*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

MỪNG NHÀ MÌNH ĐƯỢC 4 TỦI!!!!



(DraHar) phi điển hình bạn trai ⑶

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

1.

Nói thật.

Mỗi lần Snape bố trí bài tập đều là nhiều gấp hai so với các giáo sư khác, hơn nữa còn có phê bình ở trên mặt giấy, hắn đối với học sinh của Gryffindor càng nghiêm ngặt hơn, nói thí dụ như một bài báo cáo quan sát cây thuỷ tiên cùng cây cọ ma thuật, so với học sinh nhà Slytherin thì học sinh nhà Gryffindor lấy được điểm thường thường có thể chênh lệch cả một cấp bậc, phía dưới còn có thể mang theo lời bình luận lạnh lùng "Vẫn cần tiến bộ thêm".

Càng miễn bàn hở ra là trừ của Gryffindor năm điểm mười điểm năm mươi điểm.

Càng về sau trên khóa Độc dược của học sinh Gryffindor thường thường nghe được trừ điểm đều không có động tĩnh* gì, dù sao Harry, Ron, Hermione cuối học kỳ đều có thể lấy điểm trở về cho nhà mình.

*bất vi sở động

"Ngày mai có trận Quidditch, mà Snape còn bố trí ba trang báo cáo, còn nói trước thứ sáu phải giao lên cho ổng, ngày hôm nay nhưng con mẹ nó đã là Thứ tư," Vẻ mặt Ron vô cùng căm phẫn, "Giáo sư Binns còn muốn chúng ta tìm tư liệu của năm phù thủy nổi danh đồng thời đánh giá không được dưới ba nghìn chữ, tớ nếu là có năm bộ đầu óc của Hermione tớ liền viết được rồi!" Cậu kêu rên một tiếng, vừa cắm đầu vào trong sách thật dày.

Hermione ngồi ở bên cạnh đánh vào trên ót hắn một cái, "Muốn em nhắc nhở anh là thư viện hẳn là phải giữ yên lặng sao? Ronald?"

Harry đang thất thần, cậu đã sớm đem bài tập Snape bố trí ở trong suy nghĩ ném đi xa, dù sao đến cuối cùng cậu cùng Ron sẽđiên cuồng cầu xin Hermione xin cô mở lòng từ bi đem bài tập cho hai người bọn họ mượn chép một chút.

Thành thật mà nói, trong Gryffindor có ít nhất một phần ba học sinh là dựa vào bài tập của Hermione để sống sót qua ngày.

Cậu lúc này chống cằm, hai mắt nhìn chằm chằm khối gạch trên tường, bên cạnh là Hermione và Ron đang cãi nhau ầm ĩ, Ron muốn tóm mái tóc của Hermione bị cô trừng mắt một cái dọa sợ, lập tức nằm úp sấp trên bàn không dám lộn xộn.

Người như Draco chưa bao giờ tới thư viện, nhà hắn có một cái thư viện lớn ba tầng, thậm chí còn mẹ nó có một nhân viên quản lý, Harry không mục đích nghĩ, cậu cũng không biết mình ở thư viện để làm chi, trước mặt chia đều bách khoa toàn thư phù thủy từ năm 1900 đến năm 1946, một đôi mắt lại nhìn chằm chằm một người trong đó cũng gọi là phù thủy không tha của Draco.

Ngón tay của Harry nhẹ nhàng quét qua chữ viết màu đen đậm trên giấy da, đầu ngón tay xúc cảm có điểm thô ráp, khi cậu xẹt qua cái tên đó, hắn nặng nề thở dài, quay đầu đối với hai người bạn thân rơi vào thế giới mình nói rằng: "Cái kia, tớ nhớ tới ngày hôm nay có cùng bác Hagrid hẹn xong cùng nhau quét tước vệ sinh cho phòng nhỏ của bác ấy, tớ đi trước một bước đây."

Ron đối với cậu lộ ra cái vẫy tay tiêu chuẩn, mà Hermione đối với cậu phất phất tay.

Khi cậu đi ra khỏi thư viện, gió thu xào xạc đập vào mặt, mang theo khô ráo và mát mẻ đặc trưng của mùa thu, Harry một bên xuống bậc tam cấp một bên bỏ quyển sách vào trong túi đeo sau lưng, không cẩn thận đụng trúng và tiến vào trong lòng một người.

"Tôi nghĩ lần sau hẳn là cho trên đầu cậu lắp một cái hướng dẫn đi, Potter" Tiếng nói có ngữ điệu như vậy lại thêm giọng điệu quen thuộc như thế, Harry chợt ngẩng đầu lên nhìn, ý cười trong mắt Draco sắp không giấu được, hắn thậm chí còn cong khóe miệng một chút thật nhanh.

Harry cười xoa nhẹ đầu hắn một cái.

2.

Giấu diếm được bảy tháng, vẫn là không có giấu được.

Chuyện bắt nguồn từ hoài nghi của Pansy.

Ngày đó cô từ toilet đi ra hướng đến lớp DADA (Phòng chống nghệ thuật hắc ám), vừa chuyển qua chỗ rẽ, cô nhìn thấy bên cây cột cách đó không xa có một thứ màu bạch kim lay động, trực giác nói cho cô biết đó nhất định là mái tóc đầy rêu rao của bạn chí cốt nhiều năm Draco.

Cô sửa sang lại áo choàng, đang lo lên lớp tìm không được người ngồi bên cạnh. Vì vậy cô nhẹ nhàng lặng lẽ nhón chân như mèo đi tới, định hù dọa Draco giật mình, mới vừa tới gần cây cột, chợt nghe thấy tiếng nước cùng tiếng thở dốc mập mờ, lấy kinh nghiệm nhiều năm xem tiểu thuyết tình cảm của giới phù thủy toàn quốc mà nói, nếu như cô không biết thanh âm này có ý vị như thế nào, cô tốt nhất vẫn là về nhà đốt sách đi.

Pansy bị kinh sợ, đứng cứng ngắc tại chỗ không dám đi tới.

Một lát sau, cái người đội mũ kia bị Draco ôm đi hướng về phía trái ngược, cô không có thấy mặt của người kia, thế nhưng khăn quàng cổ bị gió nâng lên là màu đỏ vàng giao nhau, thiếu chút nữa trực tiếp để cho cô té xỉu.

Hoàng tử của Slytherin, người đã từng là tình nhân trong mộng cô, cùng một cô nàng khốn kiếp không biết tên nào đò của Gryffindor, ở cùng một chỗ.

Cô sửa tóc lại một chút, vỗ vỗ gương mặt cứng đờ của mình, hít thở sâu một hơi, một đường mang gió xông lên vỗ một cái thật mạnh vai của Draco, đem hắn đẩy tới bên tường, Draco bị cử động mạc minh kỳ diệu của cô làm cho không biết làm sao "Wow, làm sao vậy Pansy!"

"Tớ đã biết tất cả!" Cô ôm ngực ngửa đầu nhìn chằm chằm Draco, dùng ánh mắt nhìn thấu hết thảy mà dùng sức nhìn hắn, "Thành thật khai báo đi Draco, tớ không thể tin được cậu cư nhiên lại cùng người của Gryffindor gặp gỡ!"

Draco khẩn trương nuốt nuốt ngụm nước miếng, "Cậu, cậu ở đây nói nhảm gì vậy?"

Pansy nheo mắt lại, "Cậu đừng nói với tớ người vừa mới cùng với cậu hôn môi là do tớ ảo tưởng mà nghĩ ra được, cũng đừng nói cái khăn quàng cổ Gryffindor kia là do cậu nhặt được vây quanh ở trên cổ cô nàng!"

Cô ngày hôm nay không hỏi ra người này là ai, Draco cũng đừng nghĩ qua ngày tốt lành.

"Không nói?"

Draco như không có chuyện gì xảy ra quay đầu nói lầm bầm, hắn không nhịn được hướng bên cạnh đi, quay đầu lại liếc nhìn Pansy còn đang nhìn hắn chằm chằm, thoáng cái cất bước bỏ chạy, Pansy thậm chí còn không có phản ứng kịp cái gì đang phát sinh, Draco đã chạy đến góc áo cũng không thấy được.

