám chạy loạn, ta nhịn không được... liền tát hắn một cái..."
"Hiếm thấy!" Quân Mặc Ninh rót cho hắn chén trà, nhìn như thuận miệng hỏi, "Bắt được hắn ở đâu?"
Sở Hán Sinh và Tần Phong hai mặt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng.
Quân Mặc Ninh nở nụ cười, Sở Hán Sinh vừa thấy không đúng, liền thấy gia nhà hắn đứng dậy, một cái tát tát Tề Hàm lăn trên mặt đất, thiếu niên há miệng liền phun ra một búng máu!
"Bắt được hắn ở đâu?"
"Cửa... cửa Hình bộ!" Sở Hán Sinh liền vội vàng nói, trong lòng tự trách mình sao lại sơ suất tính khí gia.
"Ha! Người có chí!" Quân Mặc Ninh quả nhiên tức đến nở nụ cười, "Hán Sinh, mở trói cho thiếu gia, đưa ta dây thừng ta cần dùng. Tần Phong, đi lấy đằng trượng trong thư phòng tới, lấy thêm mảnh vải bịt miệng..."
"Gia..." Sở Hán Sinh hoảng sợ nói, "Hàm nhi hắn..."
"Ta không muốn nghe bất cứ kẻ nào cầu xin cho hắn," Quân Mặc Ninh chậm rãi nói, "Ta không thể thay đổi ý nghĩ trong lòng hắn, ta đây liền đánh gãy chân hắn, gãy chân, tất nhiên sẽ không chạy loạn..."
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn tiên sinh hắn tôn kính như thần linh, mặt xám như tro tàn.
Sở Hán Sinh bất đắc dĩ, tiến lên giúp Tề Hàm cởi dây thừng, do dự đưa cho Quân Mặc Ninh; mà Tần Phong lề mà lề mề mang tới đằng trượng và khăn vải, hắn thật sự hận biệt viện không thể lớn như hoàng cung, từ đầu này đi tới đầu kia cần một ngày hai ngày!
Quân Mặc Ninh nhận lấy khăn vải đưa cho Tề Hàm nói, "Lấp kín miệng, ta không muốn nghe ngươi nói chuyện, hửm?"
Tề Hàm mắt đầy sợ hãi, nhưng ngay cả một tiếng xin tha cũng không dám nói, sau khi dùng tay phải nhận lấy khăn vải, nhét vào trong miệng mình. Khăn vải dày, cổ họng Tề Hàm có chút buồn nôn, lại miễn cưỡng nhịn xuống.
Quân Mặc Ninh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng điểm một cái trên vai trái Tề Hàm, một luồng sáng bạc hiện lên, Tề Hàm đau đớn "ưm" một tiếng, trong nháy mắt hai mắt chứa đầy nước mắt. Quân Mặc Ninh mặt không đổi sắc đem một đầu dây thừng cột lên cổ tay trái của hắn, vững vàng cột thành nút chết, một đầu khác "vút" một cái ném lên chạc cây thô chắc phía dưới cùng của cây đa lớn.
"Đứng lên, cởi quần, tay phải kéo sợi dây cho đến đầu ngón chân chấm đất..."
Lời còn chưa dứt, Tề Hàm đã khóc "ư ư" quỳ gối tiến lên, hắn lắc đầu kịch liệt, trong mắt đều là cầu xin...
Quân Mặc Ninh lần này là thật sự nhẫn tâm, không làm Tề Hàm sợ sợ rằng hậu hoạn khôn cùng, y rút đằng trượng nặng nề từ trong tay Tần Phong, sẵng giọng nói, "Một khắc kia khi ngươi đến gần nha môn Hình bộ ngươi nên suy nghĩ một chút, cái giá này ngươi có thể gánh vác hay không! Là chính ngươi cởi, hay là ta giúp ngươi? Nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu tiên sinh ta động tay, đến lúc đó không chỉ đơn giản là đánh gãy một đôi chân như vậy!"
Tay đã vô dụng, đánh gãy ngại gì! Đây là Quân Mặc Ninh ý ở ngoài lời, lời ở ngoài ý.
Tề Hàm vẫn luôn biết trước mặt tiên sinh hắn chẳng mảy may có cơ hội phản kháng, hắn lảo đảo đứng lên, năm năm qua đi lại một lần nữa trần truồng bị phạt bên ngoài!
Trên người hắn còn ăn mặc áo ngắn của tôi tớ tướng phủ, đai lưng vừa cởi, quần ngoài và quần trong đồng thời rơi xuống mắt cá chân, cái mông trần truồng bại lộ trong sân...
Tần Phong không đành lòng nhìn nữa, từ từ nhắm hai mắt xoay người sang chỗ khác; ngay cả Sở Hán Sinh thường bôi thuốc cho hắn cũng đau lòng quay mặt sang chỗ khác...
Tề Hàm đáng thương mà nhìn tiên sinh, lại không có được một tia đáp lại, tay trái của hắn sớm đã cứng ngắc không thể động đậy, vì vậy liền dùng tay phải kéo dây thừng. Mà theo sợi dây dần dần bị kéo căng, chỗ tay trái bị phạt sưng lên hơn gấp đôi của hắn dần dần truyền đến đau đớn cắt da khoét xương, càng kéo lên cao càng đau đến lợi hại!
Quân Mặc Ninh chỉ đứng một bên lạnh lùng nhìn, nhìn hắn đau đến mặc dù chỉ mặc quần áo nửa người trên đầy mặt vẫn là mồ hôi lạnh; nhìn hắn dốc hết sức quấn sợi dây thừng lên cổ tay bên phải từng vòng từng vòng; nhìn hắn rốt cuộc kéo thẳng hai cánh tay đầu ngón chân chấm đất...
Sợi dây vắt trên cành cây, trượt vào trong chạc cây, Tề Hàm nhón mũi chân dán sát thân cây, trên cái mông trần truồng nổi lên da gà chi chít, hai cái chân thon dài run lẩy bẩy!
Sợi dây không có nút buộc, một đầu liền quấn trên tay phải của chính hắn.
Quân Mặc Ninh vung vung đằng trượng trên không trung, phát ra tiếng vùn vụt đáng sợ, đi tới bên cạnh người Tề Hàm nói, "Dây thừng ở trong tay ngươi, kéo chặt. Hôm nay tiên sinh đánh gãy hai chân ngươi, sẽ nuôi ngươi cả đời; nhưng nếu thả sợi dây ra... Tề Hàm, từ nay về sau, không cho phép lại gọi ta là "tiên sinh"..."
"Bốp!"