Nhận được tin nhắn “cho leo cây” của Cừu Lệ, thực ra Khương Vũ cũng hơi
giận. Không phải giận cậu không đến, mà giận là rõ ràng ban đầu cậu đã
nhận lời rồi, đến lúc này lại “bùng kèo”, uổng công cô tốn thời gian cả
buổi chiều để trang điểm.
Lâm Miểu để ý đến vẻ mặt hụt hẫng của
cô, liếc mắt nhìn tin nhắn trong điện thoại rồi nói: “Cậu ấy không đến
thì thôi, chúng ta tập huấn cực khổ bấy lâu, khó khăn lắm mới có một
buổi tiệc thư giãn, đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng.”
“Cậu nói đúng.”
Tính tình của Cừu Lệ thất thường, cho cô leo cây giữa chừng cũng hết sức bình thường.
Không đến thì thôi, không thể uổng công trang điểm được, không thể uổng công
mặc váy được, cùng lắm thì tối nay cặp kè với đám chị em bạn dì vậy.
Tối đến, cô, Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn cùng nhau đi đến party.
Party mà Esmela tổ chức vẫn luôn cực kỳ có không khí. Lần này vì thời tiết
đẹp, sao giăng đầy trời, còn party thì được tổ chức trên bãi cỏ ngoài
trời.
Từng vì sao giăng mắc trên ngọn cây, lấp la lấp lánh, trên quầy tự phục vụ bầy la liệt rượu, thức uống và bánh ngọt.
Những cô gái mặc váy dạ hội đẹp đẽ, đi lại như thoi đưa, trông mà thấy vui mắt dễ chịu.
Ở giữa bãi cỏ có một khu lều sàn nhảy được tạo thành từ dải tơ lụa màu
trắng hồng và bóng bay. Không ít cô gái và bạn đồng hành của họ đang
nhún nhảy theo âm nhạc.
Tuy chuyên môn của mọi người là ba lê,
nhưng vũ đạo của những người biết múa ba lê nhất định sẽ không giới hạn ở ba lê. Giống như buổi biểu diễn múa giao lưu, điệu nhảy clacket, điệu
nhảy Tăng-gô hay điệu Waltz... luân phiên được nhảy một lượt.
Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn đã sớm không thể đợi thêm được nữa, họ hào hứng kéo Khương Vũ vào trong sàn nhảy, xoay tròn theo tiết tấu vui tươi của âm
nhạc, ba người xúm lại cùng nhau nhảy điệu clacket.
Khương Vũ
nhanh chóng gạt bỏ cảm giác hụt hẫng ra sau đầu, bắt đầu đắm mình vào
trong vũ điệu, tự do phát huy cùng những cô bạn. Thậm chí cô còn thêm
thắt không ít những động tác nhỏ của mình, cực kỳ có sức lan tỏa, thu
hút ánh mắt của người khác.
Nhiều cô gái cũng vào sàn nhảy, cùng nhảy múa với Khương Vũ.
Bầu không khí nhanh chóng được đẩy lên cao trào.
Cách đó không xa, Bạch Thư Ý mặc bộ váy dạ hội màu trắng, cầm ly đế cao,
lặng lẽ tựa vào cột, nhìn dáng múa toát ra sức sống tứ phía của Khương
Vũ.
Nụ cười của cô bé, sức lan tỏa của cô bé, và cả khả năng cảm
thụ vũ đạo bẩm sinh của cô bé... đều làm Bạch Thư Ý nhớ đến người phụ nữ kia.
Người phụ nữ mà bà ta có nỗ lực thế nào, cũng không thể nào sánh bằng.
“Giống cô ta quá.”
Tiết Gia Di mặc bộ váy dạ hội màu đen bước đến, nhìn Khương Vũ bên trong sàn nhảy, nói: “Cô nói xem, con bé kia nhảy đẹp mà cũng chẳng đẹp là bao,
hoàn toàn chẳng ăn nhập. Nhưng nó lại có khả năng thu hút ánh mắt của
tất cả mọi người, lay động cảm xúc của tất cả mọi người.”
Năng khiếu như này, như thể đã có từ lúc sinh ra, giống như Bộ Đàn Yên vậy.
Sắc mặt Bạch Thư Ý trầm xuống.
“Thế nào, khoảng thời gian này những bài huấn luyện với con nhỏ đó, có làm nó thu liễm chút nào không?”
“Mỗi một học sinh tôi đều đối xử bình đẳng như nhau, yêu cầu nghiêm ngặt.”
Bạch Thư Ý hờ hững nói: “Không giống như người nào đó, chỉ thiên vị học
sinh cưng của mình.”
“Esmela có nhiều học sinh như vậy, người có
thể nhảy múa trên sân khấu quốc tế chân chính có mấy ai. Tôi chọn ra
những mũi nhọn để bồi dưỡng đặc biệt, có vấn đề không?” Tiết Gia Di cụng nhẹ vào ly rượu của Bạch Thư Ý, “Ngược lại là cô, cô đối với Khương Vũ, chỉ sợ cũng là ‘bồi dưỡng đặc biệt’ nhỉ.”
Bà ta nhấn mạnh bốn chữ “bồi dưỡng đặc biệt” một cách đầy ẩn ý.
“Không biết cô đang nói gì, đối với cô bé và Ôn Luân tôi đều bồi dưỡng giống
như nhau.” Bạch Thư Ý lạnh lùng nói: “Nếu cô nghi ngờ tôi có ý đồ riêng, cô có thể đi trích xuất camera trong phòng học, xem xem tôi có cố tình
giở trò không.”
Tiết Gia Di đã quá hiểu tính cách của Bạch Thư Ý, cô ta chính là người theo chủ nghĩa hoàn hảo điển hình, không thể chịu
được chuyện danh tiếng của mình bị tổn hại một chút xíu.
“Nếu
phải nói đố kỵ, người đố kỵ Bộ Đàn Yên thật sự, phải là cô mới đúng.”
Bạch Thư Ý nhìn sang Tiết Gia Di, gằn từng chữ một: “Người viết chữ dưới đế giày cô ấy không phải tôi. Trong buổi biểu diễn cuối cùng của cô ấy, người duy nhất từng đi vào phòng trang điểm của cô ấy, chẳng phải cũng
là cô sao?”
Còn chưa dứt lời, Tiết Gia Di chợt túm lấy tay Bạch Thư
Ý, lạnh giọng nói: “Tôi... chẳng! làm! gì! cả! Cái chết của cô ta là
chuyện ngoài ý muốn. Bác sĩ khám nghiệm kết luận là đột tử do lao lực
quá độ mà thành, đây là sự thực không thể thay đổi!”
Bà ta thừa nhận, tối hôm ấy bà ta đã vào phòng trang điểm của Bộ Đàn Yên, nhưng bà ta chỉ muốn...
Mà chuyện này, đã khiến bà ta bị rất nhiều người nghi ngờ sau này. Cho đến khi bác sĩ đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi, mới chứng minh được sự
trong sạch của bà ta.
Bạch Thư Ý hất tay bà ta ra, nhún vai, “Tôi cũng có nói cô làm cái gì đâu.”
Tiết Gia Di điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Bạch Thư Ý nói: “Cô thì sao, chẳng
phải vẫn luôn là bạn tốt nhất của cô ta sao, chẳng lẽ quãng thời gian ấy cảm xúc của cô ta bất thường, cô không phát giác chút nào sao?”
“Cảm xúc của cô ấy vẫn luôn nóng nảy, tôi đã quen từ lâu rồi.”
Hai người nói đến chuyện của Bộ Đàn Yên một lúc, hiển nhiên họ đều không muốn nói đến chủ đề này thêm nữa.
Tiết Gia Di chuyển chủ đề, nói: “Lần trước cô nhận Khương Vũ, hẳn là vì cuộc điện thoại kia của Tạ Uyên, bị ép buộc không thể làm gì khác đúng
không?”
Bạch Thư Ý trả lời không chút giấu giếm: “Đúng là kết quả lần trước là bị ép buộc phải làm theo lời người ta. Buổi biểu diễn tổng kết khóa tập huấn lần này, nhiều cô bé ở lớp A đang nhìn chòng chọc vào vị trí của Khương Vũ. Nếu cô bé vẫn có thể bám trụ thì dĩ nhiên tôi sẽ
giữ nó lại.”
Bà ta nhìn Khương Vũ trong sàn nhảy, khẽ cắn môi, “Nếu nó thể hiện không tốt... vậy cũng chẳng trách người được khác.”
...
Thẩm Ngạo Tinh vẫn luôn là tâm điểm của sàn nhảy, cho đến khi Khương Vũ xuất hiện, cướp mất sự nổi bật của cô ta một cách trắng trợn.
Cô ta đứng sang một bên sân khấu, nhìn cô gái trong sàn nhảy, trong lòng ít nhiều cũng không dễ chịu gì lắm.
Vũ đạo của Khương Vũ quả thực rất ngẫu hứng. Tuy Thẩm Ngạo Tinh chưa từng
xem Khương Vũ múa ba lê, nhưng chắc có lẽ cũng không kém là bao.
Cái phong cách này, không biết vì sao cô giáo Bạch Thư Ý lại để mắt đến, chọn Khương Vũ làm học trò ruột.
Mục đích vào Esmela của Thẩm Ngạo Tinh chính là vì Bạch Thư Ý, để có được
sự chỉ điểm của bà ấy, chinh phục được ngôi vị quán quân cao nhất Queen
trong giới múa ba lê.
