Đại khái bởi vì ánh mắt đánh giá của y quá mức trần trụi không có ý tứ che giấu, ánh mắt Tào Cương sắc bén mà quét về phía y, Tào Hướng Nam cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại đối với nam nhân đang nhìn về phía mình lộ ra một nụ cười hảo hữu nói:"Tào Cương ca, cảm ơn ngươi đã bớt chút thời gian tới hỗ trợ. Ta đang ở cái dạng này...cũng không thể làm được cái gì, chỉ vất vả Kỳ Vãn Phong cũng phiền toái Tào Cương ca." Đối với việc này Tào Hướng Nam có chút ngại ngùng, ngay cả thê nhi của mình cũng không thể chiếu cố tốt, còn phải để Kỳ Vãn Phong chiếu cố y, cùng nam nhân khác phải tới giúp đỡ, Tào Hướng Nam cảm thấy mình là một nam nhân không có mặt mũi nhất.
Tào Cương vừa nhìn thấy Tào tứ lang đối với mình lộ ra tươi cười, hơn nữa nghe Tào Hướng Nam nói, hắn một khuôn mặt vẫn nghiêm túc như cũ, bất quá ánh mắt không còn sắc bén như vừa rồi nữa:"Không có việc gì, ngươi cứ ngồi yên đừng cử động, nơi này ta làm là được rồi."
"Ha hả, hảo, phiền toái Tào Cương ca." Tào Hướng Nam duỗi tay gãi gãi đầu, y đối với việc người cổ đại để một đầu tóc dài vẫn tương đối khó hiểu, lại có chút không quen, sau này y nhất định phải đem mái tóc dài này cắt đi.
Một đại nam nhân để tóc dài làm cái gì, cũng không phải nữ nhân! Nhưng y lại cảm thấy Kỳ Vãn Phong để tóc dài rất đẹp, cứ việc từ khi y tỉnh lại đến giờ cũng chưa từng xem Kỳ Vãn Phong là nữ nhân.
Kỳ Vãn Phong nhìn thấy tươi cười trên mặt phu lang, nụ cười này khiến cậu có cảm giác xa lạ, nhưng cậu vẫn thật thích phu lang tươi cười như vậy, tảng đá trong lòng nháy mắt đã không còn. Không hề cảm thấy sợ hãi khi rời khỏi Tào gia, ngược lại bắt đầu chờ mong một cuộc sống mới ở bên ngoài khi bọn họ rời khỏi đây.
Hai đại nam nhân cùng một hài tử tới tới lui lui dọn mấy thứ đồ vật, An An còn có thể theo đằng sau a mỗ ôm mấy cái bọc nhỏ, Tào Hướng Nam vẫn luôn ngồi ở trên giường không thể cử động, nhìn đồ vật dọn xong rồi, Tào Cương hướng tới chỗ y đang nằm, không nói tới một câu, rắm cũng không đánh liền cúi xuống đem y bế ngang lên. (Bế công chúa trong truyền thuyết đây (つ≧▽≦)つ(つ≧▽≦)つ
Tào Hướng Nam:"......"
Bị ôm ra từ trong phòng, nhìn thấy những người ở trong sân, ánh mắt Tào Hướng Nam quét qua bọn họ một cái, những người này biểu tình trên mặt không giống nhau, nhưng tổng thể mà nói đều thật xuất sắc. Tào Cương ôm y đi ra ngoài bước chân không ngừng lấy một bước liền ôm y vượt qua cửa lớn Tào gia, đem y đặt trên xe bò.
Bị người ôm công chúa, Tào Hướng Nam đã mất hết mặt mũi tỏ vẻ 'đây là đâu? Tôi là ai?'¶∆¶. Trong lòng Tào Hướng Nam có chút biệt nữu, y lại không biết cả hai tai y đều đã đỏ, vẫn là đối với Tào Cương nói một câu:"Cám ơn."
Đây vẫn là lần đầu tiên khi y đến thế giới này nhận được thiện ý, ở lúc khó khăn có người vươn tay trợ giúp, phần ân tình này y sẽ mãi khắc ghi trong lòng, cho nên ngày sau bọn họ trở thành bạn tốt cũng không phải không có nguyên nhân.
Kỳ Vãn Phong nhìn thấy bộ dáng của phu lang nhà mình, nhịn không được liền cười, vẫn là hướng Tào Cương nói:"Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Trên mặt Tào Cương cũng lộ ra một chút ý cười, hắn đứng ở bên xe bò, lôi kéo con bò, đối với Kỳ Vãn Phong nói:"Các ngươi đều lên hết đi."
Kỳ Vãn Phong ôm nhi tử nhấc lên xe rồi chính mình cũng trèo lên, để nhi tử ngồi trên đùi mình.
Tào Cương cũng trèo lên ngồi phía trước, hỏi Kỳ Vãn Phong:"Đã ngồi xong chưa?"
"Tốt rồi, chúng ta đi thôi." Kỳ Vãn Phong ôm hài tử trong ngực nói.
Cửa lớn Tào gia đóng lại sau lưng bọn họ, xa bò chậm dãi hướng nhà mới của họ mà đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT