Tề Hàm tự thấy rằng, mấy hôm nay đều là thời gian vui vẻ nhất của hắn đời này kiếp này, có thể còn bao gồm cả kiếp trước kiếp sau. Tiên sinh tuy không nói gì, thế nhưng y không còn lặng yên ngồi một buổi chiều nữa, nhìn như bình tĩnh, kỳ thật gông xiềng tầng tầng lớp lớp. Ở tướng phủ tiên sinh có rất nhiều chuyện để làm, buổi sáng đi Ngưng Thủy Các chăm sóc thương thế của thừa tướng; buổi chiều hoặc đi Phật Đường thăm phu nhân; hoặc là đại sư bá đến Vô Âm Các, hai người uống trà chơi cờ...
Buổi tối, sau khi thỉnh an tướng gia, tiên sinh sẽ ở trong thư phòng to như thế dạy mình học... bài học kỳ kỳ quái quái. Ví dụ như tiên sinh nói ra sau khi ra khơi có thể sẽ thấy một đảo quốc tên Đông Doanh*, nếu có cơ hội chúng ta phải đi chinh phục nó, cho nên phải học tập ngôn ngữ bản địa trước, cái này gọi là "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". Về phần tại sao phải chinh phục nó, tiên sinh chưa nói, có điều tiên sinh nói chinh phục, vậy nhất định phải quét sạch nó!
* Đông Doanh chỉ Nhật Bản ngày xưa.
Tiên sinh còn nói, đi hướng tây, sẽ gặp được người tóc vàng mắt xanh, trên đầu có tóc quăn màu vàng, oa, đây không phải là yêu quái bên trong quyển sách "Tây Du Ký" tiên sinh giấu trên giá sao?
Tiên sinh còn nói, mặt đất dưới chân chúng ta là một hình cầu! Cầu! Cầu!
Vậy tại sao chúng ta không ngã xuống! Xuống phía dưới! Dưới!
Tề Hàm lại một lần nữa bình tĩnh thừa nhận, thế giới của tiên sinh, không phải người thường có thể lý giải và hiểu toàn bộ!
Vậy, có phải mình vẫn rất ngu xuẩn không?
Tiên sinh nói y đi Phật Đường lĩnh hội kinh Phật, Tề Hàm lại một lần nữa ngồi trên bậc thang ở Vô Âm Các ngẩn ra, chờ tiên sinh lĩnh hội kinh Phật, trong mắt tiên sinh có phải hắn càng ngu xuẩn hơn hay không?
Tề Hàm mười bảy tuổi thở dài thật sâu, thật sự buồn chết...
"Tam thiếu gia! Tam thiếu gia!"
Giữa lúc Tề Hàm hoài nghi cuộc sống không biết đến lần thứ mấy, đột nhiên truyền đến thanh âm hô hoán gấp gáp, một người ăn mặc quần áo tôi tớ tướng phủ tương tự vừa hô vừa chạy vào Vô Âm Các.
"Tam... Tam thiếu gia đâu?" Hắn vịn tay Tề Hàm thở hổn hển.
Tề Hàm nói, "Thiếu gia đi Phật Đường rồi, ngươi tìm y có chuyện gì sao?"
Tên tôi tớ thở hổn hển hai cái nói, "Đại thiếu gia... Lão gia muốn... đánh chết đại thiếu gia, đi gọi tam thiếu gia... cứu mạng!"
Tề Hàm chấn động toàn thân, đại sư bá! "Vị ca ca này, ta mới tới không biết Phật Đường ở nơi nào! Làm phiền ngươi đi một chuyến nữa đi..."
Tôi tớ chỉ gật đầu cũng không nói chuyện, xoay đầu chạy về phía Phật Đường.
Ngưng Thủy Các là chủ viện tướng phủ, Tề Hàm biết ở nơi nào, hắn hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn cất bước đi trước. Tuy thường ngày đại sư bá cực kỳ nghiêm khắc thế nhưng hắn phải đi xem!
Trong thư phòng, Quân Vũ trước sau trúng sáu mươi bản tử mông đã đỏ thẫm, cả người hấp hối nằm trên ghế dài. Quân Hàn thẳng thân quỳ giữa thư phòng, Quân Tử Uyên đứng trước người hắn, nghe hắn "cung khai".
