Trans: MM.

Hợp đồng tiền hôn nhân ngay lập tức bị Châu Giang Hành xé nát tươm, chẳng chờ Đường Uông kịp định thần, đối phương đã bế thốc cậu dồn lên tường.

Phần lưng và mông Đường Uông đều được Châu Giang Hành đỡ để không tiếp xúc với mặt tường lạnh lẽo, giây phút Châu Giang Hành hôn lên, đôi mắt cậu lập tức ầng ậng nước. Đối phương gặm cắn cánh môi Đường Uông như đang trừng phạt, khi thì mạnh bạo, lúc thì nhẹ nhàng, trải qua một hồi đau đớn, Đường Uông mất hết đề phòng, đầu lưỡi bị cuốn lấy.

Đường Uông nhắm mắt nên không thấy được trong mắt Châu Giang Hành chỉ hiện hữu mỗi hình bóng cậu, đến từng sợi mi lay động cũng được người ấy khảm sâu vào trí óc.

Sau một nụ hôn nồng cháy, Đường Uông túm lấy Châu Giang Hành bình ổn lại nhịp thở, cánh môi cậu vừa tê vừa đau, chắc chắn đã bị cắn sưng tấy lên rồi. Lúc ở trên xe Châu Giang Hành rất dịu dàng, hoàn toàn không giống như vừa rồi chút nào, anh như thể trút hết những tủi thân bấy lâu nay, cũng như trừng phạt cậu vì mãi không chịu thừa nhận tình cảm của mình.

Ngay đêm đó, Châu Giang Hành chuyển tất cả đồ dùng của Đường Uông sang phòng anh. Hôm sau lúc dì Dương tới, cảnh tượng đầu tiên dì bắt gặp là Châu Giang Hành mặt đầy ý cười đứng trong bếp nhào bột mì, sau đó lại thấy căn phòng ngủ của Đường Uông mở toang cửa nhưng lại không có ai.

Phòng ngủ của Châu Giang Hành thì lại khép hờ, dì nghe thấy có tiếng ngáy khe khẽ bên trong, xem ra cậu Châu và cậu Đường đã chính thức ở bên nhau, dì Dương thấy mừng từ tận đáy lòng, hứng khởi chạy vào bếp chúc mừng Châu Giang Hành một phen.

Lúc Đường Uông tỉnh lại, cậu nhìn đèn chùm xa lạ trên trần nhà còn thẫn thờ một hồi, ký ức của đêm hôm qua toàn bộ tái hiện lại trong đầu, cậu đưa tay sờ môi, bây giờ vẫn còn thấy hơi đau nhẹ.

Hương thuốc Đông y trong phòng nồng hơn ngày thường, vì hôm qua Châu Giang Hành uống rượu nên anh phải uống thuốc để điều dưỡng lại, Đường Uông bèn hít mạnh vào một hơi, chỉ ngửi thôi là cậu đã thấy sảng khoái khắp người rồi.

Đánh vào gối Châu Giang Hành xem như báo thù xong, Đường Uông mới đắc ý vừa hát vừa đi vệ sinh cá nhân.

Nắm rõ giờ giấc sinh hoạt của con rõ như lòng bàn tay, ngay lúc Đường Uông đánh răng rửa mặt xong, người nhà lập tức gọi điện tới cho cậu. Dụ Doãn biết hôm qua Đường Đường về lại nhà cũ với Châu Giang Hành, chú thấy trong lòng bồn chồn không yên nên canh chuẩn giờ Đường Đường vừa ngủ dậy để gọi điện đến hỏi thăm.

"Cha anh ấy hài hước lắm, ông ấy tính lên mặt dạy dỗ một trận, nhưng vừa nghe Châu Giang Hành nói..." Đường Uông vừa nói đến đây thì khựng lại, dường như vừa sực nhớ ra gì đó.

"Sao thế Đường Đường?" Không nghe thấy cậu nói tiếp, Dụ Doãn sốt ruột hỏi.

