Lúc đợi thang máy, bọn họ gặp được Đường Bình Chiêm vừa đi chợ về, tầm mắt chú lướt qua con trai đang đeo khẩu trang một lượt rồi hỏi Dụ Doãn.

“Con mình bị cảm hả em?”

Dụ Doãn trả lời bằng cái lắc đầu đầy thâm ý.

“Anh về nhà đi rồi biết.”

Đường Uông nghe hai cha nói chuyện, âm thầm thò tay véo Châu Giang Hành một cái.

Lúc vào nhà, Đường Uông nhanh nhảu đổi dép lê rồi trốn vào trong phòng, Châu Giang Hành cũng nối gót đi theo sát nút.

Đường Uông bắt đầu gọi điện thoại với ai đó, anh rón rén đứng đằng sau, hai tay đặt lên vai Đường Đường nhẹ nhàng xoa nắn.

Lục Dịch Đình gọi điện thoại đến hỏi Đường Uông có rảnh thì đi du lịch sang thành phố lân cận cùng cậu ấy. Đương nhiên Đường Uông không thể đi, cậu chỉ đành khước từ lời mời, tiện thể nghe Lục Dịch Đình kể chuyện giữa đối phương với người đàn anh kia.

Sau ngày hôm đó, Lục Dịch Đình và đối phương bắt đầu thử yêu. Lục Dịch Đình lên kế hoạch tranh thủ cuối tuần đến thành phố lân cận chơi, đàn anh hay tin cũng muốn đi với cậu ấy, điều Lục Dịch Đình đang xoắn xuýt lúc này là không biết nên đặt một phòng hay hai phòng.

“Nếu là em thì em sẽ xử lý như thế nào?” Suốt cả quá trình Châu Giang Hành chỉ đứng một bên nghe, chỉ sau khi Đường Uông cúp máy, anh mới thuận miệng hỏi một câu.

“Một phòng hai giường chứ sao.” Đường Uông thoáng ngẫm rồi đáp, “Nếu chia ra ngủ thì vừa được ngắm mặt vừa tiết kiệm tiền, tuyệt vời quá đi chứ!”

Châu Giang Hành thình lình nắn gáy Đường Uông, cố ý nắn mạnh để cậu sợ rụt cổ lại.

“Thằng khác có ngon bằng anh không?”

“Không ạ.” Đường Uông trả lời ngay tắp lự, “Nhưng…”

“Trên mạng nói lúc mang thai ngắm trai xinh gái đẹp nhiều, sinh con ra sẽ đẹp giống như thế.”

“Thật ra em đang suy nghĩ có nên dán ảnh có chữ ký nam thần lên tường không, nhưng mà anh yên tâm, nếu em có làm thì em sẽ để ảnh của anh nằm ở vị trí trung tâm nhất.” Đường Uông còn để bụng chuyện anh trữ một thùng thuốc bôi nên cố tình chọc tức đối phương.

“...” Châu Giang Hành thật sự không còn lời nào để nói.

Ban đêm, rèm cửa kéo kín không lọt một tí ánh trăng nào, lớp chăn dày trên giường nhô lên một cục, nhìn vào không biết bên trong là một hay hai người đang nằm.

Đường Uông đặt tay chân vào lòng Châu Giang Hành để sưởi ấm, hai người dính chặt lấy nhau, hương sữa tắm thoang thoảng của đối phương vấn vít nơi đầu mũi, bàn tay hư hỏng của cậu liên tục sờ soạng lên cơ bụng của người nào đó để “xơ múi”.

“Anh tập bao lâu thì có cơ bụng vậy?” Cách một lớp quần áo, Đường Uông âm thầm đếm số cơ bụng mà anh có, hỏi với vẻ đầy ngưỡng mộ.

“Anh không nhớ rõ nữa, chuyện lâu lắm rồi.” Châu Giang Hành mường tượng lại quá khứ, khi ấy mình yếu ớt quá nên thường xuyên bị bọn Châu Mẫn ức hiếp, thế là anh bắt đầu rèn luyện sức khỏe, cơ bụng vẫn luôn đồng hành trong trong ký ức.

“...” Đây là khoảng cách giữa người với người đấy sao?

Đường Uông cảm giác hôm nay lạnh hơn ngày thường, cậu chỉ còn cách dựa sát Châu Giang Hành để hấp thụ hơi ấm từ anh.

“Anh đóng cửa sổ chưa? Em không nhớ mình đặt điều khiển điều hòa ở đâu nữa, em thấy lạnh quá.” Đường Uông vắt óc nhớ lại lần cuối mình đặt điều khiển ở đâu, bỗng nhiên Châu Giang Hành dán sát hơn rồi ôm thật chặt.

“Em có cảm giác bụng mình nhô lên rồi nè, anh có muốn sờ không?” Tuy hai người gần trong gang tấc, nhưng Châu Giang Hành luôn để mắt đến bụng Đường Uông, sợ bản thân bất cẩn đè trúng nên cật lực giữ khoảng cách với bụng của cậu.

Nghe vậy, Châu Giang Hành tức thì đáp có, Đường Uông cảm nhận được bàn tay anh đang phủ lên bụng mình, nhưng chỉ sờ nhè nhẹ chứ không dám dùng lực quá mạnh, bụng Đường Uông giờ đây không còn mềm mịn như trước, mà đã có cảm giác cứng cáp rất rõ ràng.

Tâm trạng và độ ấm cơ thể của Châu Giang Hành lúc này đều sục sôi nóng bỏng như nhau. Trong bụng Đường Đường đang có đứa con của bọn họ, và cũng vài tháng sau, cuộc đời hai người sẽ xuất hiện một mặt trời bé con giống hệt như Đường Đường.

Khi Châu Giang Hành đang thỏa sức suy nghĩ về tương lai của cả hai, không biết từ khi nào mà Đường Uông đã thò tay vào áo anh, bàn tay lành lạnh dứt khoát đặt lên cơ bụng Châu Giang Hành. Châu Giang Hành sờ một cái, cậu cũng nhúc nhích một lần.

“...”

“Đường Đường, em đang làm gì đấy?”

“Có qua có lại mà anh.” Đường Uông hèn hạ lí nhí, thật ra cậu muốn sờ Châu Giang Hành từ lâu lắm rồi nhưng lại ngại không dám, lúc này mới nảy ý mời mọc anh sờ bụng mình, nếu làm như thế Đường Uông mới có cơ hội sờ cơ bụng Châu Giang Hành mà không tồn tại bất cứ chướng ngại tâm lý nào rồi.

“Đường Đường, em có nhớ lúc ăn sáng anh nói gì với em không?” Châu Giang Hành bỏ tay ra khỏi bụng Đường Uông, nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay đang làm loạn của người nào đó.

Đường Uông bắt đầu suy ngẫm, lúc ăn cơm sáng họ nói với nhau rất nhiều, không biết Châu Giang Hành nhắc đến chuyện nào?

“Đường Đường, anh muốn tắm nước lạnh rồi.”

“Em giúp anh được không?”

Cuối cùng Đường Uông cũng đánh hơi được mùi nguy hiểm, cậu lập tức rụt tay về nhưng lại bị Châu Giang Hành siết chặt cổ tay, giống như thể cảnh cáo cậu đây là hậu quả do chính mình tự chuốc lấy.

Cậu cảm nhận được bàn tay của mình lần mò cơ bụng Châu Giang Hành rồi dần dần di chuyển xuống dưới…

Ngày hôm sau, Đường Uông bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cậu chớp mắt nhìn bàn tay bên gối, mặt mũi lập tức đỏ lựng không có cách nào hạ nhiệt.

Dù đã qua một đêm, nhưng dường như cậu vẫn còn cảm nhận được xúc cảm và sự nhớp dính còn lưu lại trên tay.

Cậu lười nhác nằm trên giường, hồi tưởng từng tiếng thở dốc nặng nề của Châu Giang Hành quanh quẩn bên tai, cuối cùng hai người cùng giúp nhau một lần, cảm giác cũng không đến nỗi nào.

Đường Uông mở điện thoại ra xem giờ, nam thần hiện lên màn hình khóa khi so sánh với Châu Giang Hành lại trở nên ảm đạm nhạt nhòa, Đường Uông rất muốn đổi màn hình khóa của mình thành ảnh của Châu Giang Hành.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Đường Uông bước ra khỏi phòng ngủ. Hôm nay ba lớn được nghỉ nên Đường Uông phải rón rén vòng qua phòng chú rồi trốn vào ban công. Cậu giơ điện thoại hướng thẳng về bóng người đang ở trong bếp, tìm một góc nghiêng hoàn hảo nhất rồi chụp liên tục 5 bức ảnh.

Áo anh mặc hôm nay hơi rộng cổ, theo từng động tác di chuyển của cơ thể, đường nét hoàn hảo của xương quai xanh dần lấp ló dưới cổ áo.

Đã đẹp trai thì chụp kiểu gì cũng thấy ăn ảnh, Đường Uông chụp mãi thành nghiện, đến khi nghe thấy tiếng tằng hắng giọng, cậu mới bàng hoàng phát hiện ba lớn đang cầm giỏ quần áo ra đây để giặt.

“Em dậy lúc nào thế?” Châu Giang Hành chăm chú làm bữa sáng nên không để ý Đường Uông, khi nghe tiếng Đường Bình Chiêm với cậu nói chuyện mới đưa mắt nhìn sang.

“Em mới dậy.” Đường Uông chột dạ dòm ba lớn, may mà chú không có ý định vạch trần cậu.

Đường Uông dành cả bữa sáng mà vẫn chưa chọn ra được tấm ảnh nào đẹp nhất, cậu thấy bức nào trông anh cũng đẹp trai rạng ngời, thế là quyết định sắp xếp thứ tự để thay đổi hai ngày một lần.

Lúc điện thoại Đường Uông có thông báo, Châu Giang Hành vô tình nhìn thấy ảnh chụp bản thân.

Thế là sau hôm đó, Châu Giang Hành cực kì chú trọng ngoại hình, dù có mặc đồ ngủ đi chăng nữa thì anh sẽ đứng trước gương chải chuốt tóc tai một lúc mới thôi. Vì vậy Đường Uông bị độ đẹp trai gấp bội của Châu Giang Hành hớp hồn không rời nổi mắt, đến nỗi lúc xem show giải trí, thấy Châu Giang Hành mặc  u phục lảng vảng trước mặt, Đường Uông chợt có cảm giác idol trong show chẳng bằng một góc anh.

Hai người ngủ chung với nhau mỗi ngày, Đường Uông ngắm nghía gương mặt ấy mãi thì đâm ra khó nhịn, toàn đi chủ động quyến rũ Châu Giang Hành, kết quả cuối cùng nhận lại là đôi bàn tay tê mỏi. Cậu thấy cứ tiếp tục thế này không tốt, vì vậy nhân cơ hội ngàn năm - Châu Giang Hành lên công ty, cậu đã dày công chọn ra vài bức ảnh siêu đẹp của các nam thần để dán lên tường.

Đường Uông tất bật treo được nửa chừng, đột nhiên chuông cửa vang lên, cậu giật mình làm rơi luôn cả ảnh.

“Sao Châu Giang Hành về sớm thế này?” Đường Uông tựa người vào cửa nhìn lén, dì Dương mở cửa cũng là khi cậu thấy rõ mặt người đến nhà, hóa ra là trợ lý Đào Hành của anh.

Đường Uông thở phào nhẹ nhõm, lúc ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

“Trợ lý Lư bận việc gia đình nên xin nghỉ, tôi tiện đường mang đồ đến thay cho anh ấy ạ.” Đào Hành vừa gặp Đường Uông là lại nhớ tới chuyện mình hủy kết bạn với đối phương, dù trong lòng rất ngại nhưng y cũng không thể hiện ra bên ngoài.

Đường Uông nhìn thấy Đào Hành cũng nhớ lại chuyện đó, cậu không hiểu tại sao mình lại bị hủy bạn bè, nhưng sợ hỏi tới sẽ làm cả hai khó xử, cậu gật đầu xong cũng không nói thêm gì với y.

Đến khi Đào Hành đi rồi, Đường Uông mới đi nghe ngóng từ phía Châu Giang Hành.

[Tiệm chè: Hình như trợ lý Đào không thích em lắm?]

[Châu Giang Cún: Cậu ấy làm gì em?]

[Tiệm chè: Sau ngày thứ hai hay hay thứ ba bọn em kết bạn với nhau ấy, Đào Hành bỗng nhiên hủy bạn bè với em.]

[Tiệm chè: Anh nói xem, có phải trợ lý Đào trượt tay không, hôm nay anh ấy tới nhà mình nè, em muốn hỏi lắm nhưng ngại nên không dám.]

[Châu Giang Cún: Chắc là trượt tay thôi, có khi cậu ấy vẫn chưa biết, em đừng nói ra làm gì, hai người sẽ khó xử lắm đấy.]

Đường Uông thấy anh nói chí phải, thế là tiếp tục về phòng tiếp tục treo ảnh lên tường.

Đầu sỏ gây tội - Châu Giang Hành - trả lời tin nhắn xong mà trong lòng không thấy chột dạ tí nào, anh nhớ sáng nay Đường Uông vừa đổi ảnh khác của mình làm màn hình khóa, thế là tiếp tục vùi đầu vào công việc với tâm trạng vui như mở cờ.

Châu Giang Hành tranh thủ trở về nhà trước giờ cơm tối, Đường Uông sắp phải thi nên cũng bỏ luôn giấc ngủ trưa, giáo trình của cậu bày kín bàn trà, người thì ngồi trên ghế sofa, tập trung đọc vở và sách giáo khoa.

Kiện hàng Đào Hành mang đến được đặt trên tủ ngay lối vào, Châu Giang Hành cầm gói hàng đi tới bên cậu, nhân lúc Đường Đường không để ý liền thơm “chụt” một cái lên trán cậu.

“Này là gì vậy ạ?” Đường Uông chú tâm quá nên không biết Châu Giang Hành đến, thấy anh lấy dao nhỏ từ trong hộc tủ bàn trà ra bèn hỏi.

Dù Châu Giang Hành không trả lời, Đường Uông đã tự có được đáp án ngay sau khi người nọ mở gói hàng ra, đập vào mắt cậu là hình logo vô cùng quen mắt.

Thuốc mà anh mua cùng một nhãn hiệu với loại mà ba nhỏ đã giới thiệu, Đường Uông bất giác đưa tay lên sờ miệng, vị bạc hà của thuốc vẫn còn đọng lại trên môi.

Khỏi cần nghĩ cũng biết chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp.

“Mấy tháng nữa em sẽ bị phù chân kèm theo dễ chuột rút, ba nhỏ nói đến chừng đó nên bôi cái này mát-xa cho em, thuốc này có hiệu quả lắm.” Châu Giang Hành lấy thuốc từ trong hộp ra, “Cái này trong nước khó tìm, anh phải đặt từ nước ngoài về đấy.”

“Hôm nay mình đi ngủ sớm chút nhé, ngày mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện khám thai.” Châu Giang Hành muốn cất thuốc vào phòng ngủ, vừa đi vừa hỏi Đường Đường muốn ăn món gì.

Nhưng chỉ mới đẩy cửa vào, Châu Giang Hành thoáng sững bước, anh nhìn chằm chằm bức tường rỗng tuếch giờ đây treo đầy ảnh của đám trai lạ, nụ cười tươi rói của bọn họ như thể đang cười nhạo vào mặt Châu Giang Hành.

“Đường Đường.” Giọng Châu Giang Hành đanh lại.

“Em dưỡng thai!” Đường Uông mồm miệng thì nói rất to nhưng vẻ mặt lại lộ rõ sự chột dạ.

“Ngắm nhiều thì em bé sẽ đẹp đúng không?”

Đường Uông yếu thế đáp “vâng”.

“Vậy tại sao em không ngắm anh?”

“Anh không đẹp bằng họ à?”

“Giống anh thì không tốt ư?”

Đường Uông cảm nhận được tâm trạng anh đang xuống dốc không phanh, cậu kiểm điểm mình một hồi, quả thật bản thân làm vậy rất không đúng, nghĩ là làm, Đường Uông lập tức bước tới.

“Em không dán nữa, đổi hết thành ảnh anh nhé.” Đường Uông kéo cánh tay Châu Giang Hành rồi nói.

Cậu quan sát nét mặt đối phương, đôi mắt sâu không thấy đáy chỉ hiện hữu một màu đen nhánh chứng tỏ người nọ đang cực kỳ tức giận.

“Em xin lỗi…” Đường Uông biết điều nhận sai, nếu Châu Giang Hành dán ảnh người khác thì cậu cũng sẽ giận như vậy thôi.

Trước giờ ăn cơm, Châu Giang Hành xé hết ảnh mà Đường Uông đã dán lên tường, cuối cùng chỉ chừa lại mỗi ảnh chụp chung của anh và cậu lúc cả hai mặc  u phục đen, bức ảnh này được chụp vào hôm dự tiệc sinh nhật ông Châu.

“Sau này chúng ta chụp bù ảnh cưới anh nhé.” Đường Uông ngước mắt nhìn bức ảnh rồi buột miệng thốt lên.

“Còn nhiều thứ phải bù lắm.” Châu Giang Hành giao đống tranh ảnh mình vừa xé lại cho cậu, mặc dù không nói rõ là gì, nhưng sự ghen tuông và chiếm hữu trong mắt đã được truyền tín hiệu sang cho Đường Uông.

Tối đến, để chứng minh mình đã nhận sai, Đường Uông chủ động cho anh mượn hai tay, nhưng Châu Giang Hành thẳng thừng cự tuyệt và yêu cầu mượn chân cậu.

Cuối cùng Đường Uông cũng biết công dụng khác của thuốc bôi mà Châu Giang Hành mua về, hóa ra rách da chân cũng có thể sử dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play