Khi bách tính kinh thành kiễng chân ngóng trông ngày mùng sáu tháng sáu cũng không thấy cảnh tượng long trọng văn võ trạng nguyên Quân tam thiếu xuất hiện đón dâu, tất cả mọi người đã được rèn luyện thần kinh bền bỉ tuy kinh hãi nhưng cũng không kinh hãi. Nếu như sự việc thuận thuận lợi lợi, trái lại không giống phong cách tam thiếu đúng không?

Vì vậy mọi người thản thản nhiên nhiên sống qua ngày, tiếp đó liền truyền ra lời đồn, hôn kỳ đổi thành mười sáu tháng sáu rồi.

À, chẳng qua chỉ là mười ngày thôi, lần này tam thiếu gia vẫn rất kín tiếng.

Mười sáu tháng sáu, trời trong, mọi việc thích hợp.

Mới sáng sớm, phủ thừa tướng đã giống như nồi nước sôi ùng ục, Liên Như Nguyệt và Ngụy Tử Khâm đón nhóm khách nữ đến sau đó dọn dẹp sân bãi từ đầu tới đuôi một lần nữa; mà Quân Tử Uyên với Quân Vũ, thì từ rất sớm đã bắt đầu nghênh tiếp họ hàng, bằng hữu lục tục mà đến. Quân thị cắm rễ ở kinh thành Trung Châu chưa được bao lâu, Quân Tử Uyên sinh ra lại là cô nhi, cho nên khách tới có chín phần là giới quan lại cùng với bằng hữu!

Mà quản gia Tô Đồng Lâm của chúng ta thì ở dưới bếp sau hậu viện bận rộn hô to gọi nhỏ, mồ hôi đổ như mưa, đồng thời, khóe miệng sắp ngoác đến mang tai. Tiểu thiếu gia nhà bọn họ đó, vậy mà rốt cuộc phải thành thân rồi!

Trái lại Vô Âm Các, ngoại trừ nha hoàn tôi tớ ra ra vào vào, Quân Mặc Ninh đã sớm mặc xong quần áo đang dựa giường ngủ gật, những thứ lễ nghi phiền phức này y thật sự không thể chống đỡ, cho nên có thể lười biếng liền lười biếng đi!

Sở Hán Sinh chịu thương chịu khó lo liệu đồ dùng đón dâu từ trên xuống dưới trong Vô Âm Các, hơn nữa Vương Nguyên, Hồng Ngọc và Ngụy Tử Minh trời còn chưa sáng liền một đầu đâm tới, thêm ba người giúp... quả thật cũng không cần tam thiếu gia ta quan tâm cái gì.

"Tam ca, hôm nay thật ra ta chuẩn bị một nghìn cái lì xì!" Vương Nguyên mang theo cái hộp lớn khoe khoang nói, "Hôm đó Tiểu Túc và Bán Hạ nói với ta, hai người bọn hắn phụ trách giữ cửa, nói là hôm nay tam ca không tiện ra tay, hai người bọn hắn hội ý muốn vây chúng ta đó! Não heo cũng không suy nghĩ một chút, Vương tam thiếu không cần ra tay, tự nhiên có người giúp ta ra tay! Tử Minh, Tiểu Ngọc hai ngươi nói có đúng hay không!"

"Đúng vậy đúng vậy!" Hồng Ngọc hùa theo reo lên, "Hơn nữa, võ thuật của hai người bọn họ cũng đều do tam ca dạy, cần phải ra tay sao? Một ánh mắt của tam ca đủ giết bọn họ!"

Ngụy Tử Minh ở một bên cười hắc hắc hắc, chính chủ Quân tam mí mắt cũng không mở, tiếp tục với giấc mộng xuân thu của y.

Sở Hán Sinh nhìn mấy thiếu gia này tự chơi tự vui, trong lòng cũng vui vẻ theo.

Đầu giờ Thìn*, Liên Như Nguyệt đến Vô Âm Các, đám người Vương Nguyên từng gặp phu nhân thừa tướng cười lên rất đẹp mắt này lúc còn rất nhỏ. Sau đó đã xảy ra rất nhiều việc, từ sau khi tam thiếu bị giam ở biệt viện, bọn họ đã không gặp nhau nữa. Hôm nay bất chợt gặp lại, chỉ cảm thấy cả người ý vị ôn hòa mặt mũi từ bi, nhìn thấy bọn hắn trong ánh mắt nàng tràn đầy vui mừng và cưng chiều, khiến ba vị công tử cũng không thiếu tình thương này trong đầu lập tức hiện ra hai chữ "mẹ hiền".

* Chỉ 7h sáng

Không khỏi cung kính thi lễ, không dám khinh suất.

Nhìn thấy nhân vật chính hôm nay thế mà đang khò khò ngủ say, Liên Như Nguyệt cau mày kéo Quân Mặc Ninh nói, "Lúc nào rồi mà còn ngủ?! Tối hôm qua đi làm trộm sao!"

Ba người bên cạnh chột dạ rụt cổ một cái. Công chúa quả nhiên lợi hại! Câu đầu tiên liền nói ra chân tướng! Bọn họ không phải là đi "làm trộm" sao? Đêm qua cuối cùng giải quyết xong A Đề Mạc Đô Bắc Mãng kia!!! Tam ca nói là, sau khi cưới lão bà buổi tối ra ngoài không tiện; nhưng kỳ thật mấy người bọn hắn đều cảm thấy, Nhẫn Đông sẽ rất vui vẻ rất sẵn lòng cùng mọi người ra ngoài "làm trộm"!

"Ninh nhi? Ninh nhi!" Liên Như Nguyệt cao giọng rốt cuộc cũng đánh thức được con trai "làm trộm" sau đó trở về "lồng" ngủ, quở trách, "Ngày nào rồi mà vẫn lười nhác như vậy! Đến giờ rồi, nhanh đi đón dâu đi."

Quân Mặc Ninh tỉnh lại nhìn thấy mẫu thân giả vờ giận tái mặt tái mày, theo thói quen dỗ dỗ nói, "Dạ, đều nghe mẹ, lập tức đi! Vương Nguyên nhi, Tử Minh, Tiểu Ngọc, nhanh gọi người, xuất phát thôi..."

"Được rồi!" Ba người bên cạnh chỉ sợ không loạn đáp một tiếng, ồn ồn ào ào ra cửa.

Sau đó, Sở Hán Sinh cũng theo Quân Mặc Ninh rời đi.

Liên Như Nguyệt nhìn điệu bộ của bọn hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, đón dâu mà sao giống như kéo bè kéo phái đánh nhau? Còn gọi người? Đây là xảy ra chuyện gì? Phật tổ phù hộ!

Tâm mẹ hiền trong thiên hạ đều như nhau, nhân sinh vô bách tuế, thường hoài thiên tuế ưu*, nhưng đó lại là cốt nhục trên người nàng!

* Dịch nghĩa đen là "con người sống đâu tới trăm năm sao cứ ôm hoài nỗi buồn ngàn năm", nghĩa bóng ở đây tác giả muốn ám chỉ mặc dù Quân tam đã lớn nhưng Liên Như Nguyệt vẫn không thể không lo lắng được.

Cửa chính truyền đến tiếng kèn bầu, sáo, trống náo nhiệt, tiếng pháo bao phủ vui mừng trên dưới phủ, đội ngũ rước dâu cuối cùng cũng xuất phát!

Cũng không giống với tập quán tục lệ Trung Châu, Quân Mặc Ninh đề xuất bữa ăn giữa trưa dùng ở viện chính phủ, thậm chí cầu khẩn Hoắc Thảo Mộc sắp xếp nghi thức bái đường đơn giản, sau buổi cơm trưa lại khiêng kiệu trở về phủ thừa tướng chính thức bái đường thành thân; mà họ hàng trên dưới Hoắc phủ, buổi tối cũng đến phủ thừa tướng, đó mới là ngày vui.

Lúc đầu, Hoắc Trúc Hiên còn cảm thấy hoang đường, nhưng ngẫm nghĩ lại, Quân Mặc Ninh chính là cho viện chính phủ rất nhiều tôn trọng và tâm ý! Lại nói, từ trước đến nay Quân tam thiếu làm việc khác hẳn người thường, mượn "danh tiếng" mấy năm nay, bọn họ sao lại không nhận lấy phần ý tốt này? Ngày sau, quý tộc trong kinh thành nói đến việc này, sẽ có bao nhiêu người trong lòng hâm mộ Nhẫn Đông của bọn họ, gả cho một người đàn ông như vậy?!

Gần như không hề do dự, Hoắc Trúc Hiên liền rất hàm súc mà ngỏ lời với thông gia kiêm thất ca Quân Tử Uyên, làm như vậy... rất tốt!

Quân Tử Uyên và Hoắc Thảo Mộc nhìn nhau cười, cả một đời nữ nhi khống* đâu ra đấy, rốt cuộc cũng muốn khác người một lần.

* Nghĩa là cuồng con gái í :3

Giờ Tỵ hai khắc*, Quân Mặc Ninh ăn mặc quần áo trạng nguyên huênh hoang một đường rốt cuộc cưỡi con ngựa cao to xuất hiện ở cổng viện chính phủ, không giống với những gia đình khác lúc hôn lễ nhà gái mở rộng cửa trỗi pháo lên náo nhiệt, cổng viện chính phủ đóng chặt, Hoắc Bán Hạ, Hàn Túc dẫn theo một đám thiếu niên đứng một loạt ngăn trên bậc thang, hai cánh tay ôm ngực, một bộ thiếu đánh "nếu muốn qua đường này, để lại tiền mua đường"!

* Chỉ 9h30 sáng.

Cổng viện chính phủ khác thường, đã sớm dẫn đến một đám bách tính vây xem, mọi người nhao nhao xem kịch vui!

Quân Mặc Ninh ngồi trên ngựa buồn cười nhìn bộ dạng của bọn hắn, dám ngăn xa giá Quân tam, mượn bọn hắn một trăm tám mươi lá gan hùm mật gấu!

Đối mặt với ánh mắt như vậy, không hề nghi ngờ tâm tư Hoắc Bán Hạ và Hàn Túc liền không vững, nhất là nhìn thấy tam ca dứt khoát nhảy xuống ngựa, hỉ phục màu đỏ sậm tôn lên khuôn mặt như ngọc của y, lúc nhếch miệng khẽ mỉm cười, hai tiểu thanh niên chừng hai mươi tuổi ngoại trừ miễn cưỡng còn có thể giữ nguyên động tác, ánh mắt cũng đã trốn đến cách xa vạn dặm rồi.

Quần chúng đối với tiếng tăm Quân tam thiếu như sấm bên tai, nhưng cơ hội nhìn thấy gần như vậy cũng không nhiều lắm. Hôm nay thấy y giày đen đai ngọc, mũ cắm lông công, nghênh gió mà đến, không khỏi tán thưởng trong lòng một tiếng, nam tử như vậy, đương thời khó tìm! Nghe nói y còn muốn bái đường dùng cơm ở nhà gái, cô gái kia... phải hạnh phúc đến dường nào!

Ba người Vương Nguyên cũng xuống ngựa, ôn ôn hòa hòa phát bao lì xì, một chút cũng không có dáng vẻ ngang ngược ngày thường. Dân chúng mở bao lì xì nhỏ tinh xảo ra, lúc phát hiện bên trong có đến năm lượng bạc, cảnh tượng nhất thời náo nhiệt không gì sánh được!

Quân Mặc Ninh xuống ngựa chẳng làm gì cả, chỉ từng bước một đi về phía cổng, thỉnh thoảng ném cho tiểu cữu tử* Hoắc Bán Hạ và Hàn Túc ánh mắt nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhìn rất ôn hòa. Đương nhiên, nếu như bỏ qua roi ngựa trong tay y mà nói!

* Chỉ em vợ trai.

Hàn Túc nhịn không được nhường đường trước, trên lưng hắn còn có ba dấu roi hôm qua tam ca hắn quất, nguyên nhân chính là hắn không cẩn thận đánh đến vui vẻ khiến cái tên A Đề Mạc Đô kia kêu thành tiếng, lúc đó Quân Mặc Ninh đang ở trong phòng lật xem một vài phong thư thăm viếng thuận tay rút ra một nhánh trúc phú quý, chiếu theo sống lưng hắn chính là ba cái, đánh hắn thẳng "bùm" một tiếng quỳ trên mặt đất, bởi vì trên nhánh trúc phú quý dính nước, trong chốc lát cũng không phân rõ cái hơi hơi chảy trên lưng là nước hay là máu!

Ngày hôm nay, sao hắn còn dám chống đối tam ca?

Hàn Túc vừa làm phản, Hoắc Bán Hạ một cây làm chẳng nên non, rất nhanh cũng tước vũ khí rồi, yếu ớt lấy lòng cười, nhìn theo tam ca hắn một người sải bước lên bậc thang, đẩy cánh cổng viện chính phủ đang đóng chặt!

Hoắc Thảo Mộc thân làm cữu cữu ruột của tiên đế Tề Phong Vân, viện chính phủ ngoại trừ là phủ đệ quan viên, còn kiêm hoàng thân ngoại thích, cánh cửa lớn màu đỏ thắm này dĩ nhiên khí thế không nhỏ phân lượng nặng nề.

