Cừu Lệ vừa cầm ô chạy chậm ra ngoài, thì gặp Khương Vũ đang trú mưa ở bốt an ninh bên ngoài chung cư.
Cô mặc một chiếc váy đơn bạc màu xanh da trời nhạt, chiếc trên thân váy
đơn giản nhấn một chiếc dây nơ siết lấy eo tôn lên vòng hai mảnh mai và
thân hình thon gọn, nhỏ nhắn của cô, xương bả vai cong cong mềm mại
khiến người con gái này càng thêm nét tinh tế, yểu điệu.
Đầu xuân gió lạnh thấu xương, Khương Vũ run rẩy ôm hai cánh tay mảnh khảnh, lạnh đến tím tái mặt mày.
Cừu Lệ bước nhanh đến, thấy cả người cô đều ướt đẫm, mấy lọn tóc đen nhánh
bết vào khuôn mặt trắng bệch, hoặc rũ xuống bên tai, chật vật vô cùng,
chẳng khác nào một cô bé lọ lem.
Anh đi
tới bên cạnh, vô thức muốn cởi áo khoác mặc vào cho cô, nhưng vừa nghĩ
lại, định đổi ý thì cô gái nhỏ kia đã nhìn thấy anh, tình cảnh này không biết xấu hổ đến mức nào.
“Tới làm gì?”
Cô thấy anh khéo léo nhìn đi chỗ khác, mặc lại áo ngoại, rồi lạnh lùng buông ngữ điệu băng lãnh, lòng lập tức quặn lại.
Có đôi khi, cô cảm thấy Cửu Lệ thích cô một chút, nhưng đôi khi lại cảm
thấy người con trai này chỉ đang lợi dụng mình để nhận thức thế giới
xung quanh mà thôi.
Nhưng mà thực sự ngẫm lại, hai người mới ở bên nhau được bao lâu, cho dù trên danh nghĩa quan hệ của cả hai là yêu đương thì sao? Trên thực tế mỗi người đều ôm ấp
một mục đích riêng trong lòng, tình cảm của họ rốt cục có bao nhiêu thực tình?
Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy mất
mát, khàn giọng đáp: “Party nhàm chán mà cậu nói, quả thực chán phát ốm. Không muốn về nhà, muốn đến chỗ cậu một chút, được không?”
“Hiện tại đã muộn rồi.”
Hai người đang trong tình trạng này vậy mà cô gái kia còn muốn về nhà anh một lúc.
Đầu Cừu Lệ nóng lên, không cách nào suy nghĩ cho lý trí, và bình tĩnh nổi, gắt lên: “Sao không về nhà của mình ấy?”
Nghe giọng điệu này của anh, nghiễm nhiên không chào đón cô, Khương Vũ không khỏi có chút tổn thương, hờn giận: “Vậy thì thôi. Tớ về nhà.”
Nói xong, cô xoay người chạy vào màn mưa tầm tã.
Cừu Lệ nhìn phản ứng nóng nảy, không quản lý lẽ này của cô, có chút không
hiểu nổi. Anh vốn chỉ nghĩ đến “sự an toàn” của cô, sao cô lại hờn giận
chứ?
Nhìn cô gái nhỏ há miệng run rẩy cố
gắng gọi taxi bên đường, trong màn mưa dữ dội, cuối cùng Cừu Lệ không
đành lòng, ,lạnh mặt chạy tới, kéo cô vào lồng ngực, miễn cưỡng đưa
Khương Vũ lên nhà.
…
Về đến nhà, trước tiên anh nhanh chóng bật bình nóng lạnh và máy sưởi, sau đó thô lỗ kéo cổ tay Khương Vũ, quẳng vào nhà tắm, lạnh nhạt ra lệnh.
“Tắm đi.”
Cổ tay cô bị anh siết chặt đến phát đau, mất hứng đáp: “Vừa vào nhà lập tức bắt đi tắm, cậu muốn làm gì.”
“Nếu cậu thật sự sợ tớ sẽ làm gì thì đã không nửa đêm nửa hôm chạy đến đây
đòi vào nhà một thằng đàn ông rồi.” Cừu Lệ ra ban công lấy một chiếc
khăn tắm sạch sẽ ném vào tay cô: “Nước nóng mở rồi đây. Đi tắm.”
Khương Vũ ngượng ngùng đóng cửa lại “Cùm cụp” cánh cửa được cẩn thận khóa lại.
Cả người cô lạnh như khối băng, giờ phút này chẳng muốn lo cái gì, nhanh
chóng mở vòi hoa sen, xả thẳng dòng nước nóng bỏng lên người.
Vài ngày nữa là phải trả bài biểu diễn và báo cáo kết quả, bây giờ cảm lạnh vạn lần không được, nếu trì hoãn bài báo cáo có thể bị đuổi học.
Khương Vũ liên tục táp nước nóng lên người, mãi mới cảm thấy chân tay ấm lên.
Dù cô rất chăm chỉ luyện tập thể dục, nhưng cơ thể luôn ốm yếu, đứng trước thời khắc quan trọng này cô không thể để cơn cảm lạnh đánh gục được.
Hơi nước mông lưng, Khương Vũ liếc nhìn khay inox đựng sữa tắm bắt đầu đánh giá.
Phòng tắm của Cửu Lệ rất sạch sẽ, trên giá các đồ vật được sắp xếp cực kỳ
chỉnh tề, cẩn thận. Tất cả đều là vật dụng của đàn ông. Nào là bàn chải
đánh răng, dao cạo râu, sửa rửa mặt của nam giới…
Anh mặc dù không cầu kỳ nhưng lại chấp nhất với chuyện sạch sẽ. Mỗi lần gặp nhau, nếu để ý kỹ đều thấy giày của anh không hề bám chút bùn đất, luôn duy trì trạng thái chẳng nhiễm bụi trần.
Mọi thứ xung quanh đem lại cho cô thứ cảm giác an toàn lại ấm áp, cứ vậy dễ dàng khiến Khương Vũ tùy ý buông lỏng cảnh giác.
Cô dùng sữa rửa mặt, rửa sạch khuôn mặt chật vật, nhem nhuốc.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm rửa sạch bọt nước, ngẩng lên lần nữa, lại nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ở cạnh cửa.
Cô giật nảy mình, sợ hãi kêu lên : “Cừu Lệ! Cậu làm gì thế!”
Cừu Lệ bình thản trả lời: “Lấy quần áo cho cậu.”
“Cậu... cứ để ở cạnh cửa là được rồi. Sau đó đi ra chỗ khác đi.”
Anh tựa như miễn cưỡng bật cười khẽ một cái: “Cần thiết sao? Nếu tớ thật sự muốn làm gì cậu, cậu nghĩ cậu trốn được chắc?”
“...”
Thấy bóng người rời khỏi trước cửa, Khương Vũ mới tắt vòi hoa sen, cẩn thận
dán lỗ tai nghe ngóng một hồi, tiếng bước chân của anh rất lớn, ước
chừng khoảng cách và tiếng động có vẻ như người đã đi vào phòng ngủ, hơn nữa, có vẻ để cô yên tâm anh còn cố gắng đóng cửa phòng thật mạnh.
Cừu Lệ đúng là một chàng thiếu niên khiến người ta có cảm giác tin tưởng.
Trùng sinh lần nữa, mặc dù đối với thế giới tăm tối, đầy cạm bẫy này cô luôn
cảnh giác, đề phòng, sâu sắc hiểu được sự ấm lạnh của lòng người hiểm
ác, tuy nhiên ánh mắt nhìn người theo đó cũng chính xác hơn rất nhiều.
Hai người trong thời gian dài như người yêu thân mật sống chung, Cừu Lệ mặc dù nhìn có vẻ lạnh nhạt, ngang ngược, nhưng nhân phẩm của anh tuyệt đối có thể tin cậy. Khương Vũ hoàn toàn không lo lắng anh sẽ làm ra chuyện
khuất tất.
Nếu kiếp trước cô không trải
qua muôn vàn đau khổ, tủi nhục, gặp được anh ở những năm tháng tươi đẹp, rực rỡ nhất, chắc chắn sẽ không kìm lòng mà rung động, thậm chí yêu anh sâu sắc.
Khương Vũ mở cửa phòng tắm, nhặt bộ quần áo được gấp chỉnh tề đặt trước cửa. Sau khi lau khô người thì mặc vào.
Bộ quần áo màu xám tro, chất vải mềm mại, nhìn thì cũ kỹ nhưng mặc lên người lại rất dễ chịu.
Chiếc quần dài ống đứng của anh, mặc lên người cô thành một chiếc quần ống rộng thùng thình.
Khương Vũ đi ra khỏi phòng tắm, vừa vặn Cừu Lệ từ phòng ngủ bước ra, trên tay
cầm theo một chiếc máy sấy tóc, từ xa xa nhìn cô một cái.
Sau khi tắm xong, làn da trắng nõn nà của cô càng thêm trong trẻo, mái tóc
đen nhánh ướt sũng rủ xuống đầu vai. Thân hình cô vốn mảnh mai, mặc bộ
quần áo của anh vào nhìn lại càng nhỏ nhắn, xinh xắn.
Cừu Lệ im lặng không lên tiếng, cắm điện máy sấy, để cô ngồi trên sofa còn mình cẩn thận sấy tóc cho cô.
Khương Vũ tựa lưng vào phần bụng cứng rắn, săn chắc của anh, cảm thụ bàn tay vụng về, dịu dàng chạm vào từng lọn tóc của mình.
Người con trai này có đôi khi, thần kinh thô lại ngang ngược đến mức Khương
Vũ chỉ muốn điên lên đạp cho anh vào cái, nhưng đôi khi lại dịu dàng đến mức cô không tưởng tượng nổi.
“Xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi.
Khương Vũ ôm đầu gối ngồi trên sofa, trầm ngâm nói: “Không có gì, vốn định về
nhà, nhưng vừa ra khỏi trường, lại hơi hối hận. Sợ mẹ lo lắng, cho nên
đến tìm cậu.”
Trừ nguyên nhân có đó ra, còn có một chút… Nhớ anh, muốn gặp anh.
Đôi mắt nhìn người của Cừu Lệ sắc bén đến nhường nào, đương nhiên không tin lý do thoái thác này của Khương Vũ, thẳng thắn hỏi: “Ai bắt nạt cậu?”
Cô biết không thể gạt được anh, nhụt chí tựa đầu lên gối, vuốt vuốt chân
mình, nhàn nhạt đáp: “Chỉ là chút chuyện vặt… Vốn dĩ Ôn Luân và tớ sẽ là một nhóm thực hiện bài múa đôi, nhưng đến giữa chừng, đột nhiên xuất
hiện một Trình Giảo Kim cướp mất cậu bạn diễn này.”
Cừu Lệ biết bài báo cáo kết quả này quan trọng thế nào đối với cô, chỉ vì
lần biểu diễn đó, mỗi ngày cô đều lao đầu vào luyện tập đến tận khuya
mới về.
“Tại tớ sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Khương Vũ giải thích nói: “Là một bạn học nữ khác, cô ấy đến tìm Ôn Luân, nói muốn hợp tác với cậu ta.”
Cừu Lệ không tiếp tục chủ đề này nữa, hỏi: “Không còn sự lựa chọn khác à?”
“Điệu nhảy tớ chuẩn bị bắt buộc phải do hai người thực hiện, bởi vì trong bài múa này có rất nhiều động tác nâng, nhưng bây giờ nếu không tìm được
nam vũ công thích hợp, có lẽ chỉ có thể từ bỏ vở “Hồ Thiên Nga” vậy. Sau đó chuẩn bị một màn biểu diễn khác thay thế.”
Cừu Lệ ôn nhu vuốt tóc cô, không nói gì, dường như đang nghiền ngẫm đối sách.
“Không sao đâu.” Khương Vũ tựa đầu vào bụng anh, nhẹ nhàng đụng đụng: “Cũng
may tớ là một người vô cùng có thực lực, sát nút tìm một đoạn múa khác
thay thế cũng không quá khó.”
“Nhưng có
thể vào được Esmera, đoán chừng thực lực không tầm thường, người ta có
hơn mười ngày luyện tập, còn cậu hiện tại chỉ có vỏn vẹn 3 ngày.”
Mi tâm cô nhíu lại thành một tòa núi nhỏ, bản thân Khương Vũ hiểu rất rõ
bạn học của cô có trình độ thế nào, hơn nữa mỗi người đều dùng hết sức
bình sinh cố gắng, cô hơi nghiêng người về phía trước, lại tựa đầu vào
gối suy nghĩ.
Quả thực cô không có ưu thế gì trong tay.
Lần này Ôn Luân lừa cô một cú đủ thâm độc, đủ thảm bại.
“Đừng nói 3 ngày.” Khương Vũ kiên định đáp: “Cho dù chỉ có một ngày, một giờ, tớ cũng không từ bỏ đâu.”
Cừu Lệ không nói thêm gì nữa.
Chuyện này anh không giúp được, điều duy nhất anh có thể làm cho cô hiện tại
chính là yên lặng, kiên nhẫn nghe cô phàn nàn vài câu.
…
Sấy xong tóc, trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Cô gái nhỏ ngồi trên sofa, chớp chớp đôi mắt Phượng xinh đẹp. Hai người
bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ.
Cừu Lệ mở TV, quẳng điều khiển từ xa đến bên cạnh cô, còn mình lẳng lặng trở về phòng.
Ban đầu Khương Vũ cho là anh muốn về phòng làm bài tập, vì vậy bật nhỏ âm
lượng TV, tùy tiện mở một chương trình thực tế hài hước xem.
Không ngờ vài phút sau, Cừu Lệ cầm sách vở bê ra, ngồi xếp bằng bên cạnh cô, khom người làm bài.
Cô dùng chân đá đá eo anh hỏi: “Sao cậu không về phòng mà làm?”
“Ngồi cùng cậu.”
“Không cần cậu phải ngồi đây với tớ.”
“Có cần.”
“...”
Khương Vũ bật âm lượng đến mức nhỏ nhất, sau đó ngoan ngoãn nằm lười trên sofa xem TV.
Kỳ thực cuộc sống của cô có rất ít thời gian được buông lỏng tinh thần,
lười nhác nghỉ ngơi như thế này. Học sinh bình thường ứng phó với kỳ thi đại học vốn đã rất vất vả, cô còn phải chăm chú luyện tập, rèn luyện vũ đạo, cả hai vốn đều không phải việc dễ dàng.
Rất nhanh cơn buồn ngủ đã ập đến, Khương Vũ ngáp vài cái.
Chàng thiếu niên trước mắt vẫn chuyên chú khom người làm bài tập, thần sắc
nghiêm túc, khuôn mặt anh tuấn, lại có nét ngạo nghễ, cứng đầu. Lông mi
của anh rất dài…
Khương Vũ chuyển người tựa đầu lên vai anh, xem Cừu Lệ giải toán.
Thân thể anh đột nhiên cứng đờ, ngòi bút dừng lại một chút, sau đó cố gắng tiếp tục việc của mình, vờ như không có gì xảy ra.
