Tề Hàm là con thứ hai của Tề Mộ Lâm do một tiểu thiếp không được sủng ái hạ sinh, sau khi Tề Mộ Lâm đăng cơ xưng đế, nàng được phong một danh hào vô thưởng vô phạt liền tự sinh tự diệt trong hoàng cung. Bởi vì đích trưởng tử* của Tề Mộ Lâm sau khi nhập cung hai năm thì mắc bệnh mất sớm nên Tề Hàm nghiễm nhiên trở thành con trưởng. Nhưng do thân phận mẫu thân, Tề Hàm chưa bao giờ được sủng ái thậm chí Tề Mộ Lâm còn không nhớ đứa con này tồn tại, nếu không sao y lại để nữ nhân kia hành hạ con y như vậy.
* Đích trưởng tử là con đầu lòng do vợ lớn sinh.
Tần Phong vào vương phủ làm việc năm mười lăm tuổi, lúc ấy tuổi tác còn nhỏ hắn khó tránh khỏi bị người khác làm khó dễ. Có một lần làm sai bị đánh rồi bị cắt xén cơm canh, hắn gần như đói lả sắp chết, là đứa bé nho nhỏ kia lặng lẽ chia cho hắn một chén cháo vượt qua cửa ải khó khăn. Sau đó Tần Phong bắt đầu thường xuyên chú ý đến đứa bé lớn lên ở một góc trong vương phủ, thích tính cách trong sáng thiện lương của nó, nó gọi hắn "Phong ca ca", hắn kêu nó "Thiếu gia" nhưng lại xem như đệ đệ.
Theo lời Tần Phong, mẫu thân Tề Hàm lúc đầu đối xử với Tề Hàm cũng không quá tệ, ít nhất cũng không đánh nó. Nhưng sau hai năm tiến cung nàng đột nhiên thay đổi, đối với Tề Hàm không phải mắng thì là đánh, đứa bé nho nhỏ thường xuyên bị đánh đến thương tích đầy người còn bị bỏ đói phạt quỳ. Thật ra Tề Hàm ngoan ngoãn từ nhỏ về sau lại càng cẩn thận chú ý nhưng vẫn không thể làm vừa lòng mẫu thân tâm đầy thù hận.
Tần Phong làm việc trong cung thường tìm cơ hội lén đi thăm đứa nhỏ vậy nên có rất nhiều lần nhìn thấy nó trần truồng bị treo trên nhánh cây ở cung uyển, mẫu thân nó dùng roi mây thon dài liều mạng quất. Tần Phong chỉ hận chức quan hắn nhỏ, cứu không được thiếu gia!
"Có tra được năm nữ nhân kia đột nhiên thay đổi đã xảy ra việc gì không?" Gió vào đông có chút lạnh thấu xương, Quân Mặc Ninh tâm tình không tồi, đeo còng tay xiềng chân ngồi trên ghế trúc trong viện, rót một ly nước ấm cho Sở Hán Sinh phong trần mệt mỏi vừa trở về.
Sở Hán Sinh tự nhiên nhận lấy, uống xong còn muốn thêm một ly, thấy Quân Mặc Ninh lại đeo hình cụ thừa tướng an bài lúc trước cũng không nói gì, gia nhà hắn có tính toán của bản thân, đeo hay không đeo thật sự không phải chuyện to tát.
Gặp lại ở thế giới khác, mang theo kiến thức và kinh nghiệm từng trải ở kiếp trước, bỏ qua khoảng thời gian thiếu niên vô vị, không quan trọng thân phận cấp bậc, ngoại trừ chính mình họ cũng chỉ có thể tin tưởng đối phương.
"Không tìm được cái gì liên quan." Sở Hán Sinh lời ít ý nhiều nói, "Chỉ có một chuyện lớn, thái tử Tề Mân cũng là trưởng tử của hoàng hậu chết yểu ngay lúc đó."
Quân Mặc Ninh nhíu mày nói, "Thái tử chết yểu và tiểu cung phi đó có liên quan gì?"
Sở Hán Sinh nói, "Thời gian quá ngắn nên còn chưa tra được. Nhưng việc này khẳng định có vấn đề. Hơn nữa..." Dường như hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, "Lần này Tề Mộ Lâm phái Hình bộ truy nã Tề Hàm là vì mẫu thân nó phóng hỏa cung Khôn Ninh của hoàng hậu."
"Phóng hỏa?" Đồng đạo nha! Quân tam thiếu từng thiêu núi Lạc Hà tức khắc cảm thấy không cô độc, có điều y phóng hỏa vì thôn Thừa Ân, nữ nhân kia phóng hỏa vì cái gì đây?
"Theo ghi chép của Thái Y Viện, nữ nhân kia được chẩn đoán bệnh lao không còn sống được mấy ngày, không biết tại sao lại phóng hỏa thiêu Khôn Ninh Cung."
Quân Mặc Ninh trầm ngâm nói, "Con trưởng của hoàng hậu chết nàng liền bắt đầu đánh đập con trai nàng, nàng sắp chết liền muốn phóng hỏa kéo theo hoàng hậu... Chuyện này thật không rõ ràng..."
Sở Hán Sinh dò hỏi, "Vậy gia quyết định giữ chủ tớ hai người bọn họ lại sao?"
