Hôm nay người luyện võ cho Quân Kì sẽ đến, đã thay một bộ đò thoải mái, có lẽ sẽ tập vài động tác cơ bản.

– Quân Kì, người dạy con tới rồi nè.

Bà ngoại đứng trước cửa phòng Quân Kì nói vọng vào.

– Con xuống liền.

Quân Kì bước xuống, thấy bóng lưng của một cô gái mặc đồ võ. Đi tới thêm một chút, đồ võ hơi hờ hững để lộ xương quai xanh. Da thì trắng ngần, khuôn ngực đầy đặn hơi lồ lộ. Wow, môi đỏ, tóc vàng, quái, xinh vcl ra:) Bà ngoại vạn tuế:>

– Chào chị.

Quân Kì ngoan ngoãn cuối người, cô gái mặt lạnh cuối đầu chào lại.

– Chào.

Lạnh lùng như diana-sensei-cool-fesh vậy.

– Đây là con gái lớn của Vua, chính Vua chỉ thị cô ấy dạy con, lo học cho đàng hoàng, không phải ai cũng được ban phúc thế đâu.

– Dạ, con sẽ học đàng hoàng.

Nói đàng hoàng mà giọng nói không có dáng vẻ đứng đắn chút nào.

– Đây, mặc vào.

Nàng đó lấy từ trong túi ra một bộ đồ võ cho Quân Kì.

– Vâng.

Quân Kì cuối đầu nhận lấy bộ đồ đó, chạy lên phòng mình mà thay.

– Tôi xuống rồi nè.

– Tập thôi.

“Công chúa lạnh lùng như vậy, làm mình cũng nhớ cô Lâm Lâm, Rina dễ thương như vậy cũng làm mình nhớ cô Vân Quân chết được”

– Ấy chết không được.

– Không được cái gì?

– Không gì tập thôi.

– Ừm.

Quân Kì chợt nhớ chưa biết tên với tuổi, kêu công chúa không thì khoảng cách hơi xa đó.

– Mà công chúa tên gì? Bao nhiêu tuổi?

– Gọi tôi là Jennie, 18 tuổi.

– Chị Jennie, tên đẹp người cũng đẹp.

Lúc này Quân Kì đã cười tổ quốc không thấy. Kết thúc câu chuyện chào hỏi, Jennie bắt đầu tập cho Quân Kì.

– A

– Đau

– Chị nhẹ thôi

– Đừng

– Chuột rút rồi nè.

Một tràng than thở trong 30 phút đầu.

– Im lặng, không chịu đau sao mà tập.

Nãy giờ với nghe Jennie nói được một tràng dài như vậy, Quân Kì phì cười.

– Chịu được, không than nữa.

Quân Kì trề môi tỏ ra bán moe.

– Tập đi.

Jennie hơi cười nhẹ, trước giờ đi tới đâu cũng người cúi người chào. Chứ chưa ai tỏ ra dễ thương trước mặt mình, chỉ có con mèo cạnh cô không biết gì tỏ ra dễ thương cô chỉ cười trước mặt nó thôi.

———

– A mệt quá.

Quân Kì vừa tắm rửa ăn cơm sau một buổi tập võ. Cầm điện thoại lên gọi cho Rina.

– Mai chị rảnh không?

– Có chuyện gì không?

– Em định nhờ chị dẫn em đi chơi.

– Được, mai chị dẫn em đi khu mua sắm.

– Được, chị ngủ ngon.

– Ngủ ngon, bye em.

– Bye chị.

Quân Kì buông điện thoại xuống, ngã người ra giường. *Reng*

– Số lạ? Nà ní?

Quân Kì bắt máy.

– Cho ai vậy ạ?

– Jennie đây.

– Chị hả? Đêm muộn vậy gọi em có gì không?

Quân Kì dính thính, giọng nhão nha nhão nhẹt nói chuyện với Jennie.

– Ngày kia dọn vào cung.

– Nhưng mà tạ…

*Bíp*

Chưa kịp gì Jennie đã cúp máy.

– Trời ơi! Nữ vương thụ kìa, chết tui.

Quân Kì đập mặt vào gối rồi ngủ luôn.

———

Quân Kì một thân quần áo chỉnh tề, đến thẳng nhà chờ Rina, từ xa Quân Kì xuống xe đón Rina.

– Lên xe thôi.

Quân Kì mở cửa xe mời Rina lên xe, dùng tay che nhẹ trần xe để Rina khỏi va đầu vào. Chiếc xe chạy đi đến khu mua sắm bậc nhất Hà Lan. Tới cửa hàng Michael Kors trước, đây là cửa hàng hiệu mà theo Quân Kì biết được Rina rất thích vì toàn thấy Rina diện toàn quần áo hiệu này thôi.

Thường mua sắm mất rất nhiều thời gian nhưng với Quân Kì rất nhanh, cứ thấy mắt Rina tia tới cái nào thì vớt ngay cái đó dù Rina chẳng nói gì.

– Có nhiều quá không?

– Không nhiều, một phần tủ đồ em thôi.

Xong lại qua Zara và H&M, đây là cửa hiệu Quân Kì rất thích vì trêи người Quân Kì là áo H&M và quần Zara.

– Chập tối rồi, chúng ta đi ăn đi.

Quân Kì dẫn Rina tới một quán ăn Việt Nam để Rina ăn thử.

– Hai cái cây này dùng thế nào?

– À, cái này là đũa, chị cầm thế này, gấp đồ ăn thế này.

– Cầm không được.

Quân Kì phì cười về độ dễ thương của Rina rồi kết cục phải kêu nĩa cho Rina dùng.

– Lúc nãy ăn ngon ha, lần sau chị muốn tập thử dùng cái đó.

Quân Kì xách đồ đã mua sắm lúc này lên phòng chung cư cho Rina, đi sau nghe Rina nói vậy hơi buồn, đến trước cửa phòng.

– Chị Rina nè.

– Gì đó?

– Sắp tới em không đi chơi với chị thường xuyên được, đống đồ này coi như quà tạm chia tay, vì sắp tới em bị quản hơi nghiêm.

– Chị không có gì tặng em cả, chỉ có cái này *chụt*.

– Ơ…

– Chị vào nhá.

Rina lấy đồ trêи tay Quân Kì rồi vào nhà.

“Dễ thương nhưng mà tiếc mình thích nữ vương thụ Jennie của mình cơ. Hôn má? Còn hơi nhẹ”

Quân Kì xuống xe của mình rồi về nhà soạn đồ vào cung.

– Bà cũng thường vào cung, mốt sẽ thăm con.

Rồi Quân Kì lên xe vào cung vì quần áo đã dọn vào trong đó trước rồi, Quân Kì được ở chung nơi với công chúa, nơi này chỉ có 2 người hầu, vua cha phải ganh tị với Quân Kì vì vua cha đôi lúc cũng bị đứa con gái lạnh nhạt không cho ghé thăm huống chi ngủ lại, chỉ có Quân Kì không biết phúc lợi này. Sống gió bắt đầu từ đây.

———

Chắc nhạt lắm nhở?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play