"Người... là con cứu, có lẽ khoảng năm năm trước, có một mùa đông con đi săn ở núi Vân Trung, trong lúc vô tình cứu được Diệc Hàm... từ trên núi lăn xuống một khe núi, lúc đó thương thế nó rất nặng... Con nghĩ... y thuật tam đệ cao siêu liền đưa đứa nhỏ đến biệt viện... Con biết tính tình tam đệ thích náo nhiệt, bị cầm tù ở biệt viện ba năm chắc chắn sẽ tịch mịch..."
Quân Vũ nằm trên hình ghế lúc đầu chỉ lẳng lặng nghe, dường như cũng ngầm thừa nhận tất cả đều do Quân Hàn trời sinh tính hoạt bát vô tình gặp được trong một lần "đi săn mùa đông", nhưng khi nghe đến đó đột nhiên mở miệng nói, "Sau khi trở về nhị đệ liền kể lại việc này cho con..."
Quân Hàn thấy huynh trưởng tiếp lời liền quyết đoán ngừng lại không bịa chuyện nữa, chưa bàn đến việc nói dối phụ thân phải có bao nhiêu can đảm, chỉ riêng nhân quả chuyện hôm nay rốt cuộc như thế nào, tâm tư đơn giản như hắn đến bây giờ còn chưa hiểu rõ. Nhưng có một điều có thể khẳng định... huynh đệ bọn họ, ai cũng đừng nghĩ có thể toàn thân trở ra.
Bên kia, Quân Vũ đứt quãng nói, "Con cảm thấy không thoả đáng. Ninh nhi thân mang tội bị cầm tù ở biệt viện, sao có thể thu lưu người ngoài... Cho nên sau Nguyên tiêu, viện cớ mẹ đưa quần áo cho đệ ấy... đưa đứa bé kia đi... Y thuật Ninh nhi siêu quần, đứa bé kia ngoại thương đã khỏi, nhưng... đã hoàn toàn không nhớ rõ... mọi chuyện! Con thấy... nó ngoan ngoãn nghe lời, rất yêu thích, liền thu làm học trò, đặt tên... Quân Diệc Hàm..."
Vừa mới chạy đến Ngưng Thủy Các đã bị quản gia Tô Đồng Lâm gọi đến bên người, Tề Hàm trước hết nghe được ba chữ "Quân Diệc Hàm"! Hắn thậm chí không nghe thấy Tô quản gia hỏi hắn tại sao tam thiếu gia không tới!
Đại sư bá sắp bị thừa tướng đánh chết! Nguyên nhân vậy mà lại là Quân, Diệc, Hàm!
Quân Tử Uyên lẳng lặng nghe con trưởng từ nhỏ tuân theo khuôn phép của y nói rằng, "Con xây cho bọn họ... một chỗ chỗ ở trong thung lũng núi Vân Trung... Đồng thời phó thác... Sở Hán Sinh ở biệt viện... chăm sóc nhiều hơn, nếu phụ thân không tin... có thể đến núi Vân Trung... phía tây dốc Phật Nằm điều tra..."
"Nói như vậy, ngươi cũng không biết thân phận thật sự của Quân Diệc Hàm, Ninh nhi và hắn cũng không có chút quan hệ nào?" Quân Tử Uyên hỏi.
Quân Vũ nói xong nguyên nhân kết quả, tổn thương sau lưng hành hạ đến trước mắt y một mảnh đen nhánh sao Kim chớp loạn, y hung hăng cắn môi dưới để chính mình tỉnh táo, gật đầu nói, "Con... không biết... Ninh nhi... cũng... không có..."
Bầu không khí lập tức im ắng lại, Quân Hàn trông mong ngửa đầu nhìn Quân Tử Uyên, Quân Vũ nằm trên hình ghế thở hổn hển. Điều duy nhất hai huynh đệ một không rõ nội tình và một biết rõ nội tình hiện tại muốn làm chính là cố hết sức tách Quân Mặc Ninh ra khỏi chuyện này, thời gian bọn họ bên nhau quá ngắn ngủi, phạn âm ở Phật Đường mẫu thân... quá đắng chát...
"Vi phụ tin tưởng nếu như đi dốc Phật Nằm, nhất định có thể nhìn thấy chỗ ở mà ngươi nói," Hồi lâu sau Giọng Quân Tử Uyên đột nhiên lên tiếng, giọng nói khó lường tâm tình, "Vi phụ cũng tin tưởng Hàn nhi vô tình gặp được Quân Diệc Hàm thậm chí tin tưởng mặc dù năm năm trước ngươi đã là Hàn lâm học sĩ, cận thị* của hoàng đế cũng có thể không biết hoàng đế phát mật chỉ Hình bộ truy nã Tề Hàm và Tần Phong. Chỉ có một điểm, Vũ nhi, ngươi không có cách nào thuyết phục vi phụ..."
* Cận thị đại loại là một chức quan ở Hàn lâm viện.
Khóe miệng tan tành của Quân Vũ kéo lên nụ cười khổ, phụ thân của y từng là quân sư bình tĩnh trí tuệ chỉ huy hai quân giao chiến trên chiến trường, lại là thừa tướng hai triều đứng vững không ngã trên triều đình, lời y nói dối, làm sao giấu giếm được!
Quân Tử Uyên lần nữa ngồi xuống, nói, "Chuyện nguyên tiêu năm đó, vi phụ phạt ngươi không dưới trăm roi mây, nếu không có mẹ ngươi... Vũ nhi, chuyện cứu người ngươi nói, không đáng để ngươi... chịu phạt!"
Quân Vũ cúi thấp đầu, chỉ có tay phải loang lổ vết máu hơi hơi giơ lên, dường như muốn bắt lấy cái gì, lại lập tức khôi phục nguyên trạng.
Im lìm không nói.
"Thỉnh roi mây, đánh lưng!" Giọng Quân Tử Uyên truyền ra thư phòng.
Trong lòng Tô Đồng Lâm cả kinh, đánh thành như vậy còn chưa đủ!
Mà khi y đang sững sờ, thiếu niên vẫn cúi đầu bên người đột nhiên phóng vào trong thư phòng! Lại lập tức bị một cái tay hung hăng bắt lại!
"Tam..." Một tiếng xưng hô chưa ra khỏi miệng Tô Đồng Lâm, hai người đã nhanh chóng bị mang tới cuối hành lang uốn khúc ngoài thư phòng.
Quân Mặc Ninh một tay niết lấy huyệt vị trên vai trái Tề Hàm, một bên nhẹ giọng vội hỏi, "Đồng thúc, tình huống gì?"
Tô Đồng Lâm nắm chặt trọng điểm cực nhanh trình bày cuộc vấn đáp trong thư phòng cho tam thiếu gia nghe. Mà bên kia Tề Hàm sớm đã đau đến sắc mặt trắng bệch!
Quân Mặc Ninh chăm chú nghe xong, gật đầu nói, "Đa tạ Đồng thúc, ngài đi nhìn trước, ta lập tức tới ngay."
Tô Đồng Lâm nhìn hai người, lần nữa xoay người trở lại cửa thư phòng; mà trong thời gian rất ngắn như vậy, bên trong đã truyền ra tiếng roi mây rít lạnh thấu xương!
Trên hành lang gấp khúc, Quân Mặc Ninh buông tay phải ra, một điểm ánh sáng bạc từ đầu ngón tay đâm vào huyệt vị trên bả vai Tề Hàm, Tề Hàm lần nữa đau đến sụp cả người!
"Chịu! Cút về Vô Âm Các, có nghe thấy không?"
Tề Hàm chống người lên, tay phải ôm vai trái, đáp, "Nghe... Nghe thấy được!"
Quân Mặc Ninh không có nhiều thời gian quan tâm, xoay người đi nhanh đến thư phòng.
Roi mây sắc bén, trên quần áo trong thuần trắng của Quân Vũ đã nổi lên từng vết từng vết máu, dài mảnh, dữ tợn gai mắt! Hai tên gia đinh bất đắc dĩ vung hình cụ, đột nhiên cảm thấy trên cổ tay đau đớn một trận, roi mây không kiềm nổi mà tuột tay, hai người thuận thế lăn thành một đống.
Trong thư phòng nhất thời có phần giống gà bay chó sủa!
