- Hôm qua là Vương Nhất Bác đưa con về.
Ông Tiêu nâng tách trà thổi một hơi, mùi thơm theo khói mà lượn lờ trên chóp mũi, hướng Tiêu Chiến mà nói.
Lời nói của ông làm Tiêu Chiến chấn động quên luôn cơn đau, anh mở to mắt kinh ngạc nhìn ông để xác định xem đây có phải là sự thật hay chỉ là do anh nghe nhầm.
Gương mặt ông vẫn một nét bình thản ưu nhã như cũ, húp một ngụm trà nóng đọc một dòng báo in không ra vẻ gì là đang nói dối anh cả. Mà nếu có ông cũng đâu được cái lợi lộc gì.
Tiêu Chiến có chút nửa tin nửa ngờ mà cắn móng tay, anh cau mày theo đó tốc độ cắn móng ngày càng nhanh để cố gắng nhớ những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua, nhưng đáng tiếc trong đầu anh không tồn lại một mảnh kí ức nào, nó chỉ quay cuồng một mớ bồng bông mơ hồ.
Anh chỉ nhớ đến lúc sau khi bị đổ rượu lên áo thì anh đã vào phòng nghỉ ngơi rồi ngã lưng xuống giường, sau đó hoàn toàn không nhớ gì thêm cả.
Rốt cuộc đêm hôm đó anh đã làm gì? Tại sao Vương Nhất Bác lại đưa anh về? Chắc không phải là anh nằng nặc bám lên người cậu đòi cậu đưa về đi.
Mà cậu chịu đưa anh về cũng là một tín hiệu đáng mừng rồi, điều đó chứng tỏ là cậu vẫn còn để ý đến anh không có tàn nhẫn vứt bỏ anh như cách anh từng làm trong quá khứ.
Tiêu Chiến chìm đắm trong hoang mang tột độ, anh mãi mê suy nghĩ đến mức không phát hiện dì Lý đã bày biện xong bữa sáng lên bàn từ khi nào. Mãi mùi thơm thoang thoảng của bánh mì nướng cùng tiếng xèo xèo bốc khói của thịt bò đánh ập vào trong khứu giác mới làm anh bừng tỉnh giữa dòng suy nghĩ chi chít.
Thôi kệ ăn cái đã chuyện nhục nhã ta tính sau.
Bên Thiên Vương, Vương Nhất Bác, Vu Bân cùng Uông Trác Thành từ sớm đã tụ tập lại ở phòng làm việc của cậu. Cậu ngồi trên ghế da một tay chống lấy sườn mặt đăm đăm nhìn vào màn hình, đầu lông mày thỉnh thoảng nhíu lại có vẻ xem gì đó làm cậu không mấy vui vẻ. Còn Vu Bân cùng Uông Trác Thành ngược lại đang cực kì vui vẻ ăn sáng cùng nhau, trước đây Vương Nhất Bác cấm tuyệt đối ai mang thức ăn vào trong phòng của cậu nhưng sau khi không thể nói được thì tính tình của cậu giảng hoà hơn rất nhiều mặc làm gì thì làm miễn đừng làm phiền đến cậu cứ như muốn tách biệt khỏi thế giới.
- Biết tập đoàn Chu Ba Lan Thị chứ?
Máy tính của Vương Nhất Bác bỗng phát lên giọng nói ngang phè của công nghệ, đây là cách cậu giao tiếp với mọi người. Cậu gõ chữ vào trong hộp thư, ấn chuột một cái hệ thống sẽ thông tin lại mà phát ra thành tiếng.
- Chu Ba Lan Thị? Là cái tập đoàn công nghệ lâu đời đó sao. Nghe nói người thừa kế thứ hai đang về nước mở rộng chi nhánh đấy.
Vu Bân nuốt trôi ngụm đồ ăn rồi mới trả lời cậu.
Chu Ba Lan Thị là một dòng tộc lâu đời gồm rất nhiều nhánh tộc lẻ, nhánh chính của họ từ lâu đã di cư ở bên nước ngoài phát triển lên một đế chế rất mạnh mẽ phủ sóng cả một khoảng trời phương xa. Ở trong nước sẽ do nhánh lẻ phụ trách nhưng tổng quan không nổi trội cho lắm bởi Thiên Vương và Tiêu Thị gần như lấn át không cho Chu Ba Lan Thị cơ hội ngốc đầu dậy ở trong nước, nói chung vẫn có vị trí ổn định trong ngành.
