Chương 22
Công viên trò chơi
- Đây là mẹ tao, Lily... bố tao Barshot, dì Lumi, cậu Sebatian. Còn đây là ông tao, bác Carlot, bác John và con trai bác ấy, anh Jim, anh ấy là Chuyên viên nghiên cứu phép thuật đấy!
Danton hớn hở ra mặt khi Carl gặp nó tại quán trọ của bà Danny vì không rõ ngẫu nhiên thế nào mà cả hai gia đình đều cùng thuê phòng ở đây. Danton vừa chỉ vừa liên tục giới thiệu, hết từ một bà cô tóc ngắn, xoăn tít màu hung đỏ đến một ông lão đã hơn cả trăm tuổi, miệng hom hem, đưa tay run run, khó khăn lắm mới động hờ lấy tay Carl được, rồi đến ông cậu đóng khung trong bộ đồ lễ kín mít, gương mặt luôn dương cao lên, nhìn nó với ánh mắt săm soi kỹ lưỡng của một con người gia thế và thích tỏ ra trọng vọng. Anh Jim cao dáo, đeo cặp kính dày bự trái ngược hoàn toàn với ông John to béo và tròn ủng như cái bánh mỳ nướng. Anh ta bắt tay và chào hỏi nó nhiệt tình:
- Chào em, rất vui được gặp em!
Nó cũng đáp lại với sự gắng gượng để toét ra một nụ cười nhỏ xúi:
- Em cũng rất vui được gặp anh!
Ông bà Wizander (bố mẹ của Danton) cũng tỏ ra thân thiện không kém anh Jim. Mẹ Danton hỏi nó:
- Chắc bà đây là mẹ cháu phải không?
Nó hơi gật trước khi giới thiệu:
- Dạ! Đây là mẹ cháu, Edna!
- Chào chị, Edna! - Bà Lily ngay lập tức bước tới để chào hỏi mẹ nó. Bố Danton cũng lối ngay sau với lời chào hỏi y hệt.
Mẹ nó cũng không kém phần trong khoản chào hỏi:

- Chào anh chị! Nghe Carl nói anh chị sống ở Loyr?
Bà Lily lại càng cười tươi hơn khi mẹ nó nhắc đến thân thế gia đình, giống kiểu bà chờ lâu lắm mới có người hỏi đến vậy:
- Vâng! Gia đình tôi ở Loyr tính đến nay đã gần 10 thế hệ rồi! Trong một lâu đài nhỏ trên đồi Wipper!
- Ô! Thật vinh dự khi được gặp một dòng họ danh giá như gia đình anh chị!
- Vậy khi nào mời chị tới chơi? - Bà Lily đề nghị.
- Tất nhiên là tôi sẽ thu xếp để đến thăm quan Loyr một lần, cảm ơn lời mời của chị!
Những câu chào hỏi xáo rỗng như thế càng ngày càng kéo dài thêm khiến đầu nó muốn nổ tung. Nó muốn phóng ngay về phòng trọ và đánh một giấc để xua đi mọi mệt mỏi và thất vọng đang bao trùm nếu Danton không mau chóng lôi kéo nó ra khỏi cuộc trò chuyện của hai bà mẹ. Nó nói với lại khi hai đứa đã đi được một đoạn đủ lớn để tay hai bà không dài để túm cổ áo chúng lại:
- Tụi con sẽ trở về trước 10 giờ!
Mẹ Danton nói vụt qua nhiều lớp người đang qua lại đông đúc để trở về nhà trọ của bà Danny:
- Nhớ là đừng có ăn uống lung tung và không được gây rắc rối gì đấy!
Mẹ nó cùng huề theo để nhắc nhở:
- Đừng về trễ nhé Carl!
Danton hỏi nó khi hai đứa băng qua những dãy phố treo đầy đèn lồng, giờ đã được thắp lên thành những dây sáng đèn xanh, đỏ, vàng... lung linh trên đầu và cả trước những ngôi nhà trông giống như lều trại nhưng lớn hơn nhiều, tất cả những ngôi nhà ở đây đều là hình ống dài với lớp mái liền tường nhẵn nhụi - một kiến trúc kỳ lạ, chỉ có ở Mindi:

- Có chuyện gì à?
Carl chần chừ đôi lúc trước khi nó giả vờ ngây ngô để hỏi lại:
- Sao mày hỏi vậy?
Danton đập nhẹ tay lên vai nó, giọng trầm xuống lạ lùng:
- Tao... Không thấy bố mày?
Đúng là Danton luôn sâu sắc, nó đã khơi lên đúng lý do mà Carl không thể nào vui lên nổi kể từ khi nó hỏi mẹ về bố đâu mà không ra đón nó ở cảng. Nỗi thất vọng vì hy vọng được gặp ông suốt một năm trời của nó vỡ tan tành. Thấy nó im lặng, Danton nói ngay:
- Không sao, không trả lời cũng được! Nhưng đừng giữ cái bộ mặt u ám kinh khủng thế nữa...À... Mày muốn đến công viên chơi không?
Nó suy nghĩ mất một lúc, có lẽ thứ duy nhất có thể khiến nó quên đi cái cảm giác hụt hẫng khó tả này chính là môn "đấu kiếm" ở Game Park. Nó muốn có chỗ nào đó để xả ra hết những lo nghĩ, suy tư và cả những rắc rối đã xảy đến với nó trong suốt hai tháng trời vừa qua. Nó gật đầu đồng ý. Và hai đứa tiến thẳng qua những hàng quán san sát hai bên đường, băng qua thêm một dãy phố treo kín đèn lồng, tụi nó đi đến những bậc thang rộng khủng khiếp dẫn lên tầng hai thị trấn.
Trong lúc đi, nó chợt kể:
- Bố tao có lệnh triệu tập đột xuất!
Danton ngơ ngác trước câu nói vu vơ đấy của Carl. Mất chừng nửa phút sau nó mới hiểu hết ý nghĩa. Nó hỏi lại Carl:
- Triệu tập để làm gì?
Nó lắc đầu chán ngán:

- Mẹ tao không nói! Nhưng chắc là đến Menvor, vì thường ông chỉ bị triệu tập trong kỳ nghỉ bởi lệnh triệu tập đến từ ngài Hội Đồng!
- Vậy chắc việc đó quan trọng lắm nhỉ?
Carl như bừng tỉnh, nó chợt nghĩ về lời tiên tri quái đản và suy nghĩ đó vụt luôn ra thành những tiếng lầm rầm:
- Lẽ nào lại sắp có chiến tranh?
Danton nhíu mày, nó hỏi lại:
- Sắo có cái gì?
Carl chợt nhận ra là nó chưa kể về lời tiên tri đó cho bất cứ một ai cả ngoại trừ giáo sư Barwen, và giờ chắc cũng không phải lúc thích hợp để kể. Nó lắc đầu lia lịa:
- À... Không... Không có gì!
Danton chưa kịp hỏi gì thì chúng bắt gặp một đám đông, hai đứa phải cố gắng lắm mới lách qua được hàng dài những bạn trẻ đang chen lấn xếp hàng trước tiệm Xúi Quẩy - nơi duy nhất trong thị trấn buôn bán những món đồ phép thuật.
Có tiếng gọi lớn đâu đó trong đám người kia vang lên khi tụi nó đã bước xa được một đoạn:
- Ê Carl, Danton...!
Khi tụi nó quay lại thì nhận ra bóng dáng Brandon đang luồn lách, đẩy người này, tạt người kia để đi ra khỏi cửa tiệm. Lanh lẹ tiến về phía hai đứa, mặt hớn hở, trên tay cầm một vật hình tròn, nó khoe khoang chiến tích ngay khi đến đủ gần để chắc rằng hai đứa bạn có thể nghe được tiếng mình:
- Nhìn này. Tao mua được rồi này!
Nó chìa ra cho hai đứa xem một vật tròn, to bằng lòng bàn tay, bên trong có chứa một cái que nhỏ có màu đỏ và xanh. Danton trố mắt hỏi:
- Cái gì đây?