"Ba nhỏ ơi con quên mất! Hôm qua cha anh ấy nhét cho con một cái đồng hồ phiên bản giới hạn, lúc sau con đưa cho Châu Thương đeo, quên cầm về mất rồi!" Đường Uông vò đầu bứt tai, dù cái đồng hồ đó Châu Chính đã từng mang, cậu và Châu Giang Hành đều chê lấy chê để, nhưng chiếc đồng hồ có giá trị không hề nhỏ, kim cương nạm trên mặt đồng hồ sáng tới độ đủ để làm Đường Uông đau hết cả mắt.

Châu Giang Hành bước vào phòng cũng nghe Đường Uông kể đến đoạn mình quên cầm đồng hồ về, anh tức khắc bật cười khanh khách. Đường Uông vừa quay qua liền choáng váng vì bị gương mặt điển trai của Châu Giang Hành đập vào mắt, đến lúc cậu nhận ra đối phương đang cười nhạo mình, Đường Uông bèn khoá cửa phòng tắm lại.

"Châu Giang Hành đang cười chê con nè ba." Đường Uông mách lẻo với Dụ Doãn.

Ngoài cửa, sau khi cười chán chê, Châu Giang Hành mới dè dặt gõ cửa phòng tắm.

"Đường Đường, em cho anh vào rửa tay được không, tay anh toàn bột mì thôi."

"Anh vào bếp rửa tay đi."

"Nhưng dì Dương đang rửa rau trong bếp."

"Vậy thì chờ dì Dương rửa xong đi."

Lúc Đường Uông tiếp tục nghe điện thoại, tiếng cười khẽ của ba nhỏ bỗng rót vào tai.

"Nghe hai đứa ồn ào vì chuyện cỏn con, biết các con tình cảm tốt, lòng ba vui lắm." Dụ Doãn còn có việc bận, chú dặn dò hai người tối có rảnh thì về nhà ăn cơm rồi nhanh chóng cúp máy.

Cửa thủy tinh thấp thoáng bóng dáng Châu Giang Hành, cuối cùng cậu vẫn mở cửa cho anh đi vào rửa tay.

Tay và quần áo của Châu Giang Hành đều dính bột mì, Đường Uông giúp anh phủi người, kết quả ai đó vừa rửa sạch bột mì xong là nhanh tay ôm chầm lấy Đường Uông.

Trong miệng Đường Uông là vị bạc hà của kem đánh răng, cậu vừa hé môi, vị đắng chát của thuốc Đông y trong miệng Châu Giang Hành tức khắc men theo đầu lưỡi lan khắp vòng miệng. Đường Uông nhăn mặt vì đắng, hừ hừ đòi đẩy đối phương ra, nhưng Châu Giang Hành lại bất chấp quấn lấy, cuối cùng Đường Uông phải ra "sát chiêu", thò tay véo mạnh một cái vào bộ phận cong vểnh nhất mà cậu chưa dám đụng vào lần nào.

"Véo mông anh chẳng sướng tay chút nào." Đường Uông càng ngày to gan, đưa ra lời nhận xét siêu trắng trợn.

Châu Giang Hành không giận nhưng ánh mắt lại trở nên tối tăm. Trước đây không được tiếp xúc da thịt nhiều với Đường Đường thì anh còn nhịn được, bây giờ được ôm được hôn, lòng dạ dễ dàng sục sôi. Châu Giang Hành không nói gì, anh đưa cậu rời khỏi phòng tắm rồi khóa cửa tắm nước lạnh.

Đường Uông đứng bên ngoài nghe thấy tiếng nước mới dần dần đỏ mặt, thế rồi dép lê vang lên từng tiếng "lẹp bẹp", Đường Uông nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.

Sủi cảo mà Châu Giang Hành vừa gói đã được hấp chín, Đường Uông vào trong bếp chào dì Dương xong thì ngồi xuống trước bàn ăn, vừa lướt Moments vừa chờ Châu Giang Hành tắm xong rồi ăn cơm chung.