Thiên Vương và Tiêu Thị bây giờ thực sự quá đàn áp ở trong nước, tiếng tăm bắt đầu lan sang tận các nước lân cận điều này có vẻ làm kinh động đến bộ máy đứng đầu Chu Ba Lan Thị làm họ rục rịt đứng ngồi không yên.
Những gã ham quyền lực luôn muốn mình là kẻ đứng đầu.
Vì thế họ mới cho người thừa kế thứ hai từ xứ lạ về nơi quê nhà để củng cố quyền lực từ trong ra ngoài. Cậu không sợ bị đe doạ vị thế.
- Đánh sập nó đi.
Vương Nhất Bác lạnh lùng gõ bàn phím.
Ý nghĩ của Vương Nhất Bác làm Vu Bân cùng Uông Trác Thành không hẹn mà cùng nhau sặc thức ăn, cả dạ dày cùng thực quản trở nên đau nhói. Cả hai thi nhau ho khù khụ khiến mặt ai cũng đỏ au gay gắt.
Này này không phải cậu định làm theo mấy gã trong truyện thời con gái rằng: "Trời lạnh rồi, cho Chu Ba Lan Thị phá sản đi!" chứ?
Bên này ông Tiêu cùng Tiêu Chiến đã ăn sáng xong, anh ngồi cạnh ông vừa uống sữa ấm vừa xem tin tức buổi sáng, ông Tiêu thì vừa đọc báo vừa nghe tin tức. Sau các tin tức trong nước là đến các tin tức về giới kinh tế chính trị, một khuôn mặt vừa lạ vừa quen hiện lên màn hình làm Tiêu Chiến hơi nheo mắt để có thể nhìn rõ hơn.
Gương mặt này, giọng nói này làm anh nhớ đến ai đó.
Uống một ngụm sữa ấm, hương thơm nhàn nhạt hoà quyện vị béo thơm tan ra nơi đầu lưỡi làm tâm trí Tiêu Chiến như có sức mạnh rơi vào trạng thái hoạt động hết công suất.
Nhìn vào đôi mắt xanh kia anh mới sực nhớ ra chính hắn là người đã làm đổ rượu vào nơi ngực áo anh vào ngày hôm qua.
Chu Dương, người thừa kế thứ hai của Chu Ba Lan Thị.
Hèn gì ngay lúc hắn bắt chuyện với anh anh đã thấy hắn trông rất quen, thì ra là từng thấy trên những bài báo quốc tế mà mình từng đọc.
Chu Dương với mái tóc màu hung tuy khiêm tốn trả lời phỏng vấn, tông giọng chậm rãi không cao không thấp nhưng Tiêu Chiến tinh ý phát hiện trong mắt hắn đẫm một tia ngạo mạn, lời nói của hắn nếu để ý kĩ sẽ thấy được ý nghĩa mà hắn khéo léo chôn giấu.
Đại khái là có hắn ở đây Chu Ba Lan Thị sẽ vươn lên đứng đầu.
Tiêu Chiến đặt ly sữa xuống bàn đưa lưỡi liếm mấy giọt sữa còn đọng bên khoé môi, anh ngả người ra sau dùng bàn tay ôm lấy một bên mặt.
Quả nhiên cảm nhận hôm qua về hắn là đúng, hắn không hề đơn giản như cái vẻ bề ngoài vô tội kia.
- Chu Ba Lan Thị có vẻ đứng ngồi không yên rồi.
Ông Tiêu dời tầm mắt từ báo sang tivi một lát rồi cất giọng trầm trầm lên. Hôm qua ông thấy hắn tiến đến bồi rượu anh ngay lập tức đã biết hắn là ai, cũng thấy luôn ánh mắt muốn giết người của Vương Nhất Bác nhìn hắn nhưng ông làm ngơ tất cả chỉ vì muốn xem Chu Ba Lan Thị đang giở cái trò gì ở nơi này.