Brandon cao giọng khoe khoang:
- Người ta gọi nó là "kim chỉ nam". Một phát minh công nghệ. Tiệm Xúi Quẩy nhập rất ít, phải nhanh chân lắm mới mua được đấy!
- Thế nó để làm gì? - Carl tò mò.
Brandon rút trong túi ra một tờ giấy nhỏ, nó nheo mắt đọc:
- Công dụng... Giúp bạn luôn đi đúng hướng. Rất hữu dụng trong trường hợp lạc đường. Tính năng... Chiếc kim hai màu xanh đỏ luôn chỉ về một hướng nhất định. Đầu màu đỏ chỉ hướng Bắc, đầu màu xanh chỉ hướng Nam. Lưu ý, việc xác định phương hướng có thể bị sai lệch nếu ở vùng có nhiễu... xạ... từ tính!
Carl ồ ra một tiếng ngạc nhiên, trong khi đó Danton lại chả mấy bận tâm, nó lôi Carl và Brandon đi tiếp về phía những bậc thang dẫn lên tầng hai của thị trấn.
Từ trên này, Carl có thể phóng tầm mắt ra xa tít tới tận ngoài cảng, nơi những chiếc thuyền vĩ đại vẫn đang neo đậu trong im lặng, những ngọn hải đăng hùng dũng là thế mà giờ thu vào bé chỉ bằng một ngón tay vầ làn nước biển đen mênh mông. Những dãy phố treo đầy đèn lồng sáng lấp lánh ẩn hiện sau những rặng cây to lớn trông giống như những con rắn đỏ khổng lồ uốn éo trong đám cỏ rậm. Nó hít một hơi thật dài cái hương vị tươi mát của những làn gió biển thôi qua như để xua đi mọi mệt nhọc và suy nghĩ trước khi lối theo sau hai đứa bạn. Chúng đi vòng qua đài phun nước giờ đã khá đông người. Nó trông loáng thoáng bóng dáng những anh chị năm thứ ba, thứ tư tay trong tay qua lại. Khi ba đứa đi qua một bức tượng, Brandon bỗng nổ ra một tràng cười ranh mãnh, nó nói với một đôi trai gái đang bí mật hôn nhau ngay trong bóng tối dưới chân bức tượng:
- Em sẽ không kể với ai đâu!
Carl nhận ra đó là anh trai của Brandon khi anh ta thò đầu ra khỏi bức tượng với nét thoáng gượng ngùng và bối rối trên gương mặt trước khi trở lên nổi xung để nắm bắt tình hình trở lại. Anh quát tháo thằng em:
- Thằng ranh!
Rồi anh tức tốc nắm tay một cô gái tóc vàng chọe, kéo ra khỏi bức tượng, tức tốc đi về hướng ngược lại.
Brandon vẫn không ngừng cười, nó giữ thái độ nhăn nhở đó suốt quãng đường hầm thông qua núi để đến khu công viên trò chơi Andersons phía bên kia. Một vùng rộng lớn trải ra trước mắt ba đứa với hàng trăm những ngôi nhà to lớn, đèn sáng nhấp nháy răng mắc khắp mọi nơi trên những ngôi nhà và những hàng rào phân cách, những cái cây tạo hình độc đáo, những mô hình nhân vật và trò chơi cỡ lớn cùng nhiều biển hiệu mời chào hấp dẫn. Carl sung sức hẳn lên khi nó bước xuống con đường ngoằn nghèo nhiều màu sắc để đi vào công viên.
---
More at facebook.com/schoolgods

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play