Quân Mặc Ninh một tay đặt trên cửa, sau khi dò xét định đẩy mới xoay đầu hỏi tiểu cữu tử, "Bên trong có nhiều then cửa hay là để người chống?"

Hoắc Bán Hạ ngơ ngác không rõ tại sao tam ca kiêm tỷ phu* hỏi như vậy, nhưng cũng không dám không đáp, đành phải chột dạ lảng tránh nói, "Không có... Không ai..."

* Chỉ anh rể.

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe trên cổng chính truyền ra một tiếng "rắc"!

Bốn phía nhất thời cực kỳ an tĩnh!

"A! Tam ca! Thủ hạ lưu tình! Mở cổng! Mở cổng nhanh! Điếc rồi sao! Nhanh lên một chút!" Biết chuyện gì xảy ra Hoắc Bán Hạ dậm chân hướng vào bên trong hô hào, nếu như cổng viện chính phủ bị con rể mới phá hủy, cha hắn nhất định đập nát cái mông Hoắc thiếu gia hắn!

Lúc này đến phiên Quân Mặc Ninh hai tay ôm ngực xem kịch vui, tiểu tử, đấu với ta! Vừa rồi y dùng nội lực chấn động đến then cửa, khá lắm, Hoắc Bán Hạ vậy mà đổi một cái then cực kỳ chắc chắn, thanh thế mới một cái đã rạn nứt không phải liền dọa Hoắc thiếu gia sợ choáng váng sao?

Hai cánh cổng lớn màu đỏ của viện chính phủ chậm rãi mở ra, Quân Mặc Ninh vứt hai tên huynh đệ không hề có khí phách, buồn cười bước lên bậc thang vào phủ. Ba người Vương Nguyên ở phía sau cười hả hê trên nỗi đau của người khác.

Họ hàng bằng hữu Hoắc phủ vừa hiếu kỳ vừa buồn cười nhìn một màn phát sinh ngoài cổng, Hoắc Trúc Hiên hung tợn liếc mắt trừng con trai theo sau cùng tiến vào, bất quá hôm nay y thân làm cha vợ, hiển nhiên bộ dạng phải đoan chính. Tính sổ gì gì đó, không phải quá gấp.

Quân tam một tay nội lực suýt chút nữa chấn nứt cửa cũng không có giác ngộ gì, quy quy củ củ hành lễ với Hoắc gia gia, cha vợ, mẹ vợ, dứt khoát không dằn lòng được mà lộ bản tính nói, "Nhạc mẫu đại nhân, vợ con đâu rồi ạ?"

Quân tam trực tiếp tìm mẹ vợ đòi vợ như vậy, mẹ vợ bị chọc giận từ bên trong mời ra mười tân nương giống nhau như đúc!

Quân tam thiếu gian xảo cười, nhét một bao lì xì vào tay mỗi tân nương, mới nói ở đây kỳ thật một người cũng không phải! Tay tức phụ nhi* nhà y trải qua gian khổ, quanh năm cầm châm phân biệt thuốc, mặc dù chai sần hơn cô nương bình thường một chút, nhưng mà toả ra mùi thuốc nhàn nhạt đó!

* Một cách nói để chỉ vợ.

Tiếp đó cuối cùng cũng tới cửa khuê phòng, mấy tiểu tỷ muội của Nhẫn Đông xấu hổ ngượng ngùng nói không được đụng không được chạm mà cứ chặn trước phòng tân hôn, kết quả mỗi một người bị một bộ trang sức tinh xảo trực tiếp mua chuộc; lòng thích cái đẹp ai ai cũng có, trái lại Nhẫn Đông tỷ tỷ cũng nên lập gia đình nha!

Thổ hào Quân tam lại một lần nữa thắng lợi!

Rốt cuộc vào phòng tân hôn lại phát hiện không có tân nương, cuối cùng tam thiếu ôm mỹ nhân về từ trên mái nhà...

-------------------------

Quân tam thiếu thiệt là hết nói nổi, có lấy vợ thôi mà cũng xôm dữ thần :)))))) cơ mà lúc edit đoạn này tự nhiên bạn editor rảnh rỗi sinh nông nổi suy nghĩ tới một chuyện :))))) 

Quân tam mất năm 28 tuổi sau đó trọng sinh đến giờ là được 24 năm, tính ra tuổi tinh thần của ảnh đến tận 52 tuổi *ồ quao* ủa vậy là ảnh là trâu già thích gặm cỏ non à???? :)))))))

Một phút lảm nhảm giữa chiều mưa bão thôi đừng để ý đến toai 😂😂😂😂

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play