Trong cuộc họp lớp đầu năm nào đó.
"Nói một chút chuyện thú vị đi." Lý Nghệ Đồng ngồi bên cạnh Hoàng Đình Đình đề nghị.
Hoàng Đình Đình nửa người dựa vào Lý Nghệ Đồng, cũng giơ tay theo: "Tôi đồng ý!"
"Tới rút thăm!" Viên Vũ Trinh tích cực nhất cầm ống trúc.
Trong ống trúc là cây rút thăm đánh số bằng trúc.
"Ạch. . . 2. . . số 22! số 22 chỗ nào!" Viên Vũ Trinh rút ra một cây cây thăm bằng trúc.
Đằng này Triệu Gia Mẫn liếc mắt, thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là giơ giơ thẻ trong tay lớn tiếng nói "Nơi này nơi này!"
"Triệu Gia Mẫn sao, tới, nói đi." Viên Vũ Trinh cười cợt, lập tức đoan đoan chính chính ngồi xuống, bày ra một bộ dáng: "Rửa tai lắng nghe ".
Triệu Gia Mẫn nhìn một chút Cúc lão sư đang ngồi bên cạnh mình.
Đột nhiên tựa như nghĩ tới điều gì đó, cười nói "Chuyện thú vị sao... Lần trước tôi gặp được một lão sư bởi vì sâu răng phải đi nhổ răng, sau đó mới vừa tới cửa thì bắt đầu khóc lớn, kêu gào không muốn nhổ răng, không muốn nhổ răng. Cuối cùng nha sĩ không thể làm gì đươc, trước tiên đem cô ấy thả trở về."
Bên cạnh, Cúc Tịnh Y sắc mặt càng ngày càng quẫn bách.
Triệu Gia Mẫn dường như không có nhìn thấy, tiếp tục nói về lịch sử nhổ răng quang vinh của vị lão sư kia.
"Cái răng kia cuối cùng có nhổ hay là không nổ?" Viên Vũ Trinh nóng lòng hỏi.
Triệu Gia Mẫn nói lâu như vậy, lão sư kia vẫn không biết có nhổ răng hay không.
Triệu Gia Mẫn ý vị sâu xa cười, sau đó nói "Nhổ hay không nhổ... Cậu đi hỏi một chút Tiểu Cúc lão sư của các cậu chẳng phải sẽ biết sao?" Nói xong còn cố ý nhìn Cúc Tịnh Y, sau đó một mặt ngoan ngoãn :"Đúng không? Tiểu mít ướt?"
"Triệu Gia Mẫn! Em mới là tiểu mít ướt! Tôi nhổ! Tôi cuối cùng vẫn quang minh chính đại mà nhổ! Ai tiểu mít ướt!" Cúc Tịnh Y tức giận trên mặt cũng đỏ dần lên.
Triệu Gia Mẫn không nhịn được cười, chỉ đành phải gật đầu, sau đó nói với các bạn học: "Tốt lắm, bây giờ đã biết nhổ hay không nhổ chưa ."
"Triệu Gia Mẫn! Em được lắm, lại dám lấy tôi làm trò cười!"