*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Wattpad: MnMn40/WP: minyuee
_
Đường Uông bình thản trả lời rằng thật trùng hợp.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Châu Giang Hành trong bữa tiệc xã giao thì có khi Đường Uông đã lầm tưởng rằng người này rảnh rỗi đến mức chẳng việc gì làm, tin nhắn cứ hết tin này lại tin khác gửi sang cho cậu.
[Châu Giang Hành: Cậu đi ăn với bạn à?]
[Châu Giang Hành: Gọi đồ uống chưa, có sữa đậu nành mới xay ngon lắm.]
[Châu Giang Hành: Khi nào thì tan tiệc? Tôi đưa cậu với bạn cậu về? Cơ mà nếu nhiều người quá thì xe tôi không đủ chỗ.]
Tin nhắn đầu tiên Đường Uông muốn gửi đi vẫn còn lủng lẳng ở ô chat, cậu cảm thấy bây giờ mình có nhắn lại kiểu gì cũng không xong.
"Mọi người sống lành mạnh thế, sao ai cũng uống đậu nành thế này?"
Có tiếng người chê bai lọt vào trong tai, lúc này Đường Uông mới hay chiếc ly trước mặt đã được đổ đầy đậu nành tự lúc nào.
"Già cả rồi, phải bảo dưỡng thôi chớ." Từ Văn trả lời, đoạn quay sang nhìn Đường Uông giải thích, "Anh gọi đó, đỡ chút tiền cho đàn anh ấy mà."
Nhớ khi nãy Châu Giang Hành có khen sữa đậu nành chỗ này khá ổn, Đường Uông có phần nóng lòng muốn thử, cậu cầm ly lên uống vào một ngụm. Vị sữa thơm ngậy beo béo, hương đậu nành đậm đà lẫn chung với các loại đậu khác quả thực rất thơm ngon.
Chỉ trong chốc lát không trả lời, điện thoại Đường Uông lại rung lên vì Châu Giang Hành gửi tin nhắn tới.
[Châu Giang Hành: Lúc thanh toán nếu báo tên tôi sẽ được giảm giá.]
Đường Uông ngó mắt nhìn Hội trưởng Hà, nhìn bề ngoài hẳn không phải là kẻ thiếu tiền, giảm giá thì thôi đi, làm như thế kẻo lại thu hút sự chú ý của người khác.
[Tiệm chè: Sữa đậu nành ngon lắm.]
Cứ mãi làm lơ cũng không được phải phép, Đường Uông nghĩ nếu nói đến sữa đậu nành chắc hẳn sẽ an toàn hơn, có điều cậu vẫn rất tò mò về cậu tình nhân xinh đẹp ngồi bên cạnh anh, Châu Giang Hành thế mà còn nhắn tin với mình, đổi lại là cậu, nếu có chàng trai xinh đẹp ngồi cạnh bên, có khi Đường Uông chẳng buồn liếc mắt xem điện thoại lấy một lần ấy chứ.
Có lẽ Châu Giang Hành nghe được tiếng lòng Đường Uông, mãi cho đến lúc ăn xong, anh không nhắn thêm bất kỳ tin nào nữa.
Đến khi tan tiệc, Hội trưởng Hà đi thanh toán, những người còn lại đứng tụ từng nhóm trước cửa khách sạn để chờ, tiện thể bàn luôn cách về lại trường.
"Các em về chung xe với anh nhé." Từ Văn không đi cùng với Hội trưởng Hà mà lẽo đẽo theo sát Đường Uông.
"Cảm ơn anh đã quan tâm bọn em." Liêu Nguyên Tân vội cướp lời trước khi Đường Uông kịp mở miệng.
Cậu ta trộm huých khuỷu tay vào người Đường Uông nhân lúc Từ Văn đang mải mê trò chuyện với các cô em khoá dưới.
"Này, có phải Từ Văn muốn theo đuổi cậu không, mình thấy anh ta hơi ân cần với cậu rồi đó."
"Hôm nay cậu uống đậu nành là mình thấy hơi sai sai rồi, lúc bọn mình tới đây, Từ Văn có lén tìm mình hỏi cậu thích uống gì, mà thứ cậu thích nhiều như thế, mình nói bừa là đậu nành, thế là anh ta lặng lẽ gọi sữa cho cậu ngay."
Đường Uông nhớ lại những lần mình và Từ Văn tiếp xúc với nhau, kể ra bọn họ cũng không được coi là thân thiết, phải từ cái hôm đi xem Ảnh đế và bị hắn giữ lại phụ việc vặt thì cả hai mới bắt đầu thân quen với nhau hơn.
"Chắc không đâu? Người yêu cũ của anh Từ đều là con gái mà, chẳng thấy anh ấy có ý gì với con trai cả." Đường Uông không tin tưởng cho lắm, "Chắc cậu cả nghĩ thôi, người ta chỉ đang đơn thuần quan tâm bọn mình ấy mà."
Liêu Nguyên Tân toét miệng cười quái lạ.
"Cậu đừng cả tin thế, trực giác của mình nhạy lắm đấy."
Đường Uông cũng chỉ ừ ừ rồi thôi, trong một thoáng tình cờ, cậu chợt liếc mắt trúng một góc cách đó không xa.
Là chàng thanh niên khi nãy ngồi bên cạnh Châu Giang Hành.
Cậu trai kia cong môi cười rạng rỡ, khẽ chúi mặt vào cửa của một chiếc xe ô tô.
Cửa sổ đằng sau từ từ hạ xuống, cậu chàng sấn tới hôn môi với người ngồi bên trong, sau đó mới mở cửa bước lên xe.
Mặc dù chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng Đường Uông vẫn thấy rõ người ngồi sau xe là một ông chú trung niên mặt mũi vô cùng tầm thường, hoàn toàn không phải là Châu Giang Hành.
Tình nhân bé nhỏ của Châu Giang Hành chuồn mất rồi à? Đường Uông chẳng thể hiểu nổi quy tắc của ông lớn bọn họ, cậu không nhìn về phía đó nữa, giả vờ như chưa từng nhìn thấy thứ gì.
Một lát sau, Hội trưởng Hà bước ra ngoài, bọn họ cũng đã tách nhóm về trường xong xuôi, đương nhiên Đường Uông vẫn đi cùng Từ Văn, chỉ là lúc sắp ngồi vào ghế lái phụ, cậu mới sực nhớ đến lời của Liêu Nguyên Tân, vội viện bừa cái cớ rồi chuyển hướng chuồn ra hàng ghế sau.
Hiển nhiên Đường Uông cũng không thấy được vẻ mất mát nhanh chóng xuất hiện rồi vụt mất của Từ Văn, sau khi ngồi vào trong xe, cậu lập tức tìm kiếm cái tên Châu Giang Hành trên điện thoại của mình.
Kết quả trên mạng chỉ hiển thị một vị giáo sư già trùng tên, ngoài ra cũng chẳng tra thêm được thông tin nào khác, điều này khiến cho Đường Uông càng khẳng định Châu Giang Hành chả phải hạng người đơn giản, nhưng rồi cũng chỉ đành bỏ cuộc.
Đồ ăn trong khách sạn chủ yếu rất đạm bạc, người cuồng món cay như Đường Uông ăn chưa đủ no, thế là trước giờ đi ngủ, cậu lại nấu thêm một ly mì bò hương cay xem như bữa khuya.
Đám bạn cùng phòng lăn lộn trong thâm sơn cùng cốc gần cả tháng trời cuối cùng cũng bắt được mạng, Đường Uông vừa ăn mì vừa đọc tin nhắn than trời trách đất của họ trong group chat.
[Máy xúc nhà ai mạnh nhất][Tiêu Kỳ Vọng: Còn 7 ngày nữa!!!]
[Hạ Miểu Miểu: Là bọn mình được về làm người "xì phố" lại rồi!]
[Chung Thân: Mình muốn ăn dê con hấp, chân gấu om, đuôi hươu chưng, thịt vịt xào...]
[Hạ Miểu Miểu: Vịt om muối, gà kho tương, thịt sấy, trứng muối, lòng, thịt khô, lạp xưởng...]
Đường Uông nhìn bọn họ chơi nối chữ Báo Thái Danh
[1], nhất thời cảm thấy mì gói trong tay không còn ngon lành gì nữa.
[Đường Uông: Đừng nói nữa, khó lắm mới bắt được mạng, vậy mà các cậu chỉ lo tụng Báo Thái Danh thôi à?]
Cả bọn ngẫm thấy Đường Uông nói chí phải, thế là không buồn nhắn thêm tin nào nữa, lũ lượt kéo nhau biến đi chơi điện thoại.
Đường Uông đợi chán chê không thấy ai nói năng gì, cậu cứ ngỡ họ lại mất mạng. Lát sau, Đường Uông lướt trúng bài viết mới của bạn mình trong Moments thì mới vỡ lẽ, sau khi đoán được suy nghĩ của họ, cậu tức giận gửi meme giơ ngón giữa vào trong group chat.
Ba người họ thống nhất với nhau cùng đăng chung một meme đào địa đạo trong phim Võ Lâm Ngoại Truyện, Đường Uông lập tức nhấn thích từng bài một.
Hoặc là ảnh này:
Cậu tiếp tục lướt xuống dưới, nhìn thấy ba nhỏ đăng bữa khuya tình yêu do ba lớn kỳ công chuẩn bị, Đường Uông gõ bình luận: Ba nhỏ trực ca vất vả rồi.
Bạn bè trong WeChat đều trải qua một ngày khá thú vị, đương lúc Đường Uông tính thoát ứng dụng, bỗng dưng lại lướt trúng trạng thái mới của Châu Giang Hành.
Chẳng phải trang cá nhân của anh chỉ có duy nhất một bài viết được đăng vào 3 năm trước thôi hay sao, bây giờ cậu lại lướt trúng cập nhật mới là thế nào vậy nhỉ?
Châu Giang Hành đăng một bức ảnh chụp cảnh văn phòng, kèm theo dòng chú thích: Tăng ca xuyên đêm.
Đường Uông bấm vào xem, thông qua cửa sổ sát đất cực to phía đằng sau có thể thu trọn cảnh đêm có các toà nhà đặc trưng của thành phố bọn họ vào trong mắt, thứ trông dân dã nhất trong bức ảnh là cốc mì trên bàn làm việc cùng một loại với cậu ăn.
Đường Uông tay nhanh hơn não bấm vào nút like, mặc dù sau đó đã huỷ đi ngay, nhưng cậu vẫn không chắc Châu Giang Hành có nhận được thông báo hay không.
Chẳng mấy chốc Đường Uông liền biết được đáp án, bởi vì anh đúng là có nhìn thấy thật.
[Châu Giang Hành: Ăn xong rồi à?]
[Tiệm chè: Ừm.]
[Châu Giang Hành: Tại sao nhấn like rồi lại gỡ?]
"..."
Người máu mặt đều thẳng thắn vậy à, nói toẹt ra như thế không thấy ngượng ư!
[Tiệm chè: Tôi trượt tay...]
[Châu Giang Hành: Cậu không nhấn thích lại sao?]
"..."
Đường Uông lại lặng lẽ nhấn thích lần nữa.
[Tiệm chè: Tôi tưởng anh đang tăng ca?]
Thế nên, sao còn rảnh rỗi kiểm tra lượt thích vậy?
[Châu Giang Hành: Tôi mệt nên nghỉ ngơi một lát.]
[Tiệm chè: Vậy tôi không làm phiền anh nữa!]
Đường Uông tức tốc kết thúc cuộc trò chuyện, đem cốc mì đi vứt rồi leo lên giường ngủ.
Tiếc rằng một mình cậu không thể làm thế, bởi lẽ Châu Giang Hành vẫn bất chấp gửi tin nhắn sang.
[Châu Giang Hành: Nói chuyện với tôi một lát được không? Bình thường chẳng có ai trò chuyện với tôi hết.]
Cậu cho rằng đối phương đang giả vờ đáng thương để tranh thủ lòng thương hại của cậu, từ đó sẽ dễ dàng ra tay với mình hơn, Đường Uông suy nghĩ một lát, sau đó ra quyết định bóc trần anh.
[Tiệm chè: Tôi nghĩ chàng trai đi với anh hôm nay rất sẵn lòng nhắn tin với anh đấy, vả lại người ta trông cũng đẹp ngất ngây kia mà.]
Quả nhiên Châu Giang Hành không nói gì nữa, Đường Uông hài lòng ném điện thoại sang một bên, chìm vào mộng đẹp trong chiến thắng đầy vẻ vang.
Hôm sau tỉnh dậy, Đường Uông không thấy có tin nhắn mới trong cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Lúc này cậu mới yên lòng đi đánh răng rửa mặt, trong lòng thì nhủ thầm, xem ra sau này ngài Châu đây không dám bén mảng đến thả thính mình nữa đâu.
Đường Uông vừa đánh răng vừa lướt xem newsfeed.
Tối hôm qua Châu Giang Hành lại cập nhật trạng thái mới, nhưng chỉ đăng vỏn vẹn hai chữ.
Giận rồi.
__
Báo Thái Danh: Theo mình tìm hiểu thì nó là một đoạn gồm loạt tên món ăn trong một vở kịch tướng thanh được đặt tên là Báo Thái Danh (Dịch: đọc/nêu tên món ăn), hay còn gọi là Thực Đơn, bị nhầm thành Mãn Hán toàn tịch. Đây là tác phẩm do diễn viên tướng thanh Lý Đức Dương biên soạn vào những năm 20 của thế kỉ 20. (Tóm lược từ Wikipedia và https://baike.baidu.com/)
Đoạn các món ăn mình không chắc dịch đúng. Mong bạn nào có kiến thức về lĩnh vực này góp ý giúp mình. Cảm ơn rất nhiều ạ xD Chúc các sĩ tử năm nay thi tốt nhó.
9/6/2022.