- Chu Dương là một người rất ranh ma thậm chí vượt bậc nhóc Vương Nhất Bác trông rất đáng để kì vọng.
Ông Tiêu uống một ngụm trà.
- Chỉ đáng tiếc rằng nói về mức độ nhanh chóng và thâm độc thì lại thua kém nhóc kia rất nhiều. Chu Dương này sớm muộn cũng bị nhóc Vương nuốt chửng.
Lời nhận xét trên cương vị người trong giới cũng như là bậc tiền bối của ông Tiêu làm Tiêu Chiến rơi vào trầm mặc.
Anh trước giờ không mảy may đến việc này cho lắm bởi chỉ dựa vào năng lực của ông Tiêu cũng đủ để đàn áp Chu Ba Lan Thị nay còn thêm một Vương Nhất Bác. Anh không hiểu rõ cách làm việc của Chu Dương ra sao nhưng chắc chắn một phần của Chu Ba Lan Thị sẽ nằm trên con người Chu Dương.
Tiêu Chiến nghiêng mặt quan sát phản ứng của ông Tiêu, ông từ khi sinh ra đã là một người sống theo phong cách ưu nhã thanh thoát, mọi việc đều được ông xử lý êm đẹp trong kiên nhẫn không vấn một tia hoảng loạn. Chẳng qua không ai biết sâu trong thâm tâm ông là một người rất hiếu thắng, cho dù thắng hay thua ông đều tôn trọng mọi người và từ đó rút ra kinh nghiệm cho bản thân mình.
Qua lời ông nói vừa rồi có vẻ cuộc chơi này ông nhường sân lại cho Vương Nhất Bác.
Anh không nghi ngờ về năng lực làm việc của cậu ngược lại rất trông chờ vào nó. Đây là lần đầu anh đứng ngoài cuộc để quan sát phong cách càn quét sân chơi của cậu nó ra sao.
Điện thoại của Tiêu Chiến run lên một hồi ngắn, là tin nhắn của Vu Bân hẹn anh đến quán chơi. Tiêu Chiến nhanh chóng trả lời tin nhắn đồng ý rồi đứng dậy đi cho thỏ ăn.
Tầm xế chiều thì đã đến giờ hẹn, anh thay một bộ đồ thể thao đơn giản rồi đi đến VuBan. Không khí ấm áp quen thuộc của quán bao bọc lấy thân thể lạnh cóng của anh, Tiêu Chiến chỉnh lại mái tóc rối của mình rồi cất bước đi đến chỗ ngồi ưu ái trên quầy pha chế.
Tiêu Chiến không ngờ hôm nay lại xuất hiện thân ảnh mới, một Uông Trác Thành mặc đồ bình thường mà không phải âu phục đang ngồi nhâm nhi cocktail.
Tiêu Chiến đây là lần đầu thấy Uông Trác Thành trong trang phục bình thường nên có chút ngỡ ngàng, trước đây khi khoác lên âu phục thì Uông Trác Thành mang vẻ trưởng thành theo chiều phái chuyên nghiệp thì giờ đây lại phảng phất tươi mới của gã trai trong độ tuổi đôi mươi.
Cả ba qua loa chào hỏi nhau.
Tiêu Chiến không nhanh không chậm ngồi xuống ghế mà thở ra một luồng hơi ấm, khi nãy ở bên ngoài trời rất lạnh đến nỗi làm mặt anh vẫn còn nhiễm một tầng hồng nhàn nhạt nơi chóp mũi, các đầu ngón tay lưu luyến cảm giác tê rần lại ngứa ngáy không thôi.
Vu Bân đẩy sang anh một ly Thanksgiving Punch không cồn, với cái tửu lượng của anh cùng khí trời lạnh giá như thế này thì Vu Bân nghĩ anh sẽ thích nó.
- Nghe nói hôm qua có người bị chuốc thuốc không biết giờ ra sao.
Vu Bân không đầu không đuôi buông một câu làm Tiêu Chiến ngơ ngác, anh không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn lắng tai nghe để hóng chuyện.
