Biệt viện Kinh Giao nằm ở phía tây đế đô Trung Châu, hướng tây viện là dãy núi Vân Trung hình thành nên một bức tường chắn bảo vệ đế đô. Bởi vì cách xa trung tâm, dấu chân người rất hiếm.
Sau khi con trai thứ ba của thừa tướng Trung Châu Quân Tử Uyên thiêu núi Lạc Hà, y sai người xây dựng một biệt viện ở chỗ này, giam cầm con trai duy nhất của y và Liên Như Nguyệt.
Bấm đốt ngón tay tính ra đã được ba năm.
Trong phòng, địa long ấm áp cháy, từng luồng hơi ấm tràn ngập không khí. Khi Quân Vũ, Quân Hàn mang Quân Mặc Ninh trở về là ban ngày thế mà đến lúc bóng đêm và mưa lạnh bao phủ khắp trời đất, Quân Mặc Ninh vẫn hôn mê như cũ.
Cửa phòng đột nhiên bật mở cuốn theo luồng không khí lạnh băng, một đại hán cường tráng một tay bưng chén thuốc một tay nhanh chóng đóng cửa. Đại hán khoảng trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt đoan chính, giờ khắc này nhìn người trên giường không khỏi lo lắng sốt ruột.
Hắn đặt chén thuốc trên tủ cạnh giường, nhẹ nhàng xốc thảm mỏng lên, mông đùi xanh tím sưng to thậm chí trầy da đổ máu thình lình đập vào tầm mắt, miệng vết thương được bôi thuốc nên đã ngừng chảy máu nhưng càng có vẻ dữ tợn đáng sợ hơn. Đại hán lần nữa đắp thảm thật cẩn thận, nặng nề thở dài một hơi.
"Hán Sinh, thở dài mau già, ngươi như vậy ta thật áy náy..." Giọng nói yếu ớt truyền đến, nội dung tuy thoải mái nhưng cũng không thể nào che giấu được sự suy yếu bên trong.
Đại hán tên Sở Hán Sinh mừng rỡ nói, "Gia, ngài rốt cuộc tỉnh rồi!"
Quân Mặc Ninh gật gật đầu tỏ vẻ không sao.
"Gia, mau uống thuốc đi" Sở Hán Sinh bưng chén thuốc lên, "Năm nay đông chí trời mưa, ngài mang vết thương sốt đến lợi hại, ta giúp ngài bôi thuốc ngài cũng không phản ứng..."
"Hán Sinh, ngươi thật dông dài..." Giọng nói yếu ớt lần nữa truyền đến, "Ài... Bản công tử hào hoa phong nhã lại bị ngươi thấy hết, Hán Sinh, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta nha..."
Sở Hán Sinh cười khổ, không nói gì.
Lần này Quân Mặc Ninh bị thương thật sự không nhẹ, bản tử gây ra thương tổn bên trong, hơn nữa còn dầm mưa khiến da bị rách, máu thịt bên trong lộ ra, trên đường trở về lại thêm xe ngựa xóc nảy liền nhiễm phong hàn, thế nên mấy ngày kế tiếp đều sốt đến mơ mơ màng màng.
Mãi cho đến năm ngày sau mới có khởi sắc.
Mưa đã tạnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi. Trong viện có một cây đa lớn, mấy phiến lá thưa thớt quật cường đong đưa. Dưới tàng cây bày một cái ghế mây trải thảm thật dày, thiếu niên sắc mặt tái nhợt yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần.
"Gia, uống thuốc." Sở Hán Sinh bưng chén thuốc vào trong viện.
Quân Mặc Ninh mở to mắt, ánh mắt bình thản, y tựa vào Sở Hán Sinh nâng người ngồi dậy, không do dự một hơi cạn sạch thuốc đắng.
"Hán Sinh, tựa như trở lại Đông Hải nhỉ, khi đó ngươi cũng chăm sóc ta như vậy." Con ngươi đen nhánh của Quân Mặc Ninh nhìn đại hán trước mắt, kiếp trước kiếp này bọn họ thế mà cứ gặp nhau.
Sở Hán Sinh quỳ xuống bên giường, ánh mắt nhu hòa, "Có thể đi theo gia là phúc phận Hán Sinh đã tu luyện mấy đời."
