Tối đêm muộn, trăng từ lúc nào trời đã lên đỉnh, gió thổi qua thổi lại làm cho rèm cửa lung lay, khung cảnh tĩnh lặng, rợn người…

– A đau chết em.

Jennie đạp Quân Kì thẳng xuống giường, mặt bắt đầu nhăn nhó nắm lấy ga giường, chết rồi, sao bảo 2 ngày nữa mới sinh cơ mà. Quân Kì ẵm Jennie ra xe, may mắn tài xế chưa ngủ nên xe nhanh chóng đi tới nơi để hạ sinh các dòng dõi con trong cung. Các y tá ở đó muốn thay Quân Kì muốn thay Quân Kì đưa công chúa vào trong vì thấy trêи cổ Quân Kì đã có một dệt máu dài do công chúa làm loạn trêи xe nhưng Quân Kì không chịu. Ẵm sâu vào trong đặt lên nơi sinh rồi mới an tâm ra ngoài.

– Phò mã, ngày theo tôi sát trùng vết thương, được không ạ?

– Không cần, cho tôi khăn giấy được rồi.

– Nhưng mà…

– Tôi bảo gì không nghe sao? À quên, đêm khuya rồi, không cần báo với vua cha, để cho ông ấy nghĩ ngơi.

– Vâng.

Cô y tá đó lui xuống, Quân Kì cứ đi lòng vòng gần 4 tiếng đồng hồ rồi, do sức khoẻ của người phụ nữ rất quan trọng nên không được để cho phụ nữ sinh mổ, khi sinh thường thì 1 tháng sau có thể mang thêm em bé, còn sinh mổ tận ba năm còn chưa thể mang thêm em bé cho nên vì chuyện nói dõi dòng tộc nên phụ nữ không được sinh mổ làm cho nỗi đau day dẳn kéo dài có khi đến chục tiếng. Lúc đầu Quân Kì cũng ngỏ lời để mình nhưng Jennie lại không chịu. Thế là bây giờ…6 tiếng rồi vẫn chưa có động tĩnh nào ngoài tiếng la và thở hỗn hển của Jennie.

*Oa oa oa*

Sau 8 tiếng trời cũng đã sáng, tiếng em bé khóc vang lên khiến cho Quân Kì trút được phần nhẹ nhõm trong người. Khi nghe đã có thể vào thì Quân Kì liền lao vào.

– Chút mừng con của ngày là một bé trai kháo khỉnh.

Quân Kì không quan tâm liền lướt qua như một người xa lạ, đến nắm lấy tay Jennie rồi hôn nhẹ vào trán một cái khiến cả phòng sinh há hốc mồm, người khác là liền ôm em bé…còn…

– Xong rồi, chị giỏi lắm, từ nay về sau sẽ không cực nữa, ngủ đi.

Quân Kì nở một nụ cười nhẹ rồi vuốt mái tóc có phần rối của Jennie, nhẹ nhàng để Jennie chìm vào giấc ngủ.

– Con của ngài…

– À ta quên, là con trai đúng không?

– Vâng ạ.

Cả phòng sinh nín cười không được, cái này có được gọi là…coi vợ còn trọng hơn con không, mở mồm ra câu “à ta quên” tội nghiệp cho đứa nhóc này thật. Haiz.

– Tại sao tối qua không báo với ta?

Vua cha từ đâu bước đến từ đằng sau lưng, tất cả mọi người đều quỳ xuống, vua cha tiến đến đứa bé được cô hộ sinh ẵm trêи tay.

– Bé trai sao? Ta đặt tên nó được không?

– Cha cứ tự nhiên, đây là vinh hạnh của chúng con.

– Ừm…Robert van Houtum được, cái tên này đi.

– Họ Houtum?

– Haiz, đúng theo lệ là lấy họ vua nhưng con ta muốn vậy, người may mắn lắm đó.

Do sinh thường nên sức khoẻ bà bầu hồi phục rất nhanh, ngày hôm sau là có thể xuất viện về điện của mình. Nhà vua cũng có bảo sẽ tổ chức tiệc mừng cho Robert.

– Tèn ten, em nấu canh giò heo cho chị nè, cái này giúp dồi dào sữa lắm nha.

– Không ăn đâu, béo lắm rồi, xấu, em lại ra ngoài.

– Chị không ăn mặc chị, con em phải có sữa uống chứ với em nghe nói, phụ nữ sau sinh vòng một sẽ tự khắc to lên.

– Em…

Quân Kì vòng tay ôm Jennie vào lòng.

– Có thể em trăng hoa, nhưng đó là ngoài đường, em yêu chị, yêu hết tất cả, không lẽ chỉ vì một thứ này mà không yêu nữa? Ăn đi còn có sức khoẻ, chỉ cần chị vui thôi.

Thế là Quân Kì đút thức ăn cho Jennie, đứa bé nằm cạnh cũng cười tít mắt. Chốc lát sau Jennie cho con uống sữa, Quân Kì không thèm để ý, tại mày còn nhỏ mới cho dùng chung, lớn coi, bố mày chẳng cho mày đụng vào đâu.

Nằm cạnh bên bấm điện thoại, bỗng mắt liếc, thấy một khung cảnh không nên thấy.

– Đứa con phá gia chi tử, mày dùng rồi cũng phải cho bố mày dùng chứ.