Nhìn thấy ảnh chụp chung của Liêu Nguyên Tân và bạn gái, Đường Uông lập tức thả like.

Tiêu Kỳ Vọng trong thâm sơn cùng cốc cũng vừa đăng ảnh dòng suối kèm theo caption: "Rất đẹp, thích vô cùng". Khóe mắt Đường Uông bắt gặp ảnh ngược của Hạ Miểu Miểu trên mặt nước, cậu cười thầm, đây là thích người hay là thích suối đây?

Đường Uông nhấn thích và tặng kèm thêm bình luận "Chụp khá lắm". Phía Tiêu Kỳ Vọng tín hiệu không tốt, không trả lời được ngay là chuyện rất đỗi bình thường. Đường Uông lại tiếp tục lướt xuống dưới, không ngờ Châu Giang Hành cũng đăng bài lên Moments.

Ngày đăng ký kết hôn Châu Giang Hành có đăng một bài lên WeChat, sau hôm đó thì chẳng thấy đăng gì nữa. Lần này anh post ảnh chiếc thùng rác toàn giấy vụn, đính kèm hai chữ "Sảng khoái".

Lúc cậu đưa ra các điều khoản dự tính thỏa thuận, Châu Giang Hành cực kỳ không vui, nhưng lúc sau vẫn xuống nước đồng ý. Phần hợp đồng này chẳng khác nào cái gai đâm sâu vào tim. Và cuối cùng, anh cũng rút được nó ra vào ngày hôm qua, vết thương bắt đầu chữa lành, Châu Giang Hành rất vui vì Đường Uông đã nhìn ra được tấm chân tình của mình.

Đường Uông nhấn thích xong, để lại dòng bình luận chỉ vỏn vẹn ba chữ cái.

Điện thoại Châu Giang Hành lúc này đang đặt trên bàn trà, Đường Uông ghé mắt quan sát, sớm muộn gì anh cũng sẽ nhìn thấy thôi.

Châu Giang Hành tắm xong, lúc bước ra ngoài trên người còn mang theo hơi lạnh. Mùa hè đã qua đi, nhiệt độ cuối hè cũng đã bị một cơn mưa cuốn sạch, nhiệt độ giảm mạnh từng ngày, thời tiết cứ như bỏ qua mùa thu, nhảy thẳng tới mùa đông vậy. Đường Uông nhớ dạ dày của anh yếu nên bèn rót cho Châu Giang Hành một ly nước nóng.

"Trời lạnh lắm, sau này anh đừng tắm nước lạnh nữa."

"Ừm." Châu Giang Hành vừa tắm rửa xong, tóc còn đang nửa ướt nửa khô, vài lọn tóc rủ loạn trước trán trông ngoan ngoãn cực kỳ, nhưng khi đối phương ngẩng mặt lên thì để lộ đôi mắt sâu thẳm tối đen như mực, theo sau đó, giọng nói hơi khàn vang lên bên tai Đường Uông: "Vậy lần sau Đường Đường giúp anh được không?"

Khóe mắt Đường Uông liếc nhìn dì Dương vừa bước ra khỏi bếp, cậu hoảng loạn đẩy Châu Giang Hành ra.

"Lần sau rồi nói, mau ăn cơm thôi."

Cơm nước xong xuôi, Châu Giang Hành lại đi vào bếp, lúc Đường Uông vào xem thì thấy anh đang làm nhân bánh.

"Anh gói chút hoành thánh để tối về đưa cho ba lớn ba nhỏ, sáng hai cha có bận thì trần nhanh qua là được rồi." Châu Giang Hành tiếp nhận ánh nhìn tò mò của cậu rồi giải thích.

Đường Uông rửa sạch tay, bước đến bên cạnh Châu Giang Hành, hai cánh tay kề sát nhau, khoảng cách đôi bên gần trong gang tấc, cậu và anh nhìn vào mắt nhau.

"Em gói với anh."

Trước khi ra ngoài, Đường Uông tìm thêm quần áo mặc vào, hôm qua chuyển sang vội quá nên quần áo vẫn ở trong phòng cũ. Cậu tìm được một chiếc áo khoác dày, vừa giũ bụi vài cái thì bất chợt bị ôm ghì từ đằng sau.

Châu Giang Hành vừa đọc được bình luận trong điện thoại, Đường Uông reply ba chữ cái, anh ngớ ra vài giây rồi cũng hiểu ra là ba chữ "em xin lỗi", Châu Giang Hành vùi đầu vào gáy cậu, cánh môi mềm mịn cọ nhẹ lên da, Đường Uông tức thì run lẩy bẩy, giơ tay túm lấy tóc anh.

"Không có gì phải xin lỗi cả."

"Chốc nữa ba nhỏ mới tan làm, hai đứa mình hôn nhau một lát được không?" Vừa nói dứt câu, môi Châu Giang Hành đã di chuyển từ sau gáy tiến công tới thùy tai Đường Uông, cậu ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng, hai người cứ vậy tựa người vào tủ quần áo hôn nhau thắm thiết.



Dụ Doãn có việc đột xuất nên chậm trễ chút thời gian, vừa đọc được tin nhắn của Đường Đường, chú lập tức sải bước nhanh hơn, tốc độ đến mức áo blouse trắng tốc lên tạo ra gió đánh phần phật liên tục.

"Bọn em định rủ nhau đi ăn hải sản, bác sĩ Dụ có muốn đi cùng không ạ?" Bác sĩ trẻ tuổi mới đến tình cờ gặp Dụ Doãn trong phòng thay đồ, người nọ thịnh tình đưa ra lời mời bằng chất giọng đầy chờ mong.

"Các cậu cứ đi đi, con trai tôi đến đón tôi tan làm rồi."

Bác sĩ trẻ tuổi nghe đồn con trai chú là một cậu hotboy trẻ tuổi, ôm tâm lý trăm nghe không bằng mắt thấy, vị bác sĩ kia muốn đi theo Dụ Doãn để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Đường Uông.

Ngoài cổng bệnh viện.

Đường Uông cúi đầu, thỉnh thoảng lại dùng chân đá Châu Giang Hành cho bõ ghét, giày da màu đen bóng loáng bị đạp nhiều đến mức mép giày chuyển sang màu bụi.

"Anh nói đi, lát nữa em còn mặt mũi nào gặp ba đây." Đường Uông bụm môi, hung dữ chất vấn anh.

Hai người hôn nhau cuồng nhiệt, cuối cùng Đường Uông không chịu nổi rên rỉ mấy tiếng liền, Châu Giang Hành còn bất cẩn cắn rách môi cậu. Không những thế, bờ môi Đường Uông lúc này vừa đỏ vừa sưng, đã vậy còn được điểm xuyết thêm một vết rách, ai nhìn vào cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

"Em chờ anh chút." Ngón tay anh khẽ khẩy lòng bàn tay Đường Uông, Châu Giang Hành nhờ tài xế để mắt canh chừng, còn bản thân thì chạy vào hiệu thuốc đối diện bệnh viện, chỉ chừng vài phút sau, Châu Giang Hành quay lại với một túi khẩu trang trong tay.

Anh tự mình đeo khẩu trang xanh lên cho Đường Uông, dù mặt bị che khuất quá nửa, nhưng rất dễ đoán ra được đây đích thị là một anh chàng điển trai ngời ngời.

"Kiểu gì ba nhỏ với ba lớn cũng sẽ biết thôi." Giọng Đường Đường bị khẩu trang bóp giọng, nghe ồm ồm như đang nhõng nhẽo với anh.

"Người trong nhà biết không sao, người ngoài không biết là được mà em." Khoé mắt Châu Giang Hành nhìn ra cổng lớn, "Ba nhỏ tan làm rồi này."

Đường Uông nghe vậy bèn ngoảnh ra, cậu lập tức bắt được bóng dáng cha mình trong biển người mênh mông, bên cạnh chú còn có một người thanh niên trông có nét tươi trẻ đi theo.

Châu Giang Hành nắm tay Đường Uông tiến về phía trước, ngoan ngoãn gọi chú một tiếng "ba".

"Bác sĩ Dụ, con anh cỡ này không thể nào là em đẹp trai được, phải gọi là anh đẹp trai mới đúng, ôi không không không, phải gọi là nam thần!" Bác sĩ trẻ tuổi rung động nhìn Châu Giang Hành không rời mắt, câu khen cứ bắn ra không dứt miệng.

"Ờm... Tiểu Lý, đây mới là con trai tôi, vị này là chồng của con trai tôi." Dù không hiểu tại sao Đường Uông lại đeo khẩu trang, nhưng thân là cha ruột, chỉ nhìn thôi chú cũng biết con mình đang mất hứng trong lòng, Dụ Doãn tranh thủ lúc đối phương nghỉ ngắt hơi thì vội vàng giải thích.

Bác sĩ trẻ nghe vậy thì thở dài thườn thượt, sau đó di chuyển tầm mắt sang nghía Đường Uông.

"Chào cậu chào cậu, chồng cậu đẹp trai quá."

"..." Đường Uông chớp mắt, bàn tay đang nắm tay Châu Giang Hành bất giác siết chặt.

Bác sĩ này vừa trở về từ nước ngoài, ngày thường Dụ Doãn nghe đối phương nói chuyện cũng biết có đôi khi sẽ không đủ đúng mực, sợ con trai không vui nên Dụ Doãn chỉ nói mấy câu rồi mau chóng dẫn hai người rời đi.

Đường Uông đi được nửa đường, cậu chợt ngoảnh lại xem chừng, bác sĩ trẻ tuổi kia vẫn lưu luyến dõi theo bọn họ.

Đường Uông học theo Châu Giang Hành, quẳng một ánh mắt siêu lạnh giá đi, ai ngờ đâu khoảng cách xa quá, đối phương căn bản chẳng nhìn thấy gì, bác sĩ Lý còn nhiệt tình vẫy tay với họ.

"Ba nhỏ ơi, bác sĩ Tiểu Lý kia thích nam hay nữ vậy ạ?"

"Cậu ấy đều từng hẹn hò hết cả hai."

"Sao anh không đeo khẩu trang vào vậy hả?" Đường Uông đưa tay chọt khẩu trang còn thừa trong túi Châu Giang Hành, túi bóng bị cậu đâm thọc nhiều tới mức kêu sột soạt liên hồi.

"Xem con ghen tuông chưa kìa, lần sau con với Giang Hành đừng đến đón ba nữa nhé." Dụ Doãn ngồi ở ghế lái phụ mà còn ngửi được mùi ghen tị của quý tử nhà mình, "Sao con lại đeo khẩu trang vậy? Bị cảm à?"

Đường Uông nghĩ đáng ra lúc nãy mình không nên đeo khẩu trang, cậu phải để cho tên bác sĩ kia trố mắt nhìn cậu với Châu Giang Hành tình tứ nhường nào, có khi người ta sẽ không dám cả gan ngắm anh nhiều như vậy nữa.

"Không ạ." Đường Uông kéo khẩu trang xuống rồi quẳng sang cho anh, cánh môi bị dày vò không thương tiếc lập tức bị bại lộ.

Dụ Doãn lia mắt nhìn một cái, người từng trải như chú cảnh nào mà chưa thấy qua, Dụ Doãn rất điềm nhiên đọc tên một nhãn hiệu.

"Tiêu sưng nhanh, không gay mũi, thai phu có thể dùng."

Đường Uông còn đang tiêu hóa câu nói của ba nhỏ, vừa quay sang nhìn, Châu Giang Hành đã bắt đầu nhắn tin cho trợ lý trữ sẵn một thùng rồi.

"???" Anh rảnh lắm à? Anh là cún đấy hảaa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play