Thiếu niên cười lên như một nhánh hàn mai trong tuyết ngày đông, thanh lãnh nhưng không mất đi vẻ rực rỡ.
Sở Hán Sinh tham lam nhìn gia nhà hắn tươi cười, kiếp trước kiếp này, hắn đã khổ sở chờ mong hai đời.
Thật ra Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh đều không thuộc về thời không này. Kiếp trước, Quân Mặc Ninh sinh ra sau một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai gia đình giàu có nên cha mẹ y không có tình cảm với nhau, sau khi ra đời đứa bé không khác gì cô nhi không cha không mẹ. Quân Mặc Ninh thầm lặng lớn lên đến năm mười hai tuổi, cuối cùng cha mẹ ly hôn, toà án tuyên bố từ đây về sau bọn họ không còn liên quan gì nữa.
Tám năm sau, ở Đông Hải xuất hiện một đội quân đánh đâu thắng đó, bọn họ tự xưng "Mặc quân" tung hoành Đông Hải, khiến bọn hải tặc vừa nghe tiếng liền sợ vỡ mật. Cũng vào lúc ấy, nhà họ Quân và nhà họ Ninh đã từng thịnh vượng cũng vì thình lình xảy ra vài chuyện sét đánh không kịp bưng tai mà trở nên sa sút khó thể phục khởi.
Chỉ có những cấp trên chân chính ở "Mặc quân" mới biết, chủ của bọn họ khát vọng có thể có được tình cảm chân thành của cha mẹ nhường nào, thế nhưng khổ cầu cả đời lại không thể có được.
Lại tám năm sau đó, Quân Mặc Ninh không rõ mắc bệnh gì, hai mươi tám tuổi đã qua đời.
May mắn thế nào mà một cơn sóng thần đưa linh hồn y và Sở Hán Sinh luôn làm bạn cạnh y tới thời không chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử này.
Hai người không hẹn mà cùng có hồi ức kiếp trước, cùng nhau cảm khái thế sự huyền bí.
Sở Hán Sinh trở lại hiện thực, lo lắng sốt ruột nói, "Gia, mỗi năm đều mang một thân thương trở về, ngài... có thể không đi được không?"
Quân Mặc Ninh nằm trên ghế mây, đôi tay đan vào nhau gối sau đầu nhìn thoáng qua cấp dưới trung thành hai đời, cười nói, "Không được."
Sở Hán Sinh bất đắc dĩ, "Vậy để tướng gia và phu nhân tiếp tục hiểu lầm sao? Ta tin tưởng với trí tuệ của tướng gia, người nhất định sẽ hiểu được."
Quân Mặc Ninh nói, "Phải, ngươi nói rất đúng. Nhưng phụ thân hiểu được là một chuyện, ta có thể nói cho người hay không là một chuyện khác. Tề Phong Vân cầm tù tộc nhân Liên thị của tiền triều ở núi Lạc Hà, chuyện này dường như không có ai biết. Người trong thiên hạ từ trước đến nay luôn thờ ơ với việc của người khác, hai mươi năm qua không còn ai để ý những người này còn sống hay chết. Nếu không phải ta tra được năm đó ôn dịch tàn sát bừa bãi thôn Thừa Ân, Hán Sinh, không cần ta phóng hỏa, tộc nhân Liên thị cũng sẽ trải qua cảnh chó gà không tha."
Sở Hán Sinh cũng cảm khái nói, "Tâm tư đế vương thật sự đáng sợ, ban đầu dựng nước không giết thị tộc tiền triều vì để chứng tỏ tân triều nhân đức, nhưng chung quy vẫn nghẹn ở cổ họng, không giết không hài lòng."
Quân Mặc Ninh gật đầu, "Thừa Ân, Thừa Ân, Tề Phong Vân đặt tên thôn như vậy đúng là tâm tư khó lường, hắn còn ban hôn mẹ ta cho cha ta, thật đáng giận đến tận cùng."
Sở Hán Sinh vừa nghĩ liền hiểu rõ, "Đây là một công đôi việc, phu nhân là huyết mạch duy nhất Mạt đế tiền triều lưu lại, ban hôn cho tướng gia sẽ kiềm chế người thôn Thừa Ân lại còn kéo tướng gia công cao chấn chủ xuống nước! Ài..."
"Rõ ràng chưa?" Ánh mắt Quân Mặc Ninh xa xăm, "Cha ta cũng là bất đắc dĩ, người chịu đại ân của Tề gia, cả đời này sẽ không có dị tâm với Trung Châu thế nhưng bọn họ không tin người! Hiện tại tốt rồi, ta dùng một mồi lửa đốt thôn Thừa Ân, xong hết mọi chuyện! Đúng rồi, gần đây bọn họ khỏe không?"
Sở Hán Sinh gật đầu nói, "Đều khỏe, trước đông chí còn truyền tin tức, tất cả đều tốt."
Quân Mặc Ninh vẫn đang bị thương nặng, hàn huyên lâu như vậy cũng có chút mệt mỏi, nghe được tin tức khiến người yên tâm, lần nữa nhắm mắt lại, "Đều tốt là được, không uổng công ta làm một phen. Cho nên Hán Sinh à, chuyện của chúng ta có thể nói rõ với phụ thân sao? Phương diện này rất khó giải thích, dựa vào tuệ nhãn cao siêu, phụ thân tìm hiểu nguồn gốc bên trong, suy tính của chúng ta chẳng phải rõ như ban ngày? Thậm chí cả Yến Thiên Lâu cũng có khả năng bại lộ."
Sở Hán Sinh nghẹn lời. Đúng vậy, làm sao có thể nói?
Quân Mặc Ninh tiếp tục, "Tình huống hiện tại, ta là một thiếu gia vô ưu vô lự ăn chơi trác táng, núi Lạc Hà là ta phóng hỏa. Ta căn bản không biết thôn Thừa Ân ở núi Lạc Hà đúng không? Ta phóng hỏa chẳng qua là một trò cười... Ừ, nháo thành một trò cười. Ta có thể nói nguyên nhân thật sự ta phóng hỏa thiêu núi với phụ thân sao? Nói cho người, ta muốn cứu thôn Thừa Ân, cứu tộc nhân của mẹ sao?"
"Nhưng mà, ngài như vậy..."
"Không việc gì, chẳng qua chịu một trận gia pháp mà thôi, phụ thân cũng sẽ không thật sự đánh chết ta." Quân Mặc Ninh cảm nhận được trên người truyền đến từng đợt đau đớn, nét mặt lại vô cùng thản nhiên, "Ta vô tri phạm sai lầm, hiện giờ biết sai sửa sai, ta muốn gặp mẹ xin tha thứ, phụ thân dựa vào đó phạt nặng, tất cả đều hợp tình hợp lý. Vì Tề Phong Vân, từ khi ra đời ta liền phải giả vờ câm điếc, mẹ lại vì vậy mà càng yêu thương ta, mười mấy năm qua tỉ mỉ chu đáo, sao ta có thể nhìn người vướng bận nỗi lo diệt tộc? Có điều hiện giờ người ngày ngày quỳ niệm kinh ở Phật đường sám hối chuộc tội vì ta, thật ra căn bản là không cần đúng không?"
Thiếu niên lần nữa mở hai mắt, bên trong tràn đầy chờ mong và bất đắc dĩ. Đời trước y thiếu hụt tình cảm cha mẹ, đời này rốt cuộc có được liền bất chấp tất cả cũng phải giữ gìn. Quốc gia, thiên hạ, thay đổi triều đại, với y mà nói so ra đều không sánh bằng một câu phụ thân khen ngợi, một lần mẫu thân tươi cười.
"Phu nhân nhất định sẽ hiểu hiếu tâm của ngài." Sở Hán Sinh cam đoan vô cùng khí phách.
Thiếu niên vui vẻ một hồi lại nhíu mày nói, "Nhưng nếu mẹ biết ta giấu giếm người chịu nhiều trách phạt như vậy, người sẽ càng đau lòng!"
"Vậy... Gia đừng đi được không?"
"Không được." Thiếu niên vô cùng buồn bã, "Mỗi năm ta cũng chỉ có thể thấy mẹ một lần. Hơn nữa còn là lén lút nhìn một cái."
Bỏ đi, Sở Hán Sinh không còn muốn ngăn cản. Đây vốn là một cái hố to lại còn do gia tự mình đào, y không nhảy thì ai nhảy đây?