Jennie vừa nghe mặt tức nóng đỏ đạp thẳng xuống giường, Quân Kì mặt nhăn mày nhó nhìn vào, thật bất công mà, có ngay một tiểu hoàng tử thì liền bỏ mình. Mình phải ăn chay suốt 9 tháng 10 ngày đó, à, mà nói vậy cũng không đúng, với tính cách của mình thì sao có thể ăn chay lâu vậy.

– Loti à, có người tìm con.

Quân Kì nghe vậy liền đi ra ngoài, tên này chắc chắn không xa lạ gì, qua đây định làm gì không biết.

– Mày nắm bắt tình hình sớm ha.

– Tình hình gì?

– Ủa tưởng mày biết…

– Mấy chuyện đó không quan trọng, quan trọng là cái này.

Thiên Trúc chìa thiệp cưới trước mặt Quân Kì, Quân Kì bắt đầu ngỡ ra, à thì ra, muốn chui vào rọ đây chứ gì.

– Chúc mừng chúc…mà khoan mày vừa nói chuyện của tao không quan trọng? Mày biết tiểu hoàng từ của tao vừa ra đời không hả?

Quân Kì đạp cho Thiên Trúc một đạp vào ʍôиɠ, chuyện con mình ra đời mà không ưuan trọng ư?

– Tao có biết đâu mà trách.

– Mày coi chừng tao đó.

Hai tuần sau, Quân Kì, Jennie, Robert và иɦũ ɦσα Aylant có mặt ở Việt Nam để tham dự lễ cưới của Thiên Trúc. Sau một tuần, Jennie đã nhanh chóng lấy lại vóc dáng thanh mảnh ngày nào của mình, Quân Kì hảo soái đeo kình đen thu hút trăm anh nhìn của các cô gái chàng trai. Đi ngang lén kéo nhẹ kính xuống chớp mắt một cái.

– A.

Quân Kì bất giác cảm thấy eo mình có lực truyền đến.

– Tia gái?

– Em có làm gì đâu.

Thế là Jennie khoác tay Quân Kì giữ chủ quyền, gì Aylant ẵm Robert đi sau. Hai ngừoi về một khách sạn quy mô không nhỏ được vua cha chuẩn bị sẵn, đáp máy bay trời cũng đã tối nên cứ về khách sạn nghỉ ngơi trước đã.

– Em thấy chị mặt cái nào đẹp?

Jennie đưa hai cái đàm trước mặt Quân Kì dò xét thử. Quân Kì nhíu hai mày lại rồi phũ.

– Hai cái này không đẹp, sáng mai em dẫn chị đi mua cái khác, hợp ở đây hơn.

Lí do khiên Quân Kì nói vậy là vì…một cái khoét sâu lộ khe ngực còn một cái hơn cả tấm lưng ấy. Nhìn chẳng đâu vô đâu.

Sáng hôm sau liền dẫn Jennie tới khu mua sắm mua một cái đầm hồng nhạt, trễ vai, khoe được phần xương quai xanh quyến rũ, dù không quá hở, nhưng không quá kín, tạo nên một vẻ đẹp bí ẩn. Thêm một đôi giày gót nhọn, tạo vẻ gần gần xa xa, chiếc túi xách bằng 20 tháng lương của dân công sở. Tất cả đều dành cho Jennie.

Tối hôm đó, bước vào lễ cưới, Quân Kì chỉ biết diện suit như ở tập đoàn vì được mời tới đây, không hẳn chỉ vì là bạn Thiên Trúc mà còn đang là con mồi của vài tập đoàn lớn nhỏ ở đây. Vào trong không gian lễ cưới, không biết từ đâu, Quân Kì được rất nhiều người mời rượu, chưa được gần nữa lễ cưới, Quân Kì đã phải ngà ngà say, vài cô gái xinh đẹp cũng tiến lại gần, nhưng Jennie ngồi cạnh đã làm được gì đâu.

Kết thúc buổi lễ, Quân Kì say thật rồi, ra tới cổng cùng chụp hình với cô dâu và chú rể, cô Lâm Lâm bây giờ cũng đã 34 tuổi rồi, nhưng vẻ đẹp năm nào vẫn không mất. Chụp xong đợi Thiên Trúc nói nhỏ gì đó vào tai rồi mới trở về khách sạn.

Vào phòng Quân Kì nằm vật xuống giường, Jennie giúp Quân Kì cởi vest ngoài.

– Em thay đồ đi rồi ngủ, người toàn rượu tắm không tốt.

Dùng hết sức bình kéo Quân Kì nhưng không ngờ bị giựt cho té rồi bị Quân Kì nằm lên.

– Chị biết Thiên Trúc nói gì vào tai em không?

– Nói gì chứ.

– Tôi e tối nay không chỉ một mình tôi động phòng.

– Đừng có làm bậy.

– Gần một năm rồi em không thể kiềm chế nữa, khoá học nhẫn nại này em rớt rồi, tại chị đấy.

Quân Kì cuối xuống hôn lấy đôi môi Jennie, nhẹ nhàng nhẹ nhàng từng chút.

Tình yêu là gì? Là thứ khiến người vốn thông minh trở nên ngu ngốc, là thứ có thể thay đổi được một con người đúng nghĩa của nó. Một Quân Kì trước sau trái phải gì cũng chỉ đam mê một thứ gọi là nữ sắc mà lại sẵn sàng vì một Jennie từ trêи trời rớt xuống nói một câu:”chỉ cần chị không thích em sẽ không làm nữa”. Nó kì diệu thế đấy, chỉ có một người quản được bạn, dù bạn là ai đi chăng nữa cũng sẽ phải ngoan thôi.

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play