Chương 23
Nguồn gốc phép thuật
Ở đây, mỗi trò chơi được chia ra thành từng khu với người quản lý riêng. Có những trò chơi được tổ chức trong nhà như trò "đấu kiếm" mà nó chuẩn bị tham gia hay trò "ma trận phép thuật" - người chơi sẽ tham gia vào một ma trận được tạo ra bằng phép thuật, nhiệm vụ là tìm đường ra trong thời gian quy định với mấu chốt chỉ dẫn đường đi là sự liên kết các cấu trúc phép thuật. Carl rất thích chơi trò đó tuy thế người ta quy định chỉ những người trên 18 tuổi và đã vượt qua kỳ sát hạch "phép thuật cơ bản" tại trường mới được tham gia thi đấu. Nó đành ngậm ngùi bước qua căn chòi màu xanh lá với hàng chữ nhấp nháy mời gọi: "Ma Trận Phép Thuật - Cuộc đấu của những bậc thầy". Cũng có nhiều trò chơi khác cần một không gian rộng lớn và thoáng đáng hơn nên được tổ chức ngoài trời có mái che hoặc không, ví như trò "bàn cờ tượng đồng" ngay bên trái nó lúc này, hai người đàn ông đang ngồi trên một bệ đỡ cao vút, họ không ngừng bắn những tia phép thuật xanh xanh đỏ đỏ vào những quân cờ cao gấp năm lần người nó để chúng tự ý di chuyển và đánh gục quân cờ đối thủ. Hay trò chơi được tổ chức trong một lồng kính khổng lồ gần đó, mười hai người chia thành hai đội để chơi trò "ném cầu lửa", nhiệm vụ của họ là truyền qua lại những quả cầu phép thuật cho đồng đội và ném nó vào một cầu gôn của đối thủ. Những quả cầu cứ bay vun vút trong không trung, đổi màu liên tục từ xanh sang đỏ khi đến tay một ai đó trong đội có áo cùng màu. Cuộc chiến này có vẻ được diễn ra khá lâu rồi, tỉ số hiện giờ đã là 30-23 nghiêng về đội áo xanh. Khán giả tập trung khá đông xung quanh, hò reo, la hét khiến tụi nó phải rảo bước nhanh hơn lúc tới gần.
Băng qua "cánh đồng kẹo sữa" - trò chơi cho những bé thần 10 tuổi chưa có phép thuật, chúng dừng lại tại trước chiếc biển chỉ đường trên một ngã tư. Brandon đắn đo:
- Không biết nên chơi Bá Tước Makion hay Chiếc Rương của Oppon nhỉ?
Danton góp ý:
- Lần trước tao chơi trò Chiếc Rương của Oppon rồi, chán òm!
Carl cũng đưa thêm một nhận xét:
- Trò Bá Tước Makion cũng vậy, con mãnh thú của ổng hoá ra chỉ là một con rế. Vặt râu của nó là trò chơi kết thúc!
Brandon gật gật, nó nhìn kỹ hơn biển giới thiệu trò chơi, xem xét tỷ mỷ trước khi quyết định lên rẽ trái để đi chơi trò "Đấu trường Epon". Carl đang định rẽ phải để đến khu đấu kiếm thì Danton kéo nó lại. Thằng bạn trơ mắt nhìn nó hỏi:
- Mày định đi đâu vậy?
- Thì đi đấu kiếm! - Nó hồn nhiên đáp.
- Mày không nhớ bà Lucy dặn là mày không được sử dụng phép thuật trong ít nhất là hai tuần à?
Có cái gì đó như đông cứng trong cổ họng, đầu óc như bị hoá đá. Nó chân chân nhìn về hướng đường dẫn tới khu đấu kiếm. Sự buồn bã bao trọn mọi giác quan của nó. Vì sao nó có thể quên một chuyện tày trời như thế được nhỉ?
Danton hớn hở gợi ý ngay khi nhận ra thái độ của nó:
- Sao mày không thử chơi trò "Bông hoa xứ cát" này, trò đó đâu cần tới phép thuật!
Nó chẳng thèm quan tâm. Đến giờ nó mới nhận ra sự khó khăn và thiếu thốn đến thế nào khi người ta bị thiếu đi những thứ mà thường ngày nó cho là bình thường và tự nhiên mình có đó. Nó chưa kịp nói gì thì có một lời nói vang lên từ phía sau chen ngang:
- Sao hai đứa không ghé qua xem thử trò "Nguồn gốc Phép thuật" mà anh đang xây dựng ý tưởng nhỉ?
Hai đứa nhận ra anh Jim. Anh đã đứng ngay sau tụi nó từ khi nào. Anh gợi ý thêm khi hai đứa ngơ ngác nhìn nhau:
- Ông Anderson thuê anh xây dựng ý tưởng ột trò chơi ở đây! Hai đứa có muốn ghé qua để thăm quan?
Danton cuống cuồng đáp:
- Em có hẹn bạn chơi trò "Chân gỗ" rồi! Có lẽ Carl sẽ thích tham quan một lát đấy... Phải không Carl?
Nó bối rối trước cái gật đầu gượng ép rất lịch sự của mình. Nó biết chắc chắn cái trò chơi mà ông anh này thiết kế ý tưởng sẽ sặc mùi lịch sử và khoa giáo. Nó ném một cái nhìn hằn học vào Danton trước khi thằng bạn ba chân bốn cẳng chạy đến khu trò Chân Gỗ. Dù gì nó cũng đến đã đây, chẳng lẽ lại quay về hay đi chơi mấy trò cho con nít chưa có phép thuật. Vậy là nó quyết định thử đi theo để giết thời gian, biết đâu lại có cái gì đó hay ho.
Anh Jim dẫn nó đi thẳng, vượt qua thêm nhiều khu trò chơi với những biển hiệu lấp lánh nữa. Nó dừng lại tại trước cổng vào một hồ nước lớn có hàng rào chắn xung quanh. Một biển hiệu chắn ngang lối vào:
"Khu Nghiên cứu và Phát triển trò chơi
Không nhiệm vụ miễn vào!"
Anh Jim dẫn nó qua cổng, đi trên một con đường băng qua mặt hồ. Một căn phòng hình bán cầu cực kỳ lớn xuất hiệ với nhiều khối cấu trúc vuông vức xuất hiện cùng các bóng đèn, trải đều khắp bề ngoài. Bóng nó đổ xuống trải một vùng rộng lớn trên mặt hồ. Một người đàn ông to béo canh cửa yêu cầu anh Jim xuất trình giấy tờ trước khi cho anh và nó vào phía trong.
Bên trong là tập hợp những cầu thang xoắn dẫn tới nhiều căn phòng đặt rời rạc khắp mọi nơi. Nó không giấu nổi sự ngạc nhiên lẫn tò mò. Nó hỏi khi anh dẫn nó bước theo một cầu thang dẫn xuống phía dưới:
- Anh làm việc ở đây à?
- Anh mới làm việc ở đây được gần tháng nay thôi! - Anh Jim đáp.
Nó thắc mắc ngay:
- Nhưng em nghe Danton nói anh là Chuyên viên Nghiên cứu phép thuật mà?
Anh Jim cười:
- Ừ! Thực ra công việc của anh là Chuyên viên Nghiên cứu phép thuật của Viện Nghiên cứu phép thuật Menvor. Dự án trò chơi lần này của Anderson không chỉ mang tính giải trí mà còn là để giáo dục về sự hình thành của phép thuật nữa, nên bọn anh đến đây để giúp đỡ.
Hai người dừng lại trước một cửa gỗ gắn một chiếc biển ghi dòng chữ "Phòng ý tưởng trò chơi Nguồn Gốc Phép Thuật". Anh Jim mở cửa mời nó:
- Chào mừng em đến với văn phòng của anh!
Nó bước vào. Bên trong là một gian phòng rộng hơn nó tưởng rất nhiều. Những bức tường được bọc nhung đen với những ngọn đèn điện đang chiếu sáng khắp nơi. Một chiếc bàn chất la liệt sách giấy bút, một cái ghế, một chiếc giường ngay cạnh với vài bộ treo ngay ngắn phía trên đầu, tất cả được xếp gọn vào một góc phía cuối phòng. Đa phần không gian còn lại được bỏ trống.
Anh Jim giới thiệu:
- Phòng làm việc đồng thời cũng là chỗ nghỉ ngơi luôn... Em ngồi đây nhé!
Anh kéo một cái ghế đến.
- Em đứng cũng được! Anh cứ ngồi làm việc đi! - Nó từ chối.
- Thực ra mọi thứ gần xong rồi! Em có muốn xem luôn không?
Nó gật đầu và mường tưởng ra cảnh anh Jim sẽ lôi ra cả đống giấy tờ, sách vở ra để nó đọc. Nhưng thực tế không hẳn vậy, anh đẩy cái ghế ra xa, những cái đèn được tắt đi nhường lại một căn phòng tối đen. Nó ngạc nhiên hỏi:
- Mất điện à?
- Không... Không! Chờ chút thôi!
Ngay lúc đó, một tia sáng màu xanh lá xuất hiện, lớn dần lên phản chiếu những đường nét của một gương mặt khiến nó rùng mình, hơi bước lùi lại. Anh Jim trấn an nó ngay:
- Là anh!
Nó nghi ngờ:
- Anh đang làm cái gì vậy?
Anh Jim chưa kịp nói gì thì tia sáng xanh trong tay anh bắt đầu chuyển thành màu đỏ, nó lớn dần lên đến khi vỡ tan thành nhiều hạt sáng liti đủ màu sắc lan toả ra mọi ngóc ngách.
Anh nói trong tiếng xèo xèo của những hạt sáng đang đan kết lại để tạo ra những hình thù mờ nhạt:
- Đây là cách kể chuyện bằng phép thuật! Rồi em sẽ thích nó!