Biến Thành Nhân Ngư Bị Dưỡng

Chương 1: Tôi xuyên thành người cá rồi


1 năm


Biến Thành Nhân Ngư Bị Dưỡng

Tác giả : Hàn Môn Nha Đầu

Thể loại : Sinh tử, xuyên qua thời không, tinh tế, điềm văn, ôn nhuận tuyệt mỹ nhân ngư thụ X dục vọng chiếm hữu siêu mạnh bình dấm chua bệ hạ công.

Edit : Dara 

Chương 1

Ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn, An Cẩn theo bản năng rút tay về, mở choàng mắt, cảm giác đau đớn phía sau đầu khiến cậu vô ý thức nhíu mày lại.

"A, tỉnh rồi!" Bác sĩ hét lên với sự ngạc nhiên và phấn khích.

Đầu An Cẩn có chút ngỡ ngàng, không phải là cậu đã bị tang thi giết chết rồi hay sao?

Cậu nhìn về phía chủ nhân của âm thanh, là một người đàn ông mặc áo trắng, biểu tình trên mặt thoạt nhìn rất cao hứng, tầm mắt đối diện cùng cậu, cúi người đi lại gần.

An Cẩn nhìn thấy kim tiêm đang lóe lên ánh bạc trên tay hắn, con ngươi và ngón tay cùng lúc đó co rụt lại, vội vàng di chuyển về phía sau, muốn kéo dài khoảng cách.

Thế nhưng chân lại không khống chế được, không di chuyển về phía sau mà lại hướng về phía trên đi lên.

Cậu vô cùng ngạc nhiên, vội vàng nhìn về phía hai chân, kinh ngạc phát hiện ra chân mình không còn là chân nữa mà là một đuôi cá màu lam!

Nhấc đuôi cá lên, vây cá ở phần dưới trong suốt mở ra như quạt, có nước từ trên trượt xuống khiến vảy cá màu lam tỏa ra ánh sáng rất đẹp, An Cẩn lại bị dọa cho ngây người.

"Bộp..." Cậu ngẩn người, đuôi cá giảm lực liền rơi xuống nước tạo ra bọt nước khiến cả người cậu toàn nước.

Bác sĩ ở bên cạnh cũng không tránh được nước, trên người ướt đẫm.

Y cho rằng tiểu nhân ngư nổi giận, vội vàng dừng lại gần, còn lùi về sau thêm một chút, giấu kim tiêm đi, hai tay giơ nên tỏ vẻ yếu thế nói: "Đừng tức giận", y dỗ dành "Có muốn ăn cái gì không hả?"

Dara: thật ra chỗ này tui tính để bé nhân ngư cho dễ thương nma tkoi để bao giờ đến đoạn khác cho hợp hơn chớ ông bác sĩ này thì...=))))

An Cẩn nhìn bác sĩ, trái tim đập thình thịch, bác sĩ nói gì cậu nghe một chút cũng không hiểu, thậm chí ngay cả âm thanh phát ra cũng thấy vô cùng xa lạ.

Sau mạt thế, các kênh quốc tế toàn bộ đều bị sập, cậu chỉ gặp được người nước ngoài trong năm đầu tiên, ngôn ngữ những người kia đều lag tiếng Anh, mà tiếng người này nói rõ ràng không phải là tiếng Anh.

Cậu do dự trong chớp mắt, không có liều lĩnh mở miệng, chưa hiểu vì sao bác sĩ lại giơ tay rồi lùi về sau, chẳng qua điều này đã làm cho cậu bớt khẩn trương đi phần nào.

Cậu chớp chớp mắt khiến giọt nước trên lông mi trượt xuống đuôi mắt, ngứa.

An Cẩn giơ tay lên định lau đi, tay mới chạm vào đuôi mắt thì cậu dừng động tác của mình lại, cứng ngắc chuyển bàn tay đến trước mắt.