Bây giờ chỉ được vào lớp A, mà không thể trở thành học trò riêng của Bạch Thư Ý, tâm trạng của cô ta thực sự không dễ chịu.
Cho dù thế nào, buổi biểu diễn tổng kết sau khóa tập huấn, cô ta nhất định
phải quyết chiến đến cùng, cướp đi vị trí của Khương Vũ, trở người xuất
sắc nhất trong tất cả mọi người.
...
Party diễn ra được một
nửa, Ôn Luân tìm được Khương Vũ, dẫn cô ra vườn hoa phía sau, nói rằng
có chuyện quan trọng muốn nói với cô.
Hai cô nàng Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn cười đùa đi theo sau họ, nói trêu: “Bạn Ôn Luân à, như này thì không hay lắm đâu nhỉ.”
“Tiểu Vũ người ta đã là hoa có chủ rồi nhá.”
Ôn Luân chỉ cười một cách lịch sự.
Khương Vũ quay đầu lại, đánh mắt ra hiệu cho hai người kia đừng đùa giỡn linh tinh.
Ôn Luân liếm môi dưới, ngập ngừng ấp úng một hồi, cũng chưa nói ra mục đích một mình đến tìm cô.
Khương Vũ nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của Ôn Luân, bèn nói: “Rốt cuộc là sao thế?”
Ôn Luân không dám nhìn vào mắt cô lắm, chỉ nói: “Bố mẹ của Thẩm Ngạo Tinh
cũng đến, hai nhà bọn tớ là thế giao, họ đã nhìn tớ lớn lên từ nhỏ...”
“Thế thì tốt quá.”
“Thì... họ mong buổi biểu diễn tổng kết tớ có thể múa cặp với Thẩm Ngạo Tinh.
Vì thế... xin lỗi cậu, Khương Vũ, cậu thật sự múa rất tốt, nhưng tớ
không thể từ chối họ...”
Ôn Luân vừa nói xong, Khương Vũ chưa kịp nói gì thì Lâm Miểu đã cuống lên, bước lên phía trước, đáp lại Ôn Luân
không chút nể nang: “Cậu đùa à! Khương Vũ đã luyện tập với cậu lâu như
vậy, chẳng phân biệt ngày hay đêm. Bây giờ sắp đến lúc diễn ra buổi biểu diễn rồi, thế mà cậu lại lật kèo với cô ấy! Cậu có phải là người
không!”
Ôn Luân tự biết mình đuối lý, khẽ nói: “Tôi cũng đã tập rất lâu, nhưng bên phía Thẩm Ngạo Tinh, thật sự không có cách nào...”
Lâm Miểu kích động nói: “Cậu mà làm liên lụy khiến cô ấy tụt hạng, cậu không xong với tôi đâu!”
Nghe được tin này, tim Khương Vũ cũng kêu “thình thịch” một tiếng, vô thức nghĩ “toi rồi”.
Khoảng thời gian này, mỗi học sinh đều dốc hết sức mình cố gắng vươn lên. Mỗi
ngày đều tập luyện đến tối mịt mới về. Nếu lúc này Ôn Luân đá cô đi, cô
căn bản không có thời gian để tập lại vũ đạo mới.
Nếu không đổi vũ đạo, vậy đi đâu tìm bạn múa cặp đây.
Nhìn bộ dạng của Ôn Luân, gần như đã đưa ra quyết định rồi.
Lâm Miểu tức đến nỗi muốn đánh nhau với Ôn Luân, Khương Vũ vội kéo cô ấy lại, “Bỏ đi.”
“Còn chưa đến ba ngày nữa, bây giờ hai người biến thành một người, còn múa
kiểu gì được, căn bản không thể múa được!” Cảm xúc của Lâm Miểu rất kích động.
“Cậu trách cậu ấy cũng vô ích, cậu ấy cũng phải chuẩn bị lại từ đầu.”
“Cậu ta chuẩn bị lại cái rắm! Hôm qua tớ đã nhìn thấy Thẩm Ngạo Tinh tập bài “thiên nga đen” của cậu, rõ ràng hai người này vào hùa với nhau chỉnh
cậu rồi!”
“Tuyệt đối không có chuyện đó!” Ôn Luân sợ Khương Vũ hiểu
lầm, vội vàng giải thích: “Ban đầu Thẩm Ngạo Tinh đến tìm tớ để hợp tác, tớ đã từ chối. Nhưng cô ấy rất kiên quyết, nhờ bố mẹ đến tìm tớ... tớ
thật sự không thể chối từ, việc làm ăn của nhà tớ cũng... có liên quan
đến nhà họ Thẩm.”
Tuy Khương Vũ bất bình trong lòng, nhưng bây
giờ sự tình đã định, cô trách ai cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể nghĩ cách tập luyện một đoạn khác lại từ đầu.
Người nhảy ra hớt tay
trên giữa chừng như Thẩm Ngạo Tinh, ở đời trước Khương Vũ đã gặp quá
nhiều rồi, khi ấy còn oán trách lòng người khó lường.
Nhưng bây giờ, cô chẳng thấy làm lạ nữa.
Giống như mẹ đã từng nói, trên đời này, có mấy ai đối xử thật lòng với con...
Khương Vũ hơi muốn về nhà rồi.
Sau khi bạn cùng phòng đều về phòng nghỉ ngơi, Khương Vũ đến ban quản lý
học sinh, nộp một đơn xin nghỉ học về nhà, rồi bước ra khỏi trung tâm
nghệ thuật Esmela.
Thành phố khoa học vô cùng yên tĩnh, cho dù
cách hàng trăm mét, vẫn có thể nghe thấy tiếng huyên náo của cuộc bung
xõa thâu đêm trong khuôn viên trường.
Bỗng dưng cảm thấy hơi ồn ào.
Khương Vũ nhìn bộ váy dạ hội xinh đẹp trên người mình, đôi giày cao gót lóng
lánh dưới chân, tự dưng cảm thấy buồn bã hụt hẫng...
Quãng thời
gian ở Esmela này, cô đã nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt của đám cậu ấm cô chiêu giới thượng lưu, đồng thời hòa mình vào trong đó, dường như cô
cũng bắt đầu dần thích ứng với cuộc sống như này.
Chỉ khi ra khỏi trung tâm nghệ thuật, tránh xa bầu không khí hỗn tạp pha trộn đủ mùi
nước hoa, hít không khí trong lành của thế giới bên ngoài, đầu óc cuối
cùng cũng trở nên tỉnh táo.
Đây không phải mục đích ban đầu cô yêu
thích múa ba lê, ai bảo ba lê ắt phải thuộc về giới thượng lưu; ai bảo
chỉ có thiên kim tiểu thư như Thẩm Ngạo Tinh mới làm “nữ hoàng thiên
nga” được.
Khương Vũ ngoảnh lại, nhìn cánh cổng bề thế của trung tâm nghệ thuật Esmela.
Bỗng nhiên cô muốn gặp Cừu Lệ.
...
Tối đến, Cừu Lệ cặm cụi đọc sách dưới ánh đèn.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa đêm rả rích.
Tiểu khu về đêm rất yên tĩnh, nhưng tâm trạng của cậu rất bức bối.
Trong đầu toàn là Khương Vũ, nhớ đôi mắt hẹp dài mà xinh đẹp của cô, vẻ quyến rũ mỗi khi cô như cười như không mà liếc cậu; nhớ đến lúc cô vô thức
mím môi khi tức giận; nhớ đến cặp xương quai xanh vừa xinh đẹp vừa hoàn
hảo của cô...
Không biết cô có oán trách chuyện thất hẹn của mình không.
Cũng có lẽ là có, cũng có lẽ là không, bên cạnh cô chưa từng thiếu đi sự
huyên náo. Mà tình cảm cô đối với cậu... có lẽ cũng chẳng có gì đặc biệt sâu sắc cả.
Thực ra Cừu Lệ có thể nhận ra, Khương Vũ đồng cảm với cậu hơn là thích cậu, cô là một cô gái vô cùng lương thiện.
Nhưng Cừu Lệ không hài lòng với một chút lòng thương hại này, có lẽ cậu trở
nên xuất sắc hơn một chút, cô sẽ thích cậu, giống như cậu khát khao cô
một cách điên dại vậy...
Cừu Lệ tắt đèn, để mình chìm trong bóng tối ngập tràn. Dòng suy tư bắt đầu thả trôi theo cảm giác căng trướng vô hạn...
Thực ra, vẫn chẳng có cảm giác gì.
Nhưng chẳng sao cả, chỉ cần nghĩ đến cô ấy là đủ rồi.
Cậu nhắm mắt lại, hoàn toàn giao mình cho vị thần sa ngã.
Đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông. Cừu Lệ nhíu mày, vốn không muốn nhận, hé mắt nhìn màn hình thấy Khương Vũ gọi điện đến.
Cô nàng này, vì sao lúc nào cũng gọi cho cậu vào... những lúc như này chứ.
Cừu Lệ hít sâu một hơi, bình ổn lại máu huyết rạo rực trong người, nghe điện thoại...
“Có chuyện gì?”
Đầu bên kia điện thoại truyền ra tiếng mưa rơi tí tách, giọng của Khương Vũ rất mềm mại rất êm ái: “Cừu Lệ, tớ đang ở cổng tiểu khu, không có thẻ
bảo vệ không cho vào, cậu có thể ra đón tớ không?”
Cừu Lệ: ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT