Tiết tử
Trong một chiếc xe ngựa cao lớn, một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau, yên lặng đánh cờ. Tuy xe ngựa có chút lung lay, thế nhưng quân cờ trên bàn cờ nhỏ cũng không nhúc nhích chút nào; ngay cả chén trà hơi lớn hơn bình thường một chút cũng đặt vững vàng trên bàn, nước trà bên trong không nhiều lắm, gợn sóng lăn tăn.
Nhìn kỹ phía dưới liền phát hiện, thì ra cái bàn trà nhỏ này vốn là một khối nam châm bằng phẳng, mà đáy chén đều dán những mảnh kim loại nho nhỏ, về phần quân cờ, đơn giản chính là kim loại.
Nhìn quanh chiếc xe ngựa, nơi nơi đều có thể thấy thiết kế tỉ mỉ khéo léo như vậy.
Nữ tử đặt nhẹ xuống một cái, chính là cục diện tự chui đầu vào lưới, lập tức bị nam tử đối diện vây một góc, mất non nửa giang sơn. Nữ tử cũng không hề gì, nâng chén trà lên biếng nhác uống cạn.
Nam tử đặt cờ xuống, bất đắc dĩ nói, "Chơi cờ tranh thắng, có ai như nàng tự tìm đường chết?"
Nữ tử nhẹ nhàng cười, khuôn mặt xinh đẹp như hoa xuân nở rộ, điểm tô ngày giờ năm tháng, khuôn mặt nàng lộ ra vẻ giảo hoạt, nhìn chằm chằm nam tử đối diện nói, "Tối hôm qua ngủ không ngon, không có tinh thần."
Nam tử cười cười, không tiếp lời.
Nữ tử lại không định buông tha, trực tiếp hỏi, "Ngươi đi đâu vậy?"
Nam tử vẫy tay, ý bảo nữ tử ngồi bên cạnh y, sau đó mới thấp giọng nói, "Đi vào cung một chuyến."
Nữ tử giật mình nhìn y.
"Đi tìm Tề Mộ Lâm nói chút chuyện, bệnh tình Hàm nhi y thân là cha không thể không biết, lần này đi một năm, tương lai chưa biết, ta cũng không dám khẳng định chắc chắn có thể tìm được phương pháp cứu hắn." Trong mắt nam tử toát lên mệt mỏi và lo lắng cực kỳ hiếm thấy, "Để y chuẩn bị tâm lý, cũng âm thầm tìm phương pháp. Chuyện này cũng chỉ có cha ta và Hoắc gia gia, nhạc phụ đại nhân với nàng biết, không lộ ra kết quả biết đâu vẫn còn một chút cơ hội."
"Bản thân Hàm nhi... Ngươi cũng không có ý định nói cho hắn biết?"
"Nói cho hắn biết làm gì?" Nam tử bá đạo thành thói nói, "Cho hắn biết chính mình còn lại thời gian một năm, không dưng lo lắng khó chịu còn phải miễn cưỡng vui cười..."
"Quan tâm Hàm nhi như vậy, sao còn phải giận dỗi với hắn?" Nữ tử không tức giận hỏi.
"Ngay cả bản thân ta cũng không biết," Nam tử bất đắc dĩ nói, "Rõ ràng đau lòng hắn, nhưng nghĩ tới chuyện hắn hai lần không cần tính mạng... ta liền nghĩ mà sợ, liền thấy hắn không thuận mắt, liền muốn dằn vặt hắn, xem lần sau hắn còn dám hay không!"
Nữ tử che miệng cười, là người đã thành hôn, vẫn giống một đứa trẻ.
"Đây chính là ngươi nói, ta đây dằn vặt hắn, không cho phép ngươi đau lòng ngăn cản! Có điều..." Nữ tử buồn rầu xốc mành xe lên một chút, nhìn bóng lưng thiếu niên dắt ngựa đi từng bước dưới nắng gắt lưng áo đều bị mồ hôi thấm ướt nói, "Nếu Hàm nhi cảm thấy ta là ác sư nương, thì sao giờ?"
"Hắn sẽ không." Đối với đứa nhỏ mình nuôi dạy, nam tử có mười phần tự tin.
"Cho nên lần này chúng ta ra ngoài, chủ yếu là chữa bệnh cho Hàm nhi?" Nữ tử lại mặt* ngày thứ hai liền theo phu quân rời nhà đi xa buông mành, cười chúm chím nhìn nam tử nói, "Chỉ mong chúng ta có thể..."
* Lại mặt chỉ đôi vợ chồng về nhà cha mẹ vợ sau khi thành hôn.
Nam tử thu liễm nụ cười, không trả lời, chỉ nắm tay nữ tử thật chặt.