Hai tay trắng nõn mảnh khảnh, những móng tay lại rất dài, khoảng chừng 3cm, viền móng tay hiện ra ánh bạc, vừa nhìn là biết rất sắc bén, giữa các ngón tay có màng trong suốt.⁽¹⁾

An Cẩn ngây người một lúc, hít một hơi thật sâu ổn định tâm tình, cảnh giác nhìn về phía người đàn ông áo trắng : "Đây là nơi nào?"

Vừa nói xong, cậu lại kinh ngạc, da đầu tê dại, đây căn bản không phải âm thanh của cậu.

Âm thanh này mềm nhũn, nhẹ nhàng như bông, tiếng phổ thông của cậu từ trước tới nay đều tốt nhưng câu này lại nghe rất mơ hồ, tiếng nghe mềm nhũn, không giống như đang hỏi mà giống làm nũng hơn.

Cậu nhìn thấy rõ ràng, sau khi cậu hỏi xong, ánh mắt của bác sĩ trong nháy mắt lóe lên tia sáng, biểu cảm trên gương mặt sáng láng, vui vui vẻ vẻ bắt đầu nói chuyện.

"Trời ơi, đây tuyệt đối là âm thanh hay nhất mà tôi từng được nghe! Mày đang làm nũng với tao sao? Chắc hẳn là tôi đang nằm mơ rồi."

Bác sĩ bỗng cảm thấy ngôn từ của mình thật thiếu thốn, hoàn toàn không biết nên dùng từ ngữ gì để ca ngợi, nhịn không được đi đến gần tiểu nhân ngư, muốn xoa xoa mái tóc xinh đẹp của tiểu nhân ngư, biểu đạt sự yêu thích của y.

An Cẩn không hiểu người đàn ông này đang nói gì, thấy hắn đưa tay ra, theo bản năng bèn tránh đi nhưng mà sau lưng có lực cản, không có cách nào lui về phía sau.

Mắt thấy tay kia gần đến trước mặt, cậu dùng sức, quay người sang bên trái.

"Oành..." Trong giây lát vì không có trọng lực, An Cẩn rơi xuống nước, bị nước bao quanh khiến nội tâm cậu an tầm hơn nhiều

Cậu mở mắt trong nước, không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, hô hấp thông thuận, không khác khi cậu ở trên mặt nước là bao.

Ngẩng đầu, cậu nhìn thấy vị trí ban nãy mình ở đặt một cái ghế dài, phía trước hơi hơi nâng lên, phía sau ngâm dưới nước.

Cậu gần như có thể ngay lập tức tưởng tượng ra cảnh trước đó mình nằm trên ghế, mà cái đuôi thì ngâm ở trong nước.

Người đàn ông áo trắng đứng chỗ ghế dài nhìn cậu, hướng về phía cậu vẫy tay, ngữ khí có chút gấp gấp, chẳng qua là vẫn nhẹ nhàng, mang theo cảm giác đang dỗ dành.

"Tiểu nhân ngư, mau lại đây, tao còn chưa kiểm tra cho mày đâu!"

An Cẩn nghe không hiểu, không lại gần đó, cậu thử khống chế đuôi, thân thể lay động từ trên xuống dưới.

Cậu cảm nhận một chút, đại khái cũng hiểu được quy luật, đem đuôi hướng về phía trước vẫy vẫy, thuận lời di chuyển về phía sau, cách người đàn ông càng xa hơn.

Trong lúc di chuyển, tóc nổi trong nước quét qua vành tai khiến cậu có chút ngứa.

Cậu đưa tay lên dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, vành tai mềm mại, cảm giác giống như lúc trước chẳng khác gì nhau, lúc bỏ xuống, lại chạm phải rìa tai.⁽²⁾

Cảm giác lành lạnh mà cứng rắn, cậu sờ sờ mới phát hiện bên ngoài vành tai được bao bọc bởi một vòng vây cá cứng rắn hình quạt, cậu hơi giật lỗ tai, vây cá trong nháy mắt trở nên mềm mại, co rụt lại.

An Cẩn bỏ tay xuống với tâm tình phức tạp, ngón tay cầm lấy sợi tóc, da đầu hơi đau, cậu vòng qua, cầm lấy một ít tóc đặt lên trước mặt, sợi tơ nhỏ màu xanh lam, mượt mà sáng bóng, nhìn cực kỳ đẹp mắt.

An Cẩn cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Nhưng tất cả cảm giác quá rõ ràng và thực tế khiến cậu không thể tự lừa dối bản thân.

Cậu buông tóc ra, nhắm mắt lại sau đó mở ra, cúi đầu cẩn thận quan sát đánh giá thân thể này.

Phần thân trên không khác biệt gì nhiều so với lúc trước, chỉ là làn da trắng và tinh tế hơn, trắng nõn mà rực rỡ.

Thân trên và đuôi cá kết hợp cực kỳ hoàn mỹ, vảy cá màu xanh lam giống như cái quạt nhỏ, từ dưới thắt lưng lần lượt xếp chồng lên nhau cho đến hết đuôi cá, ở dưới cùng là vây đuôi trong suốt như lưu ly⁽³⁾, có thể co lại.

Cậu dùng ngón tay sờ soạng vảy cá một chút, lạnh lẽo lại sáng bóng.

Cuối cùng, cậu sờ mặt mình, hai bên má được phủ vảy nhỏ mềm mại.

Quá rõ ràng, cậu sống lại, đã thế còn trở thành một nhân ngư.

Trong lòng cậu khẽ động, xoay người đưa lưng về phía người đàn ông áo trắng, sử dụng dị năng hệ thủy, gần như là trong chớp mắt, trước mặt cậu xuất hiện một quả cầu nước to bằng nắm tay.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, dị năng hệ thủy của cậu vẫn còn, tuy rằng rất yếu, nhưng khiến cậu an tâm hơn.

Sau mạt thế, nếu không phải do thức tỉnh dị năng hệ thủy, cậu đã sớm chết rồi.

Không biết ở thế giới này, nhân ngư là tồn tại như thế nào? Dị năng hệ thủy của cậu có hữu dụng hay không.

Cậu suy nghĩ một lát, muốn thăm dò thái độ của người đàn ông áo trắng kia, xem xem có thể lấy được chút tin tức có ích không.

An Cẩn xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, trong giây lát cậu không biết nên bày ra biểu cảm gì cho ổn.

Trên tay người đàn ông cầm một chiếc cần câu cá màu đen, dưới cần câu được treo một con cá dài đã qua xử lý, cá lộ ra thịt cá hơi hồng, trên thịt lại có vài điểm đen.

An Cẩn trầm mặc nhìn cảnh tượng 'dùng cá câu cá' này.

Nếu cậu không phải là người bị câu kia, chắc hẳn cậu sẽ thấy việc này rất thú vị.

Bác sĩ nhìn chằm chằm An Cẩn, thấy bộ dạng câu yên lặng không giống tức giận, nhấn nút co giãn, cần câu cá lại dài hơn.

Vì vậy An Cẩn nhìn thấy con cá đang treo kia càng ngày càng gần mình.

Tầm mắt cậu không tự chủ được mà rơi lên người con cá kia, yết hầu không khống chế được mà di chuyển trong đầu bỗng hiện ra hai chữ 'muốn ăn'.

An Cẩn: "..."

Đây chắc chắn không phải cảm xúc mà cậu nên có.

Cậu không thích ăn cá sống, huống chi là ở trong thịt cá còn xen lẫn những đốm đen nhỏ, cũng không biết có phải là mốc meo lên hay không.

Ở mạt thế cậu đã nếm qua rất nhiều hương vị khi đói bụng, cũng không để ý chút dấu vết nhỏ này, nhưng lúc không đói cũng không đến mức vừa nhìn đã thèm ăn.

Nhất định là do biến thành nhân ngư nên bị ảnh hưởng!

Cậu do dự trong nháy mắt, quyết định phối hợp với hành động của người đàn ông kia, đúng lúc cậu cũng muốn tìm hắn để tìm hiểu tình huống một chút.

Trước tiên cậu mô phỏng một lần trong đầu cách để khống chế phương hướng di chuyển của đuôi cá, lắc lư cái đuôi, thuận lợi di chuyển về phía trước.

Đợi đến khi cậu đưa tay ra chạm hơi vào cá, không ngoài dự đoán, con cá lại di chuyển về phía trước.

An Cẩn : "......."

Cậu làm bộ như không phát hiện, một đường bị cá 'câu' đến bờ, thuận lợi bắt được cá.

Bác sĩ cầm một viên kim loại màu đen, nhẹ nhàng nói : "Tao làm kiểm tra cho mày chút, đừng tức giận nha."

An Cẩn nhìn người đàn ông, viên kim loại trong tay đã không thấy đâu, cảm giác được thái độ thân thiện của người này, cậu chớp chớp mắt không nhúc nhích.

Bác sĩ mở màn hình trí não ra, đem viên tròn kia nhẹ nhàng dán lên tay cậu, nghiêm túc xem xét từng dãy số trên màn hình.

An Cẩn kinh ngạc nhìn về phía màn hình đang hiển thị, lại nhìn về phía vòng đeo tay màu bạc trên tay bác sĩ.

Đây là thời đại của công nghệ cao cấp!

Ánh mắt cậu sáng lên, lại có chút tiếc nuối nhìn về phía màn hình, ngoại trừ các con số ra thì một chữ cậu cũng không biết.

Cậu nhìn người đàn ông cười rộ lên đang tháo viên kim loại ra, suy đoán người này có thể là bác sĩ, giờ đang kiểm tra sức khỏe cho mình.

An Cẩn cảm thấy thoải mái hơn, đây là một tin tốt, thái độ của con người đối với nhân ngư dường như là rất thân thiện.

Đương nhiên, vẫn chưa thể kết luận được, dù sao cậu mới chỉ gặp một người.

Bác sĩ chỉ vào con cá trong tay An Cẩn : "Ăn đi, sức khỏe của mày không sao cả."

An Cẩn nghe không hiểu ý của người đàn ông, bất quá vẫn nhìn ra được là người này muốn mình ăn cá.

Cậu do dự một lúc, không biết lần lấy thức ăn tiếp theo là khi nào, nên ăn nhiều một chút, duy trì thể lực.

Cậu nhìn chằm chằm miếng cá trong tay chút, giơ ngón trỏ tay phải lên, móng tay quẹt mang lưng cá một cái, một miếng cá mỏng dán lên mặt trên của móng tay.

An Cẩn ngạc nhiên, cậu không nghĩ móng tay mình lại sắc tới vậy.

Ngay sau đó ánh mắt sáng rực lên, đây chính là sức chiến đấu đó!

Cậu giơ tay đem miếng cá đưa cho người đàn ông áo trắng.

Chấm đen trong thịt cá này làm cậu không yên tâm lắm, để phòng vạn nhất, cậu phải thử xem thái độ của người đàn ông này.

Người đàn ông ngây ra, vẻ mặt từ vui sướng đến mờ mịt như khi trúng giải độc đắc : "Mày...mày cho tao ăn à?"

Chúa ơi, hắn nhất định là đang nằm mơ.

Người cá hung tàn luôn cất giấu đồ bây giờ lại chủ động cho y thức ăn!

Y tuyệt đối là người hạnh phúc nhất hành tinh Obis này!

An Cẩn thấy hắn không ăn, trong lòng căng thẳng, không phải thật sự hạ độc đấy chứ?

Ngay sau đó, người đàn ông nhanh chóng cầm lấy miếng cá, bỏ vào trong miệng rồi nuốt, biểu hiện say sưa, giống như được ăn sơn hào hải vị gì đó.

"Cám ơn mày, a a a, cuộc sống của mình thật viên mãn." Bác sĩ vẻ mặt cảm động, quay về phía tiểu nhân nở ra nụ cười thật tươi.

Tại sao lại có một nhân ngư ngoan ngoãn như vậy chứ!

An Cẩn nghe không hiểu lời mà bác sĩ vừa nói, sau khi thấy được nụ cười của y, vì thế cậu cũng nhếch miệng cười với bác sĩ một cái.

Bác sĩ ngơ ngẩn, nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ.

An Cẩn xấu hổ, nhớ tới vảy trên mặt mình, không khỏi giơ tay che mặt lại.

Có phải là cậu cười nhìn quá đáng sợ? Nghĩ như vậy, trong mắt cậu hiện ra chút áy náy,

Bộ dạng xấu xí còn dọa người, là cậu sai rồi.

"Trời ơi!" Bác sĩ từ trong sự ngơ ngẩn hoàn hồn, phát ra một tiếng hét chói tai, quả thật so với cô gái theo đuổi thần tượng còn kích động hơn, "Cười! Mày cười với tao!!!"

An Cẩn chấn động luôn rồi, lần đầu tiên cậu nghe thấy được một người đàn ông hét đến bổ nhào như thế, ngón tay cậu giật giật, cố gắng không đi bịt lỗ tai, việc này không lễ phép.

Nhìn bộ dạng vui vẻ kích động của người đàn ông, cậu thở phào nhẹ nhõm, như vậy xem ra, người này vừa nãy ngây người không phải do cậu xấu quá dọa sợ.

Có lẽ, cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tìm ra một lời giải thích hợp lý, đối phương lần đầu tiên thấy nhân ngư cười?

Bác sĩ cực kỳ kích động, giá trị yêu thích đối với tiểu nhân ngư trong nháy mắt đạt tới đỉnh điểm, y đứng dậy, đi vào bên trong mở tủ lạnh lấy ra các chậu cá với chủng loại khác nhau, đặt ở trước mặt An Cẩn.

An Cẩn nhìn thấy hành động đưa thức ăn của hắn, lễ phép nói: "Cảm ơn."

Âm thanh mềm mại vang lên, giống như là lông chim lướt nhẹ qua lỗ tai, cực kỳ nhẹ nhàng.

An Cẩn có chút không được tự nhiên, cậu vẫn chưa quen với giọng nói hiện giờ của mình.

Vẻ mặt bác sĩ lại say sưa, quá dễ nghe rồi!

Mắt lóe sáng, ánh mắt tràn đầy sự chiều chuộng lại mê muội.

An Cẩn nhìn thấy ánh mắt của y, trong lòng căng thẳng.

Có vẻ như có gì đó không đúng!

Ánh mắt này sao lại giống như chị gái nhà hàng xóm bên cạnh nhìn mèo Ba Tư nhà mình vậy?

An Cẩn cứng đờ, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu.

Cậu, không phải là thú cưng đó chứ!?

Tác giả có lời muốn nói :

Khai văn nha, mong các bé đáng yêu ủng hộ nhiều hơn nha. (づ  ̄3 ̄) づ ~Thời gian cập nhật tạm thời là 18:00

Editor có lời muốn nói :

- Mở hố, mong mọi người ủng hộ =v=

- Chú thích ảnh là để dễ hình dung

Chú thích :

⁽¹⁾ Màng trong suốt đây

⁽¹⁾ Màng trong suốt đây

⁽²⁾ Rìa tai

 ⁽³⁾Ngọc lưu ly

⁽³⁾Ngọc lưu ly

 ⁽³⁾Ngọc lưu ly

             Hết chương 1

Hết chương 1



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play