Mới sáng sớm cũng không biết tại sao lại ầm ĩ như vậy.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào gian phòng, theo bản năng sờ sờ vị trí bên cạnh... Cúc Tịnh Y người đâu?
[Được rồi, quả thực có chút quen thuộc -__- ]
Triệu Gia Mẫn ngồi dậy vuốt vuốt mái tóc của mình, nếu như nhớ không lầm, ngày hôm nay là cuối tuần mà...
Bên ngoài truyền đến một trận tiếng cười, Triệu Gia Mẫn nhíu nhíu mày, giẫm giẫm dép mở cửa đi ra ngoài.
...
Phòng khách khoảng chừng có bốn năm người, tất cả đều là bạn học trong lớp.
Một đám người ngồi chỗ mà bình thường tôi và Cúc Tịnh Y ăn cơm, trước bàn còn có một cái bảng màu trắng, Cúc Tịnh Y rõ ràng đang đứng trước bảng trong tay còn cầm bút...
Tiếng cười đột nhiên dừng lại, Cúc Tịnh Y nghi hoặc theo tầm mắt các bạn học nhìn sang, Triệu Gia Mẫn đang sững sờ đứng tại cửa phòng ngủ, nguy rồi! Tối hôm qua quên cùng em nó nói ngày hôm nay có học sinh muốn tới học bổ túc.
Trấn tĩnh để bút xuống, làm thủ hiệu ra hiệu cho học sinh mình rời đi một lát.
"Đánh thức em sao? " Cúc Tịnh Y đi lên trước cười sờ sờ mặt Triệu Gia Mẫn .
Triệu Gia Mẫn nhíu nhíu mày "Các bạn tới làm chi vậy? "
Nguyên nhân do mới rời giường, thanh âm Triệu Gia Mẫn nghe vào vô cùng bi bô, hơn nữa nàng còn mặc áo ngủ rộng thùng thình trông có vẻ vô cùng đáng yêu.
"Học bổ túc, hôm qua chị quên nói với em, em nhanh lên một chút đi rửa mặt thay quần áo rồi cũng tới nghe, nếu không như vậy chị làm sao giải thích em ở nhà chị. " Cúc Tịnh Y cười nói xong đẩy Triệu Gia Mẫn tiến vào phòng ngủ sau đó trở về nơi dạy học, cùng với học sinh của mình giải thích, vì cha mẹ Triệu Gia Mẫn mấy ngày nay có việc không ở nhà nên tạm thời ở tại nhà mình.
Các bạn học luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không biết có cái gì không đúng.
Triệu Gia Mẫn rửa mặt thay quần áo xong thuận tiện buộc tóc đuôi ngựa sau gáy rồi rời phòng ngủ tới ngồi chỗ thường ngày mình ngồi ăn cơm.
Cúc Tịnh Y phát cho mỗi người một tờ bài thi.
Triệu Gia Mẫn viết xong nhanh nhất, đem bài thi cho Cúc Tịnh Y phê chữa rồi lại tự mình đi vào nhà bếp tìm đồ ăn vặt.
"Cúc Tịnh. . . Cúc lão sư, em còn chưa ăn điểm tâm đây, sao trong nhà có vẻ không có đồ gì ăn vậy " Triệu Gia Mẫn mở tủ lạnh ra phát hiện không có đồ ăn sẵn thì hướng phía Cúc Tịnh Y bên ngoài gọi.
Cúc Tịnh Y ló đầu liếc nhìn Triệu Gia Mẫn đang ở nhà bếp rồi lại cúi đầu chữa bài thi "Ở trong ngăn kéo có sữa bò với bánh mỳ. "
Triệu Gia Mẫn "Nha " một tiếng sau đó mở ngăn tủ cầm đồ ăn ra rồi lần nữa trở lại chỗ ngồi.
Ngồi bên cạnh Triệu Gia Mẫn là Viên Vũ Trinh cũng hô to : "Cúc lão sư, em cũng muốn đồ ăn. "
Triệu Gia Mẫn rất tự nhiên trả lời một câu :"Nhà mình không có đồ ăn cho cậu. "
Viên Vũ Trinh liếc nhìn Triệu Gia Mẫn :"Đây không phải nhà của cậu! "
Ây da! Này Viên Vũ Trinh! Triệu Gia Mẫn lập tức phản bác: "Chuyện này làm sao... " Cúc Tịnh Y ho khan một tiếng.
Triệu Gia Mẫn lập tức đổi giọng "Mình mấy ngày nay đều ở đây cũng coi nó như nhà mình vậy! "
"Hừ ! " Viên Vũ Trinh không phục quay đầu qua không nói lời nào.
Sau khi kết thúc học bổ túc Triệu Gia Mẫn ngồi trên ghế salon cuộn chân lại xem ti vi, một bên còn không quên phất tay hô to "Tạm biệt không tiễn! "
Mấy lần ôn tập tiếp theo phát hiện Triệu Gia Mẫn đều ở chỗ ngồi chờ Cúc Tịnh Y sớm nhất.
Siêu bát quái Viên Vũ Trinh đi hỏi Triệu Gia Mẫn có phải là còn ở lại nhà Cúc lão sư không, Triệu Gia Mẫn không phản đối nói : "Mình đương nhiên là yêu học tập mới đến sớm như thế, không có như cậu, vậy cậu cho rằng mình vì sao được làm đại diện môn Ngữ Văn cho lớp chứ? " Viên Vũ Trinh đưa sang một cái liếc mắt sau đó không tiếp tục nói nữa.
Lại sau đó các bạn học phát hiện ra một quy luật bất thành văn, bất luận bọn họ có đến sớm như thế nào Triệu Gia Mẫn đều đã nghiêm túc ngồi ở chỗ ngồi, hơn nữa sau khi kết thúc học bổ túc Triệu Gia Mẫn đều cầm bài thi đi tìm Cúc lão sư hỏi bài, sau còn để bạn học bọn họ đi về trước, cuối cùng bọn họ đưa ra một kết luận, điều này quả nhiên là đúng: Quả thực không hổ là đại diện Ngữ Văn của lớp, đúng vậy thật yêu học tập mà...