Quân Mặc Ninh nói xong mấy câu chẳng hề dõng dạc, cũng không có tính kích động gì, liền sắp xếp vài chuyện ngay tại chỗ.

Người vừa mới lao ra nói chuyện, là một huyện lệnh nhỏ Tây Xuyên bị bài xích đến nỗi ngay cả đất đặt chân cũng gần như không có, bởi vì tính khí ngay thẳng nên quan trường không dung. Cho dù hắn không nhảy ra, Quân Mặc Ninh cũng sớm đã nắm rõ ràng lai lịch của hắn rồi, bên cạnh đó lại điểm tên mười mấy quan viên, ngoại trừ trực tiếp bổ nhiệm người tên Trần Cảnh này làm châu mục Tây Xuyên, còn lại đều bố trí làm tri châu vài châu huyện quan trọng ở Tây Xuyên; mà tri châu vốn có, không phải bị giết thì bị cách chức. Mà nhiệm vụ trước mắt bọn họ chỉ có một, chính là ổn định lòng dân.

Quân đội là Quân Mặc Ninh trực tiếp dùng hổ phù hoàng đế cấp điều từ quân doanh Bắc Cương cách Tây Xuyên gần nhất, tổng cộng hai vạn người, bây giờ đã rải ở vài châu huyện dân loạn nghiêm trọng nhất; bọn họ đều là người lăn lộn trên chiến trường, Quân Mặc Ninh hạ lệnh cho vài tướng quân rằng: Thao luyện! Dốc hết sức thao luyện! Luyện ra khí thế, hù chết đám loạn dân kia! Có thể không động thủ tận lực đừng động thủ, nếu động thủ, liền đánh vào chỗ chết! Vài vị tướng quân tỏ vẻ, bọn ta đã hiểu!

Đương nhiên mấu chốt nhất vẫn là ổn định thị trường, hôm nay giết một nhóm phú hộ thương nhân, thế lực Yến Thiên Lâu sớm đã âm thầm nhìn chằm chằm như hổ đói giữ lại nước bọt ào ào vọt vào Tây Xuyên, không đến mấy ngày, tửu lâu Duyệt Lai Tây Xuyên liền có thể khai trương oanh oanh liệt liệt! Lâu chủ bọn họ nói, người, ta giúp các ngươi giết; bánh ngọt, đã làm xong, về phần các ngươi ai có thể ăn được, có thể ăn được bao nhiêu, xem các ngươi!

Vẫn bận đến nửa đêm, Quân Mặc Ninh mới yên tĩnh lại trong hậu viện phủ nha châu mục, y bảo hai tên hộ vệ bên người đi nghỉ trước, bản thân mình và nam tử ngồi ở một cái ghế khác lúc ban ngày ngồi xuống, rót bình trà, cảm nhận đêm thu tĩnh mịch.

"Thế nào? Không phải muốn đi theo xem giết người, ngày hôm nay xem đã nghiện không? Khác với ngươi giết người lúc bình thường chỗ nào sao?" Quân Mặc Ninh rót cho hắn chén trà nóng, mình cũng rót rồi uống, hơi ấm trà nóng xua tan lạnh lẽo đêm thu, cả người y cũng bình thản xuống.

Nam tử cười "ha hả", lau mặt một cái, trong ánh nến, một khuôn mặt hại nước hại dân lập tức hiện rõ trước mặt Quân Mặc Ninh; dường như bản thân hắn cũng không thèm để ý dung mạo, bởi vì dịch dung mà hơi lộ ra không được tự nhiên, hắn vặn vẹo thả lỏng cơ mặt, thoạt nhìn, tựa như đứa bé làm mặt quỷ.

Cũng may thần kinh Quân tam thiếu đủ mạnh mẽ.

Thư thái rồi, nam tử yêu kiều cười nói, "Đủ kích thích! Ta đã nói với ngươi, Vô Khi Lâu cũng giết người, nhưng đều bí mật hành động, cũng hiếm khi một mạch giết bốn mươi mấy người kiểu này! Oa, ngươi xem, ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa, vung tay lên, đầu người rơi xuống đất! Tam thiếu, Liêu Vô Kỳ ta theo ngươi lăn lộn thật sự là cơ trí quá sáng suốt quá!"

Quân Mặc Ninh không muốn dây dưa nhiều về vấn đề giết người này với thủ lĩnh sát thủ, dứt khoát không để ý hắn, tự hắn cảm khái đủ rồi tự hắn sẽ câm miệng.

Quả nhiên, sau khi Liêu Vô Kỳ khen mình cơ trí trời có đất không có, điều chỉnh đề tài nói, "Hai người vừa rồi... là điều từ thân vương bên kia tới?"

Quân Mặc Ninh gật đầu nói, "Ừ, cảm nhận được chứ, không giống với các ngươi. Cũng là người lăn lộn trong đống người chết, nhưng mang theo tính tình cương trực cương ngạnh. Cửu ca lo lắng, cứng rắn muốn bọn họ cùng theo tới."

Tung Thiên giáo, phòng khách Nghị Sự Đường.

Bận rộn một ngày Dịch Thư Vân, Tề Hàm mới vất vả dừng lại nghỉ ngơi, Dịch Sở Vân ngoan ngoãn pha trà cho hai vị huynh trưởng, sau đó bản thân lặng lẽ đứng bên người Tề Hàm.

Dịch Thư Vân nhìn bộ dạng đệ đệ cẩn trọng, tâm tình có chút phức tạp, hắn cảm thấy Tề Hàm nói không sai, tất cả mọi thứ đều được nam tử kia nắm giữ trong tay, hắn làm nhiều hơn nữa cũng có vẻ phí công.

Nghĩ đến người kia, Dịch Thư Vân không khỏi nói, "Diệc Hàm, chiêu thức ấy của tôn sư thật có thể khiến người kinh diễm, không đánh mà thắng bình định dân loạn lần này rồi; thiên hạ có thể làm đến bước này, e rằng không được mấy người."

"Tài năng của gia sư, từ trước đến nay Diệc Hàm không thể nhìn theo bóng lưng," Tề Hàm cười nhạt một tiếng, trong mắt lại tự hào vẻ vang, "Gia sư thường nói, ma đao bất ngộ khảm sài công*, chuẩn bị đầy đủ trước đó là vì một kích tất trúng. Lần này có thể bình loạn, điểm mấu chốt nhất, là bốn mươi bốn người kia đều trừng phạt đúng tội, theo luật đáng chém; giết quan viên, sự phẫn nộ của dân chúng bình ổn; giết thương nhân, bình ổn tình hình buôn bán; giết dân chúng phạm tội, cũng chấn nhiếp lòng người... Con người sẽ bị thế cục nhất thời làm mờ đầu óc, nhưng chỉ cần còn một tia lý trí, thì sẽ biết lựa chọn tốt nhất là cái gì. Không phải ai ai cũng nguyện ý đối mặt với đồ đao... chưa kể cây đao này còn ở trong tay khâm sai với quân đội."

* Ma đao bất ngộ khảm sài công nghĩa đen ý chỉ mài đao mất thời gian, nhưng không làm lviệc đốn củi; nghĩa bóng ý chỉ nếu chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng trước, thì có thlàm việc nhanh hơn.

"May mắn lần này bổn giáo không mù quáng xen vào," Thái độ Dịch Thư Vân ý thả lỏng nói, "Cũng nhờ có hữu hộ pháp ngươi kịp thời thu xếp việc làm ăn của cửa hàng thuộc Tung Thiên giáo, còn bãi nhiệm mấy tên rục rịch ngóc đầu dậy, nếu không hậu quả khó mà lường được."

"Ta có tư tâm," Tề Hàm thản nhiên nói, "Gia sư bình loạn bên ngoài, bây giờ tay ta trói gà không chặt, cũng chỉ có thể lợi dụng lực lượng Tung Thiên giáo xuất một phần lực; đây cũng là nguyên nhân ta đáp ứng giáo chủ đảm nhiệm chức hữu hộ pháp. Kỳ thật nói cho cùng, vẫn là giáo chủ có lòng tương trợ, nếu không, Diệc Hàm với chí hướng suông, cũng chỉ có lòng mà không có sức."

Dịch Thư Vân hào hiệp cười nói, "Ngươi có tư tâm, sao ta không có! Dịch Hi gây họa đến bây giờ còn chưa dẹp loạn, lại bắt cóc ngươi đến tận đây, chắc chắn trong lòng tôn sư đối với Tung Thiên giáo thù mới hận cũ lửa giận khó dằn. Ta muốn lập công chuộc tội, ngày nào đó nếu may mắn gặp tôn sư, cũng dễ nói mấy lời cầu tha thứ, để y thu nhận Dịch Hi."

Mỗi lần nhắc tới đề tài này, Tề Hàm đều cảm thấy trong tay Dịch Thư Vân dường như có lợi thế gì đó có thể khiến tiên sinh tha thứ sai lầm Dịch Hi phạm phải; nhưng theo tính khí tiên sinh... chỉ mong thứ trong tay Dịch Thư Vân đủ hấp dẫn người đi...

Dịch Thư Vân nhắc lại chuyện xưa, khiến Dịch Sở Vân bên kia trong nháy mắt căng thẳng, nó xoắn mười ngón tay với nhau lấm lét nhìn sắc mặt sư huynh cũng trầm tĩnh lại, biết chuyện ca ca nói này e rằng thật sự rất khó...

Mà khiến Dịch Thư Vân không nghĩ tới là, chuyện hắn nói đêm đó liền trở thành hiện thực vào rạng sáng hôm sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play