Rốt cuộc chịu đựng đến lúc thi đại học, thật ra thì tôi không muốn thi đại học, vì tôi treo hẳn cái mác "du học sinh" cho nên có thể không cần tham gia, nhưng tôi vẫn bị Cúc Tịnh Y gọi đi tham gia kỳ thi đại học.
Như Cúc Tịnh Y nói chính là "Em với bọn họ không giống nhau sao? Bọn họ là thật sự đi du học, có thể không tham gia thi đại học thì chuẩn bị thi những thứ khác, em không giống vậy sao? Em nói một chút coi, không giống điểm nào?"
Cho nên tôi hay là vẫn nên đi tham gia thi đại học đi, thế nhưng thi đại học đối với tôi mà nói vẫn tương đối ung dung, vì tôi không cần lo lắng thi rớt hay không đậu, hơn nữa mặc dù nói tôi mấy tháng này đều chuẩn bị cho việc ra nước ngoài, nhưng Cúc Tịnh Y vẫn sẽ ngày ngày kèm tôi nhìn thời gian mà đọc sách, để cho tôi làm đề.
Tôi phát hiện Cúc Tịnh Y gần đây càng ngày càng không giống bạn gái của tôi, ngược lại giống như một "lão mẹ "vậy thực lo lắng cho tôi.
Sau khi kết thúc thi đại học, tôi cùng Từ Tử Hiên và đồng bọn đi ăn một bữa cơm "tan rã"? Không đúng, là tiệc rượu tiễn đưa. . . Hay dễ nghe một chút thì là tiệc rượu cáo biệt đi.
Ngoài ý muốn, Viên Vũ Trinh trong tiệc rượu lại khóc thảm nhất, vừa khóc vừa uống, ngay cả Doãn Vân cũng không ngăn được, sau đó còn cứng rắn nói gì mà "Mình đã tốt nghiệp trung học, mình đã trưởng thành, có thể uống rượu." Uống rồi khóc, còn phản bác "Việc này thực quá nhanh đi, quả thực quá vội vàng " thật ra thì mọi người chúng tôi đều biết, cậu ta chẳng qua là khổ sở quá mà thôi, sau đó Viên Vũ Trinh say rối tinh rối mù, vừa thút tha thút thít khóc vừa gục xuống bàn ngủ, Doãn Vân sau lưng Viên Vũ Trinh bất đắc dĩ cùng chúng tôi chào hỏi sau đó về nhà.
Tôi và bọn Từ Tử Hiên ngây ngốc đến cuối cùng, Từ Tử Hiên cũng uống nhiều rượu, trên mặt hồng hồng, nhưng vẫn có tám phần thanh tỉnh, Vạn Lệ Na bên cạnh có chút say rượu, vừa cầm ly rượu vừa nói "Mình tốt nghiệp đại học sẽ cùng Từ Tử Hiên ra nước ngoài đi tìm cậu, nhất định đi." Nói xong khua tay múa chân ôm lấy Từ Tử Hiên, sau đó cười một tiếng "Đúng không."
Từ Tử Hiên bất đắc dĩ cười cười " Ừ."
Theo đó Vạn Lệ Na cười càng sáng lạn hơn, dùng sức gật đầu với Từ Tử Hiên "Mình nhất định cùng cậu ra nước ngoài, nhất định sẽ." Từ Tử Hiên xoa xoa đầu Vạn Lệ Na " Biết, cậu không đi mình cũng sẽ đem cậu trói lại mang ra khỏi nước."
Mãi cho đến hơn mười giờ, tôi mới cùng bọn họ chào hỏi đi về nhà, tôi cũng uống rất nhiều, đau đầu chóng mặt, đi trên đường lại giống như chân đạp trên vải bông vậy, chỉ có thể gắng hết sức duy trì một chút thanh tỉnh không để cho mình té xuống đất.
Đột nhiên, thấy xa xa dưới đèn đường có đứng một người, nàng thấy tôi sau đó nhíu mày một cái, lập tức đi tới chỗ tôi.
Tôi đứng im tại chỗ.
"Cúc Tịnh Y..." Khi nhìn rõ gương mặt đó sau gọi thành tiếng, đưa tay ra với nàng.
Chờ nàng vừa đi tới tôi lập tức ôm lấy nàng, đem đầu tựa vào trên vai nàng "Em thật chóng mặt ..."
"Thật muốn hôn mê, ai kêu em uống nhiều như vậy, bẩn muốn chết, đi ra đi ra." Cúc Tịnh Y làm bộ đẩy tôi ra.
Tôi cười khúc khích sát lại gần, nàng hừ một tiếng rồi kéo căng tay tôi.
"Chúng ta về nhà sao?" Tôi theo nàng đi trên phố, quay lại nắm chặt lấy tay nàng.
" Đúng, về nhà, chị đậu xe ở ven đường, không biết có bị ghi hóa đơn phạt hay không, nếu như bị ghi hóa đơn phạt thì tại em hết."
Tôi cười không có đáp lời, theo nàng đi tới bên cạnh xe.
Tôi còn đặc biệt chạy đến đầu xe nhìn một cái, sau đó hết sức ngu ngốc chỉ vào phía trước mui xe trống rỗng nói với Cúc Tịnh Y "Chị xem, không có giấy phạt." Nói xong còn cười nữa.
Cúc Tịnh Y bất đắc dĩ nhìn động tác của tôi, lại qua kéo tôi tới, mở cửa xe, đem tôi nhét vào, đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái, động tác làm liền một mạch.
Nàng lên xe, lại giúp tôi thắt chặt dây an toàn.
"Cúc Tịnh Y, ngày mai chúng ta đi sao?" Tôi hai tay nắm lấy dây an toàn, mơ mơ màng màng hỏi.
Nàng nhìn tôi " Đúng, hoàn hảo là chiều mai có máy bay, nếu không em như vậy chắc chắn rất đau đầu."
Tôi mới vừa bị Cúc Tịnh Y lăn qua lăn lại như vậy đã thanh tỉnh một ít, nhưng đầu óc vẫn mơ màng hỗn loạn.
Thở dài "Nhanh như vậy..." Sau đó nhắm hai mắt lại ngủ.
Cúc Tịnh Y nhìn tôi bất đắc dĩ cười.