Thân ảnh thon dài mạnh mẽ rắn rỏi của Quân Mặc Ninh trên nền gạch xanh ở thư phòng tỏa ra bóng râm, ánh mắt y dừng lại trên người huynh trưởng, từ lưng tới mông, vết máu loang lổ!
"Ca!" Quân Mặc Ninh thấp người quỳ ngồi bên cạnh, hai hàng lông mày nhíu chặt, kêu lên.
Quân Vũ cảm thấy toàn bộ phía sau dày vò như bị tạt dầu, y nghe được tiếng gọi quen thuộc, khó khăn xoay đầu nhìn thấy đệ đệ y một lòng muốn chăm sóc bảo vệ rốt cuộc vẫn phải tùy tiện xông vào.
"Ca... Huynh yên tâm... Phần còn lại giao cho Ninh nhi..." Quân Mặc Ninh biết thời khắc này Quân Vũ đã nỏ mạnh hết đà, y cầm lấy cái tay máu me đầm đìa của huynh trưởng, truyền đạt ý huynh đệ bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau.
Quân Vũ đã có phán đoán rõ ràng với chuyện sắp xảy ra, vào khoảnh khắc nhìn thấy Quân Mặc Ninh trong mắt y tràn ngập chua xót bất lực.
Hoàng tử, bỏ trốn, chứa chấp. Chuyện nào cũng là chuyện lấy đi mạng người.
Ngoài cửa, Tô Đồng Lâm rốt cuộc thở một hơi, tam thiếu gia tới, hung hãn như vậy liền thu thập hai tên ra tay! Tuy nhiên, quản gia lại lo lắng lên, chống đối lão gia, cũng không thể so quyền cước như vậy a, tiểu thiếu gia, ngài cần phải chịu đựng...
"Dịch Hàm, sao ngươi còn ở chỗ này? Ủa? Sao ngươi cũng gọi là Dịch Hàm?" Tô quản gia xoay đầu nhìn thiếu niên vừa rồi không biết cọng gân nào đáp sai lại muốn vọt vào, lúc này đang ôm bả vai mồ hôi lạnh đầy mặt đứng một bên.
* Ở đây mình giải thích một chút, Dịch hay Diệc tuy viết khác nhau nhưng đều đọc là [yi] nên Tô Đồng Lâm tưởng người Quân Vũ nhắc đến là Quân Dịch Hàm.
"Có người trùng tên mà," Tề Hàm chịu đựng châm hình đau đến tê dại trên vai trái, khéo miệng nói, "Tô quản gia, ta lo lắng... thiếu gia, ta cam đoan không gây chuyện nữa, chỉ đứng ở chỗ này... có được hay không? Cầu ngài..."
Tô Đồng Lâm lúc này cũng không kịp đoái hoài đến ảo giác kỳ quái lóe lên một cái rồi biến mất kia, ấn tượng của y đối với Tề Hàm vốn vô cùng tốt, bây giờ thấy hắn thoạt nhìn không thoải mái mà còn lo lắng chủ tử, trong lòng vẫn rất an ủi.
Mà giờ khắc này, Quân Tử Uyên đang yên lặng nhìn một đồng tiền khảm ở một góc bàn sách, nghe thấy hai huynh đệ đối thoại vắn tắt với nhau, y phất tay với hai tên gia đinh nói, "Các ngươi đi ra ngoài trước."
Hai tên gia đinh như được đại xá, liền lăn một vòng ra ngoài, bọn họ nhất định phải kể khổ với quản gia, không phải bọn họ cố ý muốn đánh đại thiếu gia, là lão gia đó! Lão gia ngồi ở đó, bọn họ dù muốn nương tay cũng không dám mà! Cuối cùng, ánh mắt tiểu thiếu gia thật đáng sợ! Cổ tay của bọn hắn có thể bị phế hay không chứ? Đắc tội tiểu thiếu gia, bọn họ có thể "chết" rất thảm hay không đây?!
Mặc kệ trong lòng hai tên gia đinh hoạt động như thế nào, cuối cùng Quân Tử Uyên chuyển ánh mắt lên đứa con trai mới tiến vào.
Quân Mặc Ninh thời khắc này, đầy mắt đầy lòng đều là vết thương vết máu dữ tợn trên người huynh trưởng, y đau lòng, cũng mơ hồ không tức giận.
---------------------
Đây là quà 30k nhóe :">