Mưa to đi qua không khí có vẻ mát mẻ rất nhiều, trong xe ngựa dưới bóng cây, sau khi Tề Hàm ngủ một ngày một đêm rốt cuộc tỉnh lại. Hắn có chút mê man nhìn bốn vách xe ngựa, không biết tại sao mình lại ở nơi đây. Hắn nhớ rõ... hắn đang chịu phạt châm!

Nhớ tới hai chữ này, tim Tề Hàm liền "thịch thịch thịch" đập loạn, khủng hoảng bao phủ tứ chi bách hài chạy lên não. Mặc dù đến lúc này, hắn vẫn không biết mình sai chỗ nào!

Hắn vội vàng muốn chống người dậy, nhưng không ngờ cơ thể quả thật như bị rút sạch, khí lực như một giọt nước cũng không lọt, vừa mới ngẩng đầu liền "uỵch" một tiếng nện xuống gối mềm giản dị, ngã đập xuống tấm ván gỗ đáy xe.

"Ca?!" Dường như Tề Vân canh giữ ngoài xe, vừa nghe thấy động tĩnh bên trong, lập tức xốc mành tiến vào. Nhìn thấy huynh trưởng vẫn còn đang nỗ lực chống lên, liền vội vàng tiến lên dìu hắn ngồi dậy, tựa lưng trên thành xe ngựa.

Tứ chi Tề Hàm vô lực, đầu óc mê man, nhưng vẫn giãy khỏi Tề Vân dìu đỡ, Tề Hàm lạnh nhạt nhìn hắn một cái, liền thu hồi ánh mắt, tự mình điều tức nghỉ ngơi.

Tề Vân quỳ ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn hai tay rỗng tuếch, khẽ gọi, "Ca..."

"Ngươi đừng gọi ta là ca ca," Tề Hàm yếu ớt nói, "Ta không có đệ đệ nói năng không lễ phép, chống đối tiên sinh."

"Ca... Vân nhi..."

"Ngươi đi gọi Phong ca ca," Tề Hàm ngắt lời nói, "Ngươi chăm sóc Dịch Hi là được rồi, không cần qua đây."

"Ca..."

Tề Vân tủi thân mím môi, nhưng sau khi Tề Hàm nói xong liền tự nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không muốn nhìn hắn nói chuyện với hắn, thậm chí ngay cả việc gọi Tần Phong dường như cũng không gấp lắm. Tề Vân không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn ngoài đáp lời, xuống xe ngựa.

Chỉ chốc lát sau liền truyền đến tiếng Tần Phong mừng rỡ ồn ào, mành xe lại một lần nữa bị xốc lên, Tần Phong bưng nước tiến vào, phấn chấn nói, "Thiếu gia, ngài tỉnh rồi, ngài đã ngủ một ngày rồi! Nhanh, lau lau, cháo cũng nấu rồi..."

Tề Hàm vốn mệt mỏi, lúc Tần Phong mở hình thức nói nhiều ra hắn căn bản chen vào không lọt, dứt khoát không nói, tự mình giơ tay lên run rẩy rửa mặt. Tần Phong thu khăn mặt lui ra ngoài, lúc này mành xe nhấc lên một góc, một bóng người im lặng chui vào, cúi đầu quỳ ngồi trong góc, dường như vì để tận lực giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của mình, chân tay rụt rè.

Tề Hàm quét mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Không bao lâu, Tần Phong múc cháo tiến vào, Tề Hàm ăn muỗng thứ nhất suýt chút nữa nhổ ra! Cái này nhìn như cháo bình thường, sao có thể đắng thành như vậy! Tề Hàm từ nhỏ uống không ít thuốc cũng bị đắng đến đôi lông mày cũng nhíu chung một chỗ, hắn đẩy chén một cái, ý bảo không muốn ăn nữa.

"Thiếu gia," Tần Phong không nhận, gãi đầu nói, "Đây là cháo thuốc phu nhân tự tay nấu, dặn dò thiếu gia nhất định phải ăn hết!"

Tay Tề Hàm run lên rõ ràng, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ từng ngụm từng ngụm đem cháo thuốc đắng miệng đắng đến dạ dày cuối cùng đắng vào trong lòng ăn xong. Hắn có chút muốn nôn, nhưng đột nhiên trong miệng bị nhét vào một viên gì đó, mùi vị ngào ngạt trong veo tản mát ra, dường như tất cả vị đắng vừa rồi đều là ảo giác, biến mất không còn tăm hơi.

Tần Phong cười hì hì lấy ra một khay kẹo mứt tinh xảo, nói rằng, "Phu nhân dặn dò, nói chỉ cần thiếu gia ngoan ngoãn uống thuốc, thì có kẹo ăn, đây là bé ngoan mới có thưởng!"

Tề Hàm mười tám tuổi trên khuôn mặt tái nhợt bỗng nhiên đỏ lựng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng!

Tần Phong ý cười đầy mặt, trực tiếp nhét cái khay tinh xảo kia vào tay Tề Hàm nói, "Phu nhân dặn dò, nói thiếu gia tạm thời đừng xuống dưới hứng gió, thân thể ngài còn yếu, uống thuốc xong ngủ một giấc nữa đi."

Tề Hàm đáp ứng, trong lòng có chút kỳ quái, đây là "cấm túc" sao?

"Phong ca ca, tiên... tiên sinh với sư nương đâu?"

Tần Phong nói, "Phu nhân nói, nơi này đã là nhánh cuối cùng của dãy núi Vân Trung, có một lần lúc nàng đi qua nhìn thấy phía trên có một khe núi, khí hậu thích hợp con người, mọc không ít vị thuốc quý giá, nên sáng sớm liền cùng chủ tử vào núi, cũng không nói lúc nào trở về."

Tề Hàm yên lặng gật đầu, sau đó lại hỏi, "Phong ca ca, tiên sinh... không dặn dò gì sao?"

Tần Phong suy nghĩ một chút, có chút bừng tỉnh nói, "Thiếu gia ngài khoan hãy nói, từ sau khi chúng ta rời kinh, chủ tử càng ngày càng ít nói, không phải đang suy nghĩ gì thì là đang cầm sách đọc, dừng lại chính là mua bán thuốc, có chuyện đều là phu nhân một tay sắp xếp."

Đúng vậy, ngay cả lần này chấp phạt cũng là sư nương ra tay...

"Thiếu gia, ta cảm thấy chuyện này dường như có điểm không đúng," Tần Phong vẻ mặt bí hiểm nói, nhìn thấy Tề Hàm thậm chí Tề Vân trong góc cũng len lén ngẩng đầu, Phong ca ca vẻ mặt thừa nước đục thả câu đạt được hưởng ứng thỏa mãn nói, "Ta ở bên ngoài nghe nói không ít truyền thuyết có liên quan đến phu nhân, nói nàng xinh đẹp động lòng người, nhân tâm nhân thuật, còn nói mày liễu không thua đấng mày râu, trên giang hồ còn có người gọi "Quan Thế Âm sống" Hoắc Nhẫn Đông kìa! Chưa từng nghe nàng làm người khắc nghiệt nha... Hơn nữa, lúc chủ tử xuôi Giang Nam xin thuốc, phu nhân cũng theo chân đi, không có đạo lý hiện tại mới trút giận lên thiếu gia..."

"Phong ca ca đừng nói vậy, sư nương sẽ không trút giận lên ta," Tề Hàm ngắt lời nói, "Ta tin tiên sinh, cũng tin sư nương, lần này... nhất định là ta làm sai chỗ nào, còn không hay không biết, tiên sinh và sư nương mới phạt châm..."

"Thiếu gia, ta đây thì càng cảm thấy không đúng," Tần Phong dứt khoát ngồi xuống xe, hắn cùng Tề Hàm sống nương tựa lẫn nhau thời gian dài nhất, tình cảm dưới đáy lòng rất sâu nặng, lúc ở chung cũng tùy ý, "Chúng ta mỗi ngày ở chung một chỗ, ngài lấy đâu ra thời gian phạm sai lầm? Lại nói trận trách phạt hôm qua, vốn cũng không có đạo lý, hơn nữa lúc chủ tử ôm thiếu gia, đau lòng trên mặt không giả bộ được... Chủ tử vì cứu thiếu gia, tay còn bị phỏng nữa; còn có ngài cắn một cái... nếu không cách quần áo, sợ rằng cũng có thể cắn một khối thịt xuống rồi! Thiếu gia? Thiếu gia!"

Trong đầu Tề Hàm "ong ong ong" chỉ còn lại có vài từ "ôm", "bị phỏng", "cắn"... Tiên sinh ôm... hắn! Tiên sinh bị phỏng rồi! Hắn... cắn tiên sinh!

Tần Phong nhìn sắc mặt hắn có chút không đúng, vội vàng nhét một viên kẹo mứt vào miệng hắn, an ủi, "Không có việc gì đâu, thiếu gia, chủ tử không có việc gì. Ầy... ngài vẫn nên ngủ tiếp một chút đi... Nhị thiếu gia, chúng ta đi trước! Nhị thiếu gia? Ta đây đi xem tam thiếu gia trước vậy..."

Trong một khe núi, Quân Mặc Ninh và Hoắc Nhẫn Đông tìm kiếm dược thảo sinh trưởng trong bụi cỏ um tùm, sau cơn mưa đầu mùa, quần áo nửa người dưới hai người rất nhanh bị ẩm ướt, lòng bàn chân còn dính bùn. Có điều hai người từ nhỏ theo nghề thuốc, dĩ nhiên hiểu lên núi hái thuốc tất nhiên phải để toàn thân bùn đất, thậm chí quần áo bị quẹt bị rách từng cái từng cái cũng không phải chuyện hiếm có, tình huống hôm nay hiển nhiên sẽ không để trong lòng.

Hai người tìm kiếm, cuối cùng cũng đi đến đỉnh vách núi, nhìn xuống chính là khe núi Hoắc Nhẫn Đông từng đi qua. Vách núi này cũng không cao, sườn núi cũng không dốc, dựa vào thân thủ người bình thường cũng có thể tùy ý lên xuống.

Hoắc Nhẫn Đông nhìn bên dưới một chút, vui vẻ nói, "Tam ca ca ngươi xem, không nghĩ tới dược liệu dưới này thật không ít đâu!"

Quân Mặc Ninh nhìn theo hướng ngón tay thê tử, gật đầu cười.

Hoắc Nhẫn Đông chuyển động hai mắt linh động, tìm một mỏm đá khô ráo ngồi xuống, vỗ vỗ bắp chân nói, "Tam ca ca, ta mệt mỏi, hôm nay sắc trời cũng không sớm, ngày mai chúng ta trở lại đi..."

"Được." Nghẹn một đường Quân Mặc Ninh cuối cùng cũng mở miệng, y cũng ngồi xuống tảng đá, ánh mắt nhìn núi non trùng điệp xa xa.

"Tam ca ca, ngươi xem nơi này vắng vẻ không người, ngươi có cái gì muốn nói, cứ nói đi..." Từ đêm qua nàng nói lời nói kia, trượng phu của nàng dường như sa vào tâm tình nào đó khó có thể tự kiềm chế, đây đối với Quân tam thiếu mà nói là chuyện xa lạ cỡ nào!

Trong lòng Quân Mặc Ninh thật sự có chuyện, từ khi y trọng sinh xuyên việt đến nay, gần như mỗi một việc đều cực kỳ tự tin, biết mình vì cái gì, muốn làm cái gì, sẽ trả giá cái gì; mà mấy câu nói của thê tử đêm qua, vậy mà lại khiến y không lời chống đỡ. Lẽ nào mấy năm nay, y thật sự... sai rồi?

"Nhẫn Đông, nàng nói... ta đối với Hàm nhi... có phải thật sự... quá mức nghiêm khắc hay không?" Làm tiên sinh gần sáu năm, lần đầu tiên y suy nghĩ vấn đề này.

"Ừm... Nói như vậy," Hoắc Nhẫn Đông không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại, "Công công* đối với ngươi và đại ca, nhị ca nghiêm khắc không?"

* Công công là cách gọi cha chồng thời phong kiến.

Quân Mặc Ninh gật đầu, cha đối với ba đứa con trai, vậy khẳng định là nghiêm đến không nói nổi.

"Vậy mỗi lần ngươi chịu phạt, trong lòng sẽ nghĩ cái gì? Sẽ sợ sao?" Hoắc Nhẫn Đông hướng dẫn từng bước mà hỏi.

Quân Mặc Ninh cười, "Chịu đòn ai không sợ? Cha ta xuống tay cũng đều là thật! Thế nhưng mỗi lần ta chịu đòn, đều sẽ nghĩ lần sau làm sao có thể giấu diếm tốt hơn, hoặc là phải đánh đám người kia không dám đến nhà cáo trạng!"

Hoắc Nhẫn Đông đỡ trán, sao nàng lại quên danh hào "kinh thành tam thiếu" của tướng công nhà mình!

Nữ tử thay đổi mạch suy nghĩ, không ngừng cố gắng nói, "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy mình đối với mấy tên Bán Hạ, Vương Nguyên nhi nghiêm khắc không?"

Quân Mặc Ninh vẫn gật đầu, "Hẳn là tính như rất nghiêm đi... dù bình thường tay đấm chân đá bọn hắn cũng đã quen, nàng còn nhớ chứ, khi đó Vương Nguyên nhi học bàn tính, trọn gần một tháng, đôi tay kia cũng chưa từng tiêu sưng! Mỗi ngày đều đánh trước, sưng lên rồi nhặt đậu lột trứng gà, lại gảy bàn tính tính sổ trong thời gian quy định, không làm được còn chịu một trận!"

"Ha ha ha ha..." Tiếng cười của Hoắc Nhẫn Đông theo gió truyền đi, "Sao không nhớ! Còn có Ngụy Tử Minh, từ nhỏ không thích đọc sách, nhà bọn họ là thư hương thế gia đó, trời ạ, mỗi ngày bị ngươi ấn xuống đánh một trận thước sau đó ngồi đọc sách, học không xong không cho phép đứng dậy! Càng về sau giống như học đến nghiện, bảo hắn câm miệng miệng còn phải lải nhải hai câu."

"Tiểu Túc thảm nhất," Quân Mặc Ninh nhớ lại mấy việc này cũng buồn cười mà "mở máy hát", "Quấn lấy ta muốn luyện võ công, ta không có kiên nhẫn dạy hắn, đi tới chính là đánh một trận, đánh ngã cũng sẽ không tới phiền ta! Ai ngờ tiểu tử này vậy mà tính mỗi lần ta mấy chiêu đánh hắn ngã, tiến bộ thần tốc..."

"Tam ca ca," Hoắc Nhẫn Đông đột nhiên thu liễm nụ cười, hỏi, "Bán Hạ bọn hắn cũng bị ngươi đánh từ nhỏ đến lớn, nhưng mà, bọn hắn có ai giống Tiểu Hàm... đối với ngươi kính nể như vậy không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play