Quân Mặc Ninh nằm, Sở Hán Sinh ngồi, ai cũng không động.
Mặc dù đã hạ tuần tháng giêng, thời tiết vẫn lạnh lẽo như trước nhưng so với chuyện khiến người ta run sợ xảy ra bên trong bức tường cao kia thì tính là cái gì?
"Lăng Tuyết quả thật nói Tề Hàm không phải con trai của nàng, muốn nó chôn cùng thái tử?" Quân Mặc Ninh phá vỡ sự im lặng, cất tiếng hỏi.
Sở Hán Sinh gật đầu nói, "Đúng vậy, đó là tin tức tiểu nha đầu truyền tới, nàng còn nói lần này là... Chỉ Lan ra tay."
Quân Mặc Ninh nhíu mày nói, "Không phải bảo nàng yên tâm làm hoàng phi sao? Mù quáng xen vào cái gì?"
"Nàng là cô gái đầu tiên được cứu giúp và dạy dỗ trong lâu, bây giờ thân ở địa vị cao, sao gia lại không tin nàng?" Sở Hán Sinh cũng đã nhiều năm không gặp Dung Chỉ Lan, chỉ nhớ rõ bộ dạng rất đẹp, dù lưu lạc ở dân gian nhưng sau một phen bồi dưỡng đúng là khí tức như lan.
Quân Mặc Ninh cười nhạt, "Chính vì thân ở địa vị cao mới không muốn để nàng biết nhiều quá, yên yên ổn ổn sống qua ngày không tốt sao?"
"Uống nước nhớ nguồn, người nằm vùng trong lâu chúng ta rải ra, ai lại không tâm tâm niệm niệm muốn trở về báo ân?" Giọng Sở Hán Sinh mang theo kiêu ngạo từ tận đáy lòng, "Hành động vô ý của gia cải biến vận mệnh rất nhiều người."
"Tiện tay làm mà thôi, ở đâu tính toán nhiều như vậy?"
Sở Hán Sinh cười, "Gia, vị hoàng tử điện hạ chúng ta tiện tay cứu được kia, ngài định làm thế nào?"
"Dựa vào lời giải thích của ngươi, Tề Hàm không phải con trai Lăng Tuyết mà nàng muốn đánh chết Tề Hàm chôn chung với thái tử... cũng chính là con trai hoàng hậu," Quân Mặc Ninh bẻ đầu ngón tay suy tính, "Việc này lúc đầu nói không thông, vậy nếu Tề Mân là con trai Lăng Tuyết thì sao? Trước khi chết Lăng Tuyết muốn đốt một trận lửa thiêu chết hoàng hậu, có phải vì cảm thấy hoàng hậu nuôi chết con trai mình hay không?"
Sở Hán Sinh gật đầu kết luận, "Nói như vậy Tề Hàm có thể là con trai hoàng hậu, lúc trước không biết đã đánh tráo khi nào. Đứa bé tên Tề Mân kia bệnh chết, Lăng Tuyết liền trút giận lên người Tề Hàm, hận không thể để nó cùng chết. Khi nàng biết mệnh mình không còn bao lâu đã dự tính đánh chết Tề Hàm trước, sau đó một mồi lửa đốt cung Khôn Ninh đồng quy vu tận với hoàng hậu..."
"Cuối cùng Tần Phong cứu Tề Hàm ra mà kế hoạch của Lăng Tuyết cũng không hoàn toàn thành công, ngọn lửa bùng lên không một người chết. Tề Mộ Lâm ban ba thước lụa trắng cho nàng, lúc muốn tìm đứa bé kia đã không còn bóng dáng." Quân Mặc Ninh tiếp lời, "Đây không phải việc vẻ vang gì, hậu cung đấu đá đấu đến giết người phóng hỏa, Tề Mộ Lâm chưa tề gia, làm sao có thể trị quốc? Lại vì chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đám người Hình bộ kia căn bản cũng không biết bọn họ tìm ai nên dù phát hiện thù ti mã tích* cũng chỉ làm qua loa."
* Thù ti mã tích đại ý nghĩa là manh mối rõ ràng của sự việc.
Dừng một chút, Quân Mặc Ninh tiếp tục nói, "Ca ca ta là Hàn lâm học sĩ, nhất định biết được chuyện này từ mật chiếu của Tề Mộ Lâm, liên kết hai bên với nhau dĩ nhiên tra ra manh mối. Cũng chính vì vậy chuyện này chỉ có rất ít người biết, ít nhất cha ta không biết, ca ca ta biết lại không chịu nói, cho nên..."