“Sau này cậu nhất định sẽ trở thành một người vô cùng lợi hại.” Khương Vũ tì cằm lên vai anh, thủ thỉ nói: “Cậu sẽ thi đậu đại học tốt nhất. Theo
học chuyên ngành tâm lý mình yêu thích. Sau khi tốt nghiệp lại tiếp tục
học cao hơn, thi lên nghiên cứu sinh, hoặc ra nước ngoài tiếp tục nghiên cứu, hoặc dễ dàng tìm được một công việc. tốt… Dù sao, mặc kệ cậu chọn
con đường nào đều trôi chảy, thuận lợi.”
Cô dùng giọng điệu dịu dàng nhất thì thầm những lời này, khắc họa cho anh
một tương lai tràn đầy hy vọng và ánh sáng: “Kiếm rất nhiều tiền. Sau đó cậu còn mua được một căn hộ lớn nhất tại khu nhà liền kề sa hoa bậc
nhất, tiếp theo cậu sẽ gặp một cô gái tâm đầu ý hợp kết hôn sinh con,
sống một cuộc đời êm ấm, hạnh phúc đến bạc đầu…”
Nhịp thở của Cừu Lệ rất chậm.
“Nhất định phải trải qua cuộc sống như vậy, nhé?”
Ánh mắt anh sâu thăm thăm, tiếng nói rất nhẹ, rất nhu hòa ---
“Tớ không thể đồng ý với cậu.”
“Vì sao?”
Cừu Lệ đặt bút xuống, mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng chậm rãi, nghiêm túc:
“Nếu như người kia không phải là cậu, như vậy tất cả tương lai tươi đẹp
mà cậu đang miêu tả với tớ mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Khương Vũ dừng lại vài giây, trân trân nhìn anh, kinh ngạc nói: “Tớ tưởng rằng… cậu không thích tớ.”
Chí ít không thích đến độ muốn cùng cô kết hôn, sinh con, nắm tay nhau cùng đi hết nửa đời còn lại.
Cừu Lệ nghiêng đầu, ngạo nghễ nhìn cô: “Mỗi lần gặp chuyện như thế này cậu
đều gọi điện cho tớ, ông đây nếu không thích cậu, sớm đã giết chết cậu
rồi.”
“Chuyện… Chuyện thế này?”
Cừu Lệ không đáp, tiếp tục làm bài tập, Khương Vũ cũng không cố chấp truy cầu đáp án, tiếp tục lẳng lặng xem TV.
Bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt, những âm thanh chát chúa va đập trên khung cửa kính…
“Đêm nay cậu….”
“Đêm nay…”
Hai người cơ hồ đồng thời mở miệng, lại cùng lúc giật mình im lặng. Cuối cùng Cừu Lệ nhường Khương Vũ mở miệng trước.
“Đêm nay tớ không thể trở về nhà, mẹ tớ chắc chắn sẽ nghĩ tớ bị loại khỏi Esmeral.”
Đây chính là con đường cô tự chọn, dù có bao khó khăn ngăn trở cũng quyết không để mẹ lo lắng.
“Cho nên… muốn ở lại đây?”
“Nhà cậu có dư gian phòng nào không?”
Cừu Lệ gác bút nói: “Có. Gian phòng của ông ta nhiều năm rồi không ai ra vào, tớ đã khóa lại.”
“Ồ…”
Khương Vũ đương nhiên không muốn ngủ ở phòng gã cha biến thái của Cừu Lệ.
“Vậy không còn phòng nào khác sao?” Cô biết rõ còn cố hỏi, trên mặt thoáng ửng hồng.
“Ừ. Hoặc là ngủ cùng tớ, hoặc là ngủ…”
Lời còn chưa dứt, Khương Vũ đã lập tức cắt ngang: “Tớ ngủ sofa!”
Cừu Lệ cười lạnh một tiếng, dùng giọng nói trầm trầm từ tính, đặc biệt thu
hút của mình chậm rãi nói: “Hoặc là ngủ cùng tớ, hoặc là đi về. Không
tiễn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT