Đứa bé Sở Hán Sinh mang về được thu xếp trong khách phòng, nhưng khi Quân Mặc Ninh nhìn thấy nó, còn khóa chu đáo hơn trong lao ngục.

Quân Mặc Ninh chỉ vào đứa nhỏ bị xiềng xích trói gô trên giường, trong miệng nhét khăn, bởi vì đang nằm, hai tay bị khóa như bánh quai chèo, ngay cả kẽ ngón tay cũng dùng dây xích cố định lại; trên hai cái đùi càng là một vòng một vòng dây xích quấn lấy.

"Làm gì vậy? Một đứa nhỏ chín mười tuổi, đến mức như lâm đại địch vậy sao?" Quân Mặc Ninh kỳ quái hỏi.

Sở Hán Sinh bất đắc dĩ nói, "Gia, ngài không biết, đứa nhỏ chín mười tuổi này có bao nhiêu khó bắt! Mới vừa bắt nó được một lúc, nhiều huynh đệ đều bị trúng độc, toàn thân thằng nhãi này đều là độc, ám khí! Không phải muốn giết chết chúng ta, chỉ là muốn tự sát! Ta trói chặt nó từ trên xuống dưới rồi, suýt chút nữa nó bị một quả đinh thép nhỏ nhổ ra từ trong miệng đâm thủng cổ họng. Trên đường về, chỉ có thể rót thuốc cho nó, để nó ngủ đàng hoàng."

Quân Mặc Ninh cũng kinh ngạc nói, "Thật lợi hại như vậy?"

Lòng Sở Hán Sinh vẫn còn sợ hãi nói, "Theo tin tức của tai mắt, đây là đội ngũ tử sĩ thần bí nhất cũng tàn khốc nhất của Tung Thiên giáo, ra tay phải là chiêu số ngươi chết ta sống, đến mức không còn một gốc cây ngọn cỏ. Biên giới phía tây dân phong hung hãn lỗ mãng, Tung Thiên giáo độc chiếm một phương tất nhiên cần thủ đoạn nhất định. Có điều... đứa nhỏ mười tuổi bị nuôi thành cái dạng này, nếu nó thật sự là con trai Giang Quan Lan, chúng ta có thể giao trả lại cho hắn như vậy sao?"

Quân Mặc Ninh trầm ngâm trong chốc lát, cũng hiểu được đó là một vấn đề. Sau một hồi lâu, Quân Mặc Ninh nói rằng, "Trước nhìn xem trên lưng nó có phải có một cái bớt xanh hình đồng tiền hay không, theo lời Giang Quan Lan, phàm là huyết mạch Giang thị, đều truyền thừa cái này."

Sở Hán Sinh đáp, đi tới bên giường lật thân thể đứa trẻ lại, thoáng cởi quần ra nhìn, không khỏi hít sâu một hơi.

Ngoại trừ làn da vốn mịn màng của trẻ con khắp nơi đều giăng vết roi vết trượng nông nông sâu sâu, một vết sẹo dữ tợn màu đen hình tam giác thình lình ở trước mắt, đáng sợ nhất là, vết sẹo này lõm xuống da, chạm tay như đúc, cực kỳ cứng.

"Gia?" Sở Hán Sinh quay đầu.

Quân Mặc Ninh thở dài nói, "Không sai, là vết in, hơn nữa hiển nhiên không chỉ in một lần, mới có dấu vết bây giờ. Hẳn không sai, đây chính là con trai bị bắt đi của Giang Quan Lan, bằng không sao lại trùng hợp như vậy, vừa khéo liền in ở vị trí này."

Đứa nhỏ vẫn còn đang hôn mê, Sở Hán Sinh tựa như sợ làm đau nó giúp nó kéo quần áo lại, đứng lên hỏi, "Chỉ một chỗ này liền nhìn mà đau lòng như thế, tổn thương như vậy trên người nó còn nhiều vô kể. Đối xử như vậy với một đứa bé... Gia, có thể trị không?"

Quân Mặc Ninh liếc mắt nhìn hắn, nói, "Có thể trị, không phải Nhẫn Đông từng nghiên cứu sinh cơ hoàn sao? Chỉ là... sợ rằng nó phải chịu khổ nhiều. Về phần đứa nhỏ ngươi nói... Dịch Thiên Hành đã có thể diệt cả nhà Vọng Giang Lâu, ngươi còn trông mong hắn đối xử tốt với đứa nhỏ này? Có thể để lại một cái mạng cho nó đã không tệ."

Sở Hán Sinh lặng thinh.

"Khi nào nó tỉnh?"

"Thân thể nó kháng thuốc rất mạnh," Sở Hán Sinh đáp, "Cho nên ta bỏ lượng thuốc rất nhiều, ta đoán sớm nhất cũng phải đến chiều nay, hoặc buổi tối mới có thể tỉnh."

"Ừm," Quân Mặc Ninh xoay người đi ra ngoài, nói rằng, "Chút nữa ta dùng châm phong bế nội lực của nó. Sáng mai, bảo Diệc Hàm qua chăm sóc nó, đợi nó tỉnh ta nhìn tình huống lại định đi."

Sở Hán Sinh ra ngoài làm việc cũng đã một khoảng thời gian, buổi chiều hắn đã nói chuyện xảy ra dọc đường và chút chuyện quan trọng với Quân Mặc Ninh, uống nhờ một ấm trà ngon của gia nhà hắn, sau đó hài lòng đi nghỉ ngơi.

Để lại Quân Mặc Ninh cô đơn lẻ loi với bốn vách tường thư phòng đầy sách vở và sổ sách, một mình ngẩn người.

Một đêm không nói chuyện.

Sáng hôm sau, lúc Quân Mặc Ninh mở cửa thư phòng, liền thấy Tề Hàm quần áo chỉnh tề quỳ đợi ở cửa, buộc lại đai lưng, dâng roi liễu thật cao. Hai ống tay áo bởi vì hai tay nâng lên mà rũ xuống hai vai, xiềng xích cũng hơi trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay với vết chai mỏng.

Nghe tiếng cửa mở, hắn vội vàng nhích nhích thân thể, cúi đầu nói, "Diệc Hàm thỉnh an tiên sinh. Diệc Hàm... hôm qua càn quấy, xin tiên sinh trách phạt."

Quân Mặc Ninh cách ngưỡng cửa nắm lấy cánh tay hắn, không ngoài dự đoán cứng đờ hơn nữa lạnh như băng. "Đến đây lúc nào?"

Trên cánh tay được tiên sinh nắm lấy truyền đến một trận ấm áp, Tề Hàm không dám động đậy, chỉ càng cung kính nói, "Hôm qua sau khi tỉnh lại, sư nương lệnh Hàm... Diệc Hàm lựa thuốc một mạch đến giờ hợi*, Diệc Hàm không dám quấy nhiễu tiên sinh nghỉ ngơi liền về ngủ; nhưng vẫn luôn... ngủ không được, cho nên lúc trời vừa sáng... đã... đã đến rồi..."

* Giờ hợi chỉ từ 9 giờ đến 11 giờ đêm.

Quân Mặc Ninh không tỏ ý kiến, vươn tay nhận lấy roi liễu trong tay thiếu niên.

Tề Hàm buông đôi tay cứng đờ xuống, không nghe thấy tiên sinh phân phó hắn vào cửa, may mà cũng chỉ đánh lưng, hắn hơi do dự một chút, duỗi tay định cởi đai lưng.

Roi liễu cuốn thành vài vòng chạm vào đầu vai hắn.

Động tác tay Tề Hàm dừng một chút, ngửa đầu ngước mắt.

Quân Mặc Ninh hỏi, "Nghe Tần Phong nói, hai ngày trước ngươi gửi thư về kinh thành? Viết cho ai?"

Tề Hàm cũng không biết chuyện này có được phép hay không, thấp thỏm nói, "Dạ phải, tiên sinh... Viết cho mẫu... mẫu thân..."

"Con đi nghìn dặm mẹ lo lắng, chuyện này, ngươi làm rất tốt..."

Tề Hàm đột ngột ngẩng đầu, trong tia nắng ban mai, hắn nhìn thấy rõ ràng sự khen ngợi trong mắt tiên sinh.

"Để khen thưởng, miễn trách phạt lần này." Quân Mặc Ninh đưa roi liễu trả lại cho thiếu niên còn đắm chìm trong mừng rỡ, nói, "Đứng lên, có chuyện dặn dò ngươi đi làm."

"Dạ! Tạ tiên sinh khoan dung!" Tề Hàm dập đầu đứng dậy, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo vui sướng, trong trẻo như sương sớm trên lá cây.

-----------------------------------

Dãy núi Thanh Liên vùng biên giới phía tây, Kình Thiên Bảo nằm ở ngọn núi chính của dãy Thanh Liên. Nơi biên giới phía tây núi non trùng điệp, dãy Thanh Liên tuy không cao dốc, nhưng địa thế ngọn núi chính bằng phẳng rộng rãi như đao gọt, rất nhiều năm trước đã có người quyền quý lập biệt viện ở chỗ này. Mãi đến khi dị quân Tung Thiên giáo Dịch Thiên Hành xuất hiện, đỉnh núi này mới được tập trung lại, trở thành sản nghiệp tư hữu của Dịch gia.

Lúc này, nắng sớm hơi lóe lên, mặt trời chưa mọc, trên cành lá trong núi treo đầy giọt sương trong suốt, tựa như đang chờ đón ngày mới.

Dịch Sở Vân đứng trên Linh Nguyệt Đài, thiếu niên mười bốn tuổi dáng người thẳng tắp, như thanh tùng hàn bách. Hắn chắp tay đứng trong mây mù, lại có phong thái theo gió cuốn đi.

"Đang nghĩ cái gì, nhập thần như thế?" Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng.

Dịch Sở Vân xoay người sang, liền thấy ca ca Dịch Thư Vân ngồi trên xe lăn đang mỉm cười nhìn nó.

"Ban đêm ngủ không được, liền tới xem mặt trời mọc." Dịch Sở Vân cởi áo ngoài ngồi xổm xuống đắp lên hai đùi huynh trưởng, lại cầm hai tay đặt trên đầu gối của hắn, nói, "Sáng sớm lạnh như vậy, sao ca không nhiều mặc chút?"

Dịch Thư Vân vừa mới hai mươi, bên tóc mai lại có vài sợi tóc bạc, đôi mắt hắn cũng không có bao nhiêu thần thái, hành động bất tiện khiến thân thể cũng lộ rõ gầy yếu và suy nhược cực kỳ, nhưng hắn vẫn cười yếu ớt như bình thường, toàn thân đều hiện lên ý vị ôn hòa.

Hắn trở tay nắm chặt tay Dịch Sở Vân, quan sát tỉ mỉ đệ đệ từ biệt mười năm, nói rằng, "Năm đó ngươi mới năm tuổi, ca ca bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, ngươi đừng oán trách ca ca được không?"

Dịch Sở Vân ngồi xổm không nhúc nhích, ngước mắt lên nhìn huynh trưởng nói, "Dịch Thiên Hành rót thuốc cho ta đủ năm năm, nếu không phải ca ca đẩy ta cho Giang Quan Lan, ta đã chết sớm, tuy rằng lần này đi đúng là mười phần chết chín, nhưng có cái bớt giả ca ca làm cho ta, đúng là vẫn còn một đường sống. Có điều Sở nhi cuối cùng cũng không thể cứu ca ca, bây giờ dược tính đã sớm tán đi, dã tràng xe cát."

"Đứa nhỏ ngốc..." Nụ cười của Dịch Thư Vân như ráng mây ở chân trời, "Nếu cứu ta, cũng là muốn mạng của ngươi, huống hồ chuyện phương thuật*, ai có thể nói nhất định có thể thành? Ta chỉ không nghĩ đến, lần này ngươi trở về, lại thay da đổi thịt như thế, Sở nhi, là ai dạy ngươi tốt đến như vậy? Là người... đêm đó trông chừng bên cạnh ngươi?"

* Phương thuật là tên gọi chung các ngh y, chiêm tinh, xem tướng.

Dịch Thư Vân chưa bao giờ buông bỏ việc cứu người từ Vọng Giang Lâu, nhưng trước sau chưa hề đạt được cơ hội, hiển nhiên, đối với cảnh ngộ đệ đệ mình gặp phải, hắn cũng rõ ràng. Ngoại trừ... non nửa năm nó rời khỏi Vọng Giang Lâu.

Trong mắt Dịch Sở Vân hiện lên ấm áp, nó gật đầu nói, "Dựa vào cái bớt, Giang Quan Lan không giết ta, nhưng hắn phong bế trí nhớ của ta giam giữ nuôi dưỡng ta. Sau khi tiên sinh dẫn ta rời khỏi Vọng Giang Lâu, đại sư huynh vẫn luôn dạy ta... Lần này ta bội sư bỏ trốn, chung quy vẫn phụ bọn họ..."

Trong nắng sớm, Dịch Sở Vân tỉ mỉ kể lại từng li từng tí chuyện xảy ra lúc nó là Quân Dịch Hi, không sót chút nào.

"Dịch Hi? Ánh ban mai*, là chữ tốt," Dịch Thư Vân ngẩng đầu nhìn thiếu niên đứng lên đã cao hơn hắn ngồi rất nhiều, "Tiên sinh ngươi rất yêu thương ngươi."

* Hi có nghĩa là ánh ban mai.

"Tiên sinh cứu ta khỏi ngục tù," Dịch Sở Vân nhìn bầu trời tờ mờ sáng, "Sư huynh đích thân dạy dỗ, để ta biết lễ biết nghi. Lúc ta khôi phục trí nhớ, đủ loại lận đận đau khổ trước đây đã được ấm áp bọn họ dành cho ta thay thế. Cho nên ca ca, ta không trách ngươi đẩy ta cho Giang Quan Lan, bởi vì ta biết đó là cứu ta; thậm chí ta có thể hiểu Dịch Thiên Hành, hắn yêu phu nhân đến vô cùng, cả nhà Vọng Giang Lâu còn bị diệt, một Dịch Sở Vân, thật sự không tính là gì. Bây giờ Sở nhi chỉ lo lắng, thân thể ca ca sợ rằng... không chống đỡ được bao lâu..."

Dịch Sở Vân xoay người lại, dưới ánh mặt trời làm nền, sắc mặt có vẻ càng u ám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play