Quân Mặc Ninh cười nói, "Có người tự chui đầu vào lưới làm việc sao lại không cần chứ? Nhìn bộ dạng Tần Phong, trung thành vô ngu, vừa hay giữ lại biệt viện cũng đỡ khiến ngươi lo lắng mỗi lần rời đi ta sẽ đói chết."
Sở Hán Sinh gật đầu đồng ý rồi lại có chút lo lắng, "Nói là nói vậy nhưng nhìn biểu hiện của hắn lần này, tâm tư có chút thâm sâu..."
Quân Mặc Ninh gật đầu nói, "Chuyện lần này liên quan đến sống chết, nghĩ nhiều một chút cũng có thể thông cảm. Còn chuyện tâm tư... tương lai còn dài, sau vài lần giáo huấn tự nhiên sẽ không lặp lại nữa. Đứa bé kia... nói không chừng còn có thể tra ra chuyện khác, chốn cung đình xảy ra những chuyện thế này cũng không phải hiếm." Quân Mặc Ninh với bộ dạng công tử ăn chơi trác táng uể oải đứng lên, "Chúng ta đi xem hoàng tử điện hạ đi."
Sở Hán Sinh cười cười đuổi theo.
Trong phòng, Tề Hàm sau vài ngày được chăm sóc tốt đã có thể ngồi dậy. Tần Phong ngồi một bên bón từng thìa thuốc, "Thiếu gia, hết chén thuốc này sẽ không cần uống nữa, tam thiếu nói kế tiếp chỉ cần điều dưỡng là được."
Tề Hàm trố mắt, không rõ "tam thiếu" trong lời Phong ca ca nói là ai.
Tần Phong không giải thích càng không nói cho Tề Hàm việc hắn bán mình đi để trao đổi. Thiếu gia tuy là thiên chi kiêu tử nhưng thấy Tần Phong hắn chịu khổ nhất định sẽ thay hắn gánh vác.
Cửa đột ngột mở ra, Quân Mặc Ninh một thân áo trắng như tuyết xuất hiện. Tề Hàm vừa thấy y, vẻ mặt lập tức tràn đầy sợ hãi muốn trốn vào lồng ngực Tần Phong, nhưng lại không nghĩ tới Tần Phong đã nhanh hơn nó một bước quỳ rạp xuống mép giường nên Tề Hàm chỉ có thể ngã lộn nhào xuống đất, ra sức nép vào chân giường, ôm đầu gối run bần bật. Nó vĩnh viễn không quên được người mặc đồ trắng đang bước đến càng lúc càng gần này chính là người tối hôm đó khiến nó hiểu được cái gì gọi là "sống không bằng chết".
Đến lúc Tần Phong nhận rõ tình huống thì mọi việc đã trễ, hắn thoáng há miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì mà chỉ quỳ càng khiêm tốn.
Quân Mặc Ninh nhíu mày nhìn đứa nhỏ cuộn thành một cục run rẩy trong góc, y đáng sợ như vậy sao? Dù sao đi nữa nó cũng đường đường là hoàng tử, bị đối xử như thế nào mà thành cái dạng này?
"Lại đây." Càng bất mãn giọng điệu càng lạnh, Quân Mặc Ninh chưa bao giờ thích người sợ hãi rụt rè.
Thấy Tề Hàm thật lâu không động đậy, Tần Phong lo lắng ngẩng đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Quân Mặc Ninh, rốt cuộc vẫn nhịn không được mở miệng nói, "Thiếu gia, nghe lời được không?"
Nghe Tần Phong nói, Tề Hàm chớp chớp mắt, do dự một lúc mới bò đến mép giường nhưng vẫn nép sát người Tần Phong, mắt cũng không dám nhìn Quân Mặc Ninh.
Qua đông chí hơn mười ngày, thương thế Quân Mặc Ninh đã hồi phục đến bảy tám phần. Y ngồi xuống ghế nhìn Tần Phong đang quỳ dưới đất nói, "Vết thương bên ngoài đã khỏi, tổn thương vì chịu châm hình tối đó cũng không đáng ngại. Có điều lúc trước nó ăn uống không đầy đủ nên ảnh hưởng đến dạ dày, cái này không phải ngày một ngày hai có thể điều trị tốt."
Tần Phong quá đỗi vui mừng, hắn dập đầu thật sâu, "Tạ tam công tử!"
Quân Mặc Ninh không tỏ thái độ chỉ ừ một tiếng sau đó lại nói, "Hán Sinh có việc sắp rời đi một khoảng thời gian, mấy ngày kế tiếp ngươi đi theo hắn làm quen công việc ở biệt viện."
Tần Phong sửng sốt sau đó lập tức hiểu được việc hắn tự bán thân cuối cùng cũng được chấp nhận, hắn vội quỳ thẳng người dập đầu ba cái, "Nô tài Tần Phong, khấu kiến chủ tử." Như vậy xem như đã chính thức nhận chủ.
Quân Mặc Ninh nhận lễ của hắn.
Đứa bé quỳ bên mép giường yên lặng nhìn Phong ca ca hèn mọn phủ phục dưới chân người nọ, nó cũng không biết lý do gì nhưng chỉ cảm thấy cực kỳ bi thương, hiện giờ Phong ca ca đã là người của người khác.