Dịch: Mẫn Mẫn.

Châu Giang Hành chỉ phát biểu vài câu đơn giản, anh bày tỏ rằng bản thân rất thích chạy bộ nhưng thân thể lại không cho phép, cuối cùng thật tâm chúc cho mọi người thuận lợi hoàn thành phần thi, đạt được xếp hạng cao.

Một tiếng súng nổ lên, cuộc thi Marathon bắt đầu, ống kính lia theo sát sao từng tuyển thủ.

Cũng ngay lúc này, chiếc áo giắt sau lưng ghế khẽ rung, Đường Uông lấy điện thoại ra, cuối cùng Châu Giang Hành cũng đã trả lời tin nhắn.

[Châu không chịu dậy: Đêm qua đang trên máy bay, mới vừa xuống máy bay không lâu.]

[Châu không chịu dậy: Em có xem truyền hình không?]

[Tiệm chè: Tôi thấy anh rồi.]

[Châu không chịu dậy: Bất