Cô nắm chặt tay một cách giận dữ, cậu tốt lắm a Malfoy, thiệt cho chúng ta vẫn là bạn tốt, Pansy rất nhanh ổn định lại tâm tình, cô phải làm cho ra chuyện.

Thân là học sinh Hogwarts, kỹ năng cơ bản chính là làm cho ra chuyện!

3.

Hermione trước sau như một trầm mê học tập ở trong thư viện

Bây giờ là bốn giờ chiều, nếu như cô không ở trong thư viện say mê sách vở, vậy không bằng để cho cô nhảy lầu đi.

Lúc này Pansy Parkinson khí thế hung hăng ngồi ở đối diện cô, cô chỉ biết không có chuyện tốt xảy ra.

"Này, know-it-all*, mày có biết có học sinh nữ của nhà bọn mày cùng Draco nói chuyện yêu đương hay không?!"

*Vạn sự thông

Hermione không chút hào hứng quét liếc mắt nhìn cô nàng."Không biết."

Pansy điều chỉnh tư thế ngồi một chút, như chim công cao ngạo nhấc đầu lên, "Người kia nhìn phía sau rất gầy, so với nữ sinh bình thường cao hơn, tao nghĩ là Miranda, nhỏ đó cũng cao chừng 172, hơn nữa vóc người cao gầy, chẳng qua là có một chút không đúng, nhỏ kia chưa bao giờ mang khăn quàng cổ Gryffindor."

Hermione tùy ý ừ một câu.

"Tao đang nói chuyện với mày đó! Granger!" Pansy cất cao âm điệu, rốt cuộc đưa tới ánh mắt không nhịn được của Hermione.

"Tôi đối với tình yêu của nhóm tiểu tử tà ác hư hỏng mấy người không có bất kỳ dục vọng chú ý gì cả. Hiện tại có thể mời rời đi." Nói rồi, cô thu hồi sách vở nhét vào trong túi, cô hiện tại hoàn toàn không muốn xem sách chút nào, cảm ơn Slytherin ác độc.

Cô bước nhanh đi ra thư viện, thấy Harry ngồi ở trên ghế dài đợi bồ câu, cô nhẹ nhàng chạy tới ngồi xuống, nắm một cái thức ăn gia súc trong tay Harry, bắt đầu oán giận.

"Harry bồ biết không, vừa mới rồi cái cô nàng Parkinson kia cư nhiên lại tới tìm tớ, cư nhiên hỏi tớ có biết Malfoy cùng người nào trong Gryffindor gặp gỡ, bababa nói một tràng uh.. Thật phiền, giọng nói kia giống như ai thiếu nợ cô nàng kia vậy."

Harry bỗng nhiên thoáng cái cứng lại.

Hermione tựa hồ không có chú ý tới, đem thức ăn gia súc cầm trong tay vẩy vào trên mặt đất một chút, trước mặt đã vây quanh không ít bồ câu mập mạp.

Cô tiếp tục nói: "Huống hồ cái tên Malfoy kia mắc mớ gì đến cô nàng, còn nói là Miranda, nếu tớ nói trong Gryffindor không có một người sẽ coi trọng Malfoy, thậm chí toàn trường, người nào cùng với tên kia cùng một chỗ thực sự là..." Thời điểm cô nói đến đây còn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài.

Harry bên cạnh biểu tình nhìn như không hề gợn sóng, trong lòng đều nhanh chóng đem Draco mắng một vạn lần.

Cô rốt cục ý thức được người bên cạnh từ lúc cô nói chuyện cũng không có lên tiếng. Vì vậy quay đầu nhìn về phía Harry đang ngây ngốc, "Làm sao vậy?"

"Không có, không có. Tớ chỉ là chợt nhớ tới, chút nữa còn có buổi huấn luyện Quidditch!" Cậu vội vội vàng vàng nắm túi của mình.

"Nga, vậy bồ nhanh đi đi. Không thôi liền đến muộn, Percy không thích nhất là người tới trễ."

Hermione vỗ tay một cái nói.

TBC

Mê muội làm cho ra chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play