Uông Trác Thành ăn một miếng trái cây rồi đưa mắt nhìn sang Tiêu Chiến đang mãi mê thưởng thức đồ uống. Ngày hôm qua hắn tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của một gã phục vụ với ai đó nói rằng Tiêu thiếu đã ngấm thuốc và hiện đang nằm ở trong phòng thế là hắn nhanh chân đi báo tin cho Vương Nhất Bác biết.
Không biết sự việc sau đó ra sao khi hắn giải quyết xong gã phục vụ kia thì Vương Nhất Bác đã ra tay đánh người rồi.
Tổng quan trên người Tiêu Chiến không có dấu hiệu gì của việc kia có nên hắn biết cậu chẳng làm gì anh cả, có lẽ cậu ôm một bụng phát hoả mà đi đánh người.
Vu Bân biết được chuyện này cũng là do hắn kể.
Tiêu Chiến cứ tưởng hai người đang nói chuyện với nhau nên anh không có tham gia vào, ngồi yên lặng mà uống đồ của mình. Mãi không có ai lên tiếng Vu Bân đành nói sang một vấn đề khác.
- Chắc cậu biết về Chu Ba Lan Thị chứ?
Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn Vu Bân gật đầu vài cái.
- Hiện tại nhóc Vương đang có một số vấn đề với bên đấy nên tốt nhất cậu nên tránh xa tên Chu Dương ra một chút.
Vu Bân không có bàn cập đến vụ Vương Nhất Bác muốn đánh sập Chu Ba Lan Thị ở địa phương này, chỉ nhắc nhở Tiêu Chiến vài lời do Vương Nhất Bác đích thân nhờ gửi gắm. Xem ra đến anh còn không biết chính mình bị Chu Dương chuốc thuốc vào ngày hôm qua, gã phục vụ đã khai rằng Chu Dương đưa tiền cho gã và bảo gã dẫn Tiêu Chiến vào phòng đó chứ không nói lý do là gì. Vu Bân nghĩ vì quyền lực hiện tại ở nơi này chỉ có hai nơi là đáng để bám víu đó là Thiên Vương và Tiêu Thị nên Chu Dương mới nhân cơ hội này tìm cách lên giường với một trong hai người để củng cố chỗ đứng sau đó từ từ đạp đổ mọi thứ rồi bước lên đỉnh cao danh vọng.
Tên mặt than như Vương Nhất Bác thì ai mà thèm lên giường cùng nên chỉ còn lại duy nhất Tiêu Chiến là rơi vào tầm ngắm.
Vương Nhất Bác sợ anh bị lợi dụng nên mới nhờ Vu Bân khuyên giải anh một chút, tất nhiên là dưới danh của hắn rồi.
Anh cũng không có hứng với tên Chu Dương này, cũng không quan tâm gì nhiều cho lắm.
Thứ anh quan tâm hơn chỉ có một.
- Vương..Nhất Bác cậu ta vẫn ổn chứ?
Vu Bân và Uông Trác Thành nhìn nhau một lát, cả hai quên mất hỏi rằng có được phép tiết lộ chuyện cậu không thể nói chuyện cho anh nghe không.
- Khá tốt, tay chân còn hơi yếu không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Uông Trác Thành trả lời.
Lúc này cơ thể Tiêu Chiến hơi cứng lại, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện lại hình ảnh Vương Nhất Bác từ cầu thang rơi xuống cả người to lớn hoà vào một biển máu. Đồng tử Tiêu Chiến co rút, cảm giác tội lỗi khi ấy vẫn còn ám ảnh anh suốt thời gian qua bây giờ một lần nữa được khiêu gợi lên làm yết hầu anh lăn tăn không ngừng.
- Thật ra tôi định theo đuổi cậu ấy một lần nữa nhưng lại sợ thất bại, cậu ấy có vẻ ghét tôi rồi.
Tiêu Chiến tạm nén lại cơn sợ hãi trong lòng mà thở dài một hơi, ngón tay trắng mềm mân mê miệng ly cocktail đã vơi đi một nữa.
- Trước còn chưa mở lời đã kéo được thằng nhỏ về nhà, lần này cậu mà mở lời chắc nhóc ấy nguyện ý gả cho cậu luôn quá.