Nói xong lời cuối cùng, Quân Mặc Ninh lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, "Cho nên Tề gia không có một người tốt!"
Sở Hán Sinh muốn cười lại không dám cười, mạch não gia nhà mình thật sự không thể phỏng đoán theo lẽ thường.
"... Tề Hàm..." Cũng là người Tề gia đó nha!
"Tề Hàm rất có thể là đích trưởng tử của Tề Mộ Lâm, đúng không?" Quân Mặc Ninh đột nhiên thận trọng, giọng nói chậm lại.
"Phải." Sở Hán Sinh thừa nhận.
"Đi thăm dò, mặc kệ tốn bao nhiêu sức người sức của đi tra rõ chuyện năm đó, ta cần chứng cứ xác thực chứng minh điểm này nhất!" Quân Mặc Ninh cường thế nói.
Sở Hán Sinh đáp lời, lại dè dặt cẩn thận hỏi, "Gia, ngài có tính toán gì hay không?"
"Hừ!" Quân Mặc Ninh cười lạnh nói, "Năm đó Tề Phong Vân bệnh nặng, lúc suy xét lựa chọn giữa các hoàng tử là bổn thiếu gia kiến tạo cho Tề Mộ Lâm nhiều cơ hội như vậy để Tề Phong Vân cuối cùng chọn hắn, hắn đối với cha ta xem như tin tưởng và tôn trọng, hiện tại rõ ràng hắn muốn bồi dưỡng ca ca ta vào triều đình. Cân nhắc đến người kế nhiệm của hắn..."
Sở Hán Sinh nuốt một ngụm nước bọt, "Ý của ngài là, hoàng đế đời kế tiếp là do ngài chọn?"
"Không thể được sao?" Tam thiếu gia vẻ mặt hồn nhiên.
"Trên nguyên tắc... có thể." Sở gia, nguyên tắc nào nói có thể vậy nha?
Tam thiếu gia hầm hừ nói, "Hắn có thể lôi ca ca ta xuống nước, ta lại không thể dùng con của hắn? Đích trưởng tử!"
Đây chính là nhóm hai người xuyên không Quân tam thiếu, sau khi bị trách phạt và kích thích đã đề ra quyết định cuối cùng dưới tình huống chưa có bất kỳ chứng cứ nào.
Mà bây giờ, Tiểu Hàm nhi của chúng ta không biết vì thận trọng suy nghĩ hay giận chó đánh mèo mà tạm thời bị định ra phương hướng nghề nghiệp tương lai, đang ngây ngốc ngồi trên bậc thang nhìn bầu trời. Cơn sốt mấy ngày trước đã lui, mà từ đó về sau Sở gia cũng không xuất hiện nữa, cũng không biết vết thương tiên sinh thế nào?
Sau khi nó có thể xuống giường, Tần Phong liền truyền đạt ý của Sở gia, nói là không cho phép nó ra khỏi hậu viện một bước! Thật ra dù cho nó ra ngoài, nó cũng không dám. Thân phận của nó và hành vi lần này đã khiến tiên sinh chịu phạt nặng từ đại sư bá! Tề Hàm nhớ lại từng li từng tí khoảng thời gian sau khi đến biệt viện, mỗi một lần nghĩ đến bản thân mình trong lúc mơ mơ hồ hồ cứ thế rời đi vẫn cảm thấy giống như nằm mơ!
Nó có thể được ở lại chỗ này là cơ hội Tần Phong tự bán thân rồi bị đánh một trận bản tử một trận roi mây mới cầu được, sao nó có thể quên vết thương thảm thiết phía sau Phong ca ca? Sau khi đến biệt viện nó được tiên sinh dạy dỗ, được Sở gia yêu thương, được hai vị bá phụ yêu mến, sao nó có thể quên đi ấm áp trong đêm rét lạnh đó?
Tại sao nó lại trốn đi như vậy?
Là bởi vì người đó sao?
Tề Hàm co chân lên từ bậc thang, hai tay ôm lấy, chôn cái đầu nho nhỏ vào hai đầu gối, nghĩ thầm trong lòng. Ta không phải con trai của nàng, ta là con của ai? Ta có phải họ Tề hay không? Đế vương cao cao tại thượng kia có phải là phụ thân của ta hay không?
"Thiếu gia! Sao ngài ngồi dưới đất, lạnh như vậy!" Tần Phong cầm hộp đựng thức ăn xuất hiện từ trong rừng hoa đào, thấy Tề Hàm ngồi trên bậc thang lập tức đi nhanh vài bước gọi. Thấy nó không có phản ứng, Tần Phong lại hô, "Thiếu gia, làm sao vậy?"
