"Triệu Gia Mẫn, em lúc nào về?" Cúc Tịnh Y ngồi trên ghế sa lon gọi điện thoại hỏi.

"Nhanh thôi... Em cũng không biết." Triệu Gia Mẫn ngồi trên taxi, mặt đến gần cửa xe, cũng sắp muốn tựa vào cửa xe, vừa nhìn vu vơ nơi nào đó, vừa thuận miệng đáp lời Cúc Tịnh Y.

"Em không phải nói ba ngày sẽ về sao?, thật là cũng đã gần một tuần lễ rồi." Cúc Tịnh Y liếc nhìn thời gian ngày tháng hiển thị trên màn hình ti vi, ủy khuất nói.

Triệu Gia Mẫn đi tham gia thi hsg, vốn nói có thể là 3 ngày, kết quả đi luôn một tuần, tất cả học sinh người ta đều đã trở về, dẫn đội là Hoàng Đình Đình và Lý Nghệ Đồng cũng đã chơi chán mà về rồi, nhưng, đúng vậy, Triệu Gia Mẫn vẫn chưa có về, nói cái gì mà còn có chuyện, còn có thể có chuyện gì, tham gia thi xong không phải là về sao, còn có thể có chuyện gì.

"Ai nha, em không về là... Là có chuyện mà." Triệu Gia Mẫn nhìn tiểu khu cách đó không xa, xe càng ngày càng đến gần, vui vẻ thiếu chút nữa thì nói lỡ miệng, nói mình sắp về nhà.

"Vậy mà em còn lừa gạt chị ba ngày thì về, còn không nói cho chị em đang làm cái gì." Cúc Tịnh Y từ trên ghế salon đứng lên, đạp dép đi vào phòng, ánh mắt hồng hồng, nhìn qua ủy khuất không chịu được.

"Đây là có chuyện đột xuất mà, em không nói cho chị biết cũng là có nguyên nhân, trở về sẽ cùng chị nói mà, ngoan, em rất mau sẽ trở về." Triệu Gia Mẫn nghe ra trong giọng Cúc Tịnh Y có chút nghẹn ngào, nói lời an ủi, chờ xe dừng lại thì kéo rương hành lý nhanh chóng tiến vào tiểu khu, đi thang máy lên tầng.

"... Tùy em thôi." Cúc Tịnh Y vừa nói xong cúp điện thoại, tức khắc nhào lên giường, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

"Triệu Gia Mẫn, đứa nhỏ đáng chết, đứa nhỏ thúi..."

Triệu Gia Mẫn lén lén lút lút mở cửa, đem hành lý bỏ qua một bên, cầm lấy cái hộp nhỏ đã chuẩn bị kỹ càng, thuận tiện rút thêm ra hai cái khăn giấy rồi bước vào phòng.

Vừa vào phòng đã nhìn thấy Cúc Tịnh Y nhào vào trong chăn.

Triệu Gia Mẫn không nhịn được cười.

Đã lớn như vậy còn khóc, mất mặt chết đi được, tiểu mít ướt.

Đem cái hộp nhỏ nhét vào túi áo, đi tới, ngồi ở mép giường: "Còn khóc sao?"

Cúc Tịnh Y nghe thấy một âm thanh kia lập tức ngẩng đầu, một gương mặt tươi cười quen thuộc chỉ cách mình không tới nửa thước: "Em . . Em..." Cúc Tịnh Y méo miệng, nước mắt lại muốn rơi rớt.

"Bảo bối của em 罒ω罒, không khóc không khóc, về rồi về rồi, đều do cái cửa tiệm đó, làm cái vòng tay mất mấy ngày." Triệu Gia Mẫn ôm chầm lấy Cúc Tịnh Y, cẩn thận nhẹ nhàng lau nước mắt, thuận tiện đem cái hộp nhỏ trong túi lấy ra.

Trước có nghe người nói thành A có một tiệm có nhà thủ công chế tác đặc biệt tốt, thường xuyên còn có người nơi xa chạy tới chế tác vòng tay, dây chuyền, nhẫn, bla bla.., trùng hợp mình lần này tham gia thi Anh Ngữ đi thành A, vì vậy mà muốn mang cho Cúc Tịnh Y cái vòng tay trở về, không nghĩ tới người xếp hàng quá nhiều, làm hại mình mất nhiều ngày như vậy, còn làm cho nàng - người vợ đáng thương này khóc.

"Ai nha, Cúc Tổng đáng thương của em , nhìn nè, có phải rất đẹp mắt không? Chính là nó, làm hại em không về được đó." Tôi từ trong hộp nhỏ lấy ra một cái vòng tay.

Một cái vòng màu bạc, phía trên khắc một đồ án hình con gấu, mặt trước gấu con là một khuôn mặt tươi cười, phía sau có khắc một chữ M lớn.

"Hừ, cái này để bồi tội còn chưa đủ, em làm hại tôi ăn mấy ngày toàn ăn thức ăn bên ngoài." Cúc Tịnh Y cầm lấy vòng tay nói.

Triệu Gia Mẫn không có ở đây, khoảng thời gian này mình cũng sẽ không nấu cơm, nhiều lắm là uống một chút nước sôi, thực sự không được thì đi uống một ly sữa bò nóng, muốn ăn lẩu lại không muốn đi một mình, không thể làm gì khác hơn là ngày ngày gọi thức ăn bên ngoài tới.

Cái mùi vị thức ăn ngoài kia khẳng định là không bằng lẩu, không chỉ có không bằng lẩu, còn không bằng mùi vị Triệu Gia Mẫn nấu.

"Vậy... Chị ăn mấy ngày thức ăn ngoài thì em sẽ dẫn chị đi ăn từng đó ngày lẩu, thế nào? Chị nói đi chỗ nào thì đi chỗ đó, ăn thoải mái, có được không?" Triệu Gia Mẫn nói.

"Hừ, tạm được."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play