Đứa bé nho nhỏ cũng không lên tiếng, chỉ có bả vai gầy gò hơi hơi run run.
"Thiếu gia!" Tần Phong buông hộp đựng thức ăn, ngồi xuống một bên đỡ lấy hai vai đứa bé.
Đứa bé ngẩng đầu, nước mắt rơi đầy mặt.
"Thiếu gia..." Tần Phong không biết vì sao đứa nhỏ này đột nhiên thương tâm như vậy.
"Phong ca ca, Tề Hàm là một đứa bé hư..." Nước mắt đứa nhỏ gần như cuộn trào mãnh liệt, nó ngơ ngác nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng không gì sánh được.
Tần Phong không biết làm sao, hắn không biết nên dỗ dành một đứa bé chỉ rơi nước mắt mà không phát ra tiếng khóc thế nào.
"Trước đây nàng đánh ta, ta cho rằng mình là một đứa bé hư bởi vì ta từng thấy mấy đứa bé nhà đại thúc đại thẩm làm chuyện xấu mới bị đánh, càng hư đánh càng nặng. Nhưng mà ta không biết mình đã làm sai điều gì... Sau đó nàng nói ta không phải con trai của nàng, ta nghĩ có lẽ ta không phải là đứa bé hư đâu, nàng đánh ta chỉ vì ta không phải con trai của nàng..." Thanh âm Tề Hàm khô khốc, lại thiếu đi tức giận.
Tần Phong ngây người, ý hắn hiểu là ý hắn nghe được sao?
Nó vẫn còn đang rơi nước mắt, nước mắt làm ướt quần áo trên đầu gối, "Ta và Phong ca ca trốn đến chỗ này, ta muốn chết, Phong ca ca dùng vận mệnh đổi cho ta một mạng, ta lại hại Phong ca ca chịu đánh hai lần... Ta..."
"Thiếu gia, thiếu gia! Ngài đừng nghĩ như vậy..." Tần Phong tạm thời vứt cái ý nghĩ đáng sợ trong đầu kia đi, hắn chỉ lo lắng đứa nhỏ còn rơi nước mắt như vậy, nước mắt của nó sẽ chảy khô.
"Không! Phong ca ca!" Tề Hàm đột nhiên nhìn Tần Phong, trong mắt tràn đầy tự trách, hổ thẹn và tuyệt vọng, "Tề Hàm là đứa bé hư! Tề Hàm không nghe lời! Tề Hàm chạy trốn! Tề Hàm hại tiên sinh bị đại sư bá đánh! Tề Hàm nên đánh! Tề Hàm đáng chết! Tề Hàm..."
Một câu "Tề Hàm", một phần tuyệt vọng, Tề Hàm khàn cả giọng tự nguyền rủa mình chết! Từng người từng người trên đời này không để ý nó, có ngày hôm nay là do nó không biết quý trọng!
"Thiếu gia..." Tần Phong đau lòng như cắt, hắn chỉ có thể ôm thật chặt đứa bé đang tuyệt vọng này, không tiếng động rơi nước mắt cùng nó.
Sở Hán Sinh đứng dưới tàng cây xa xa, hắn cũng nghe được một đứa bé mười hai tuổi bất lực khóc không thành tiếng gào thét từng tiếng tuyệt vọng. Một thân một mình tựa như bị tất cả mọi thứ trong cuộc sống vứt bỏ, hắn cũng đã từng gặp một đứa bé giống vậy thế nhưng y chưa bao giờ lộ ra dù chỉ một tia mềm yếu. Y vũ thược chi linh* tự cứu y khỏi lồng giam, về sau đi khắp thiên hạ thành lập Mặc quân tung hoành bốn biển, việc y làm nhiều nhất là đứng ở đầu thuyền nhìn phương xa, nhàn nhạt, lẳng lặng, nuốt lấy tất cả cô đơn và khát vọng trên đời.
* Vũ thược chi linh ý chỉ mười lăm tuổi.
E rằng, lúc gia ra quyết định ấy căn bản không hề liên quan tới Tề gia.
Chỉ bởi vì đứa bé lúc này và y khi đó, hoàn toàn tuyệt vọng như nhau.
Y đã từng giành lấy một vùng biển cho mình, bây giờ y muốn đưa cho nó một thiên hạ.
"Hàm nhi, tiên sinh ngươi gọi ngươi qua thư phòng tiền viện." Sở Hán Sinh bước chân trầm ổn bước ra khỏi rừng hoa đào, nhìn đứa bé giống như một đứa bé khác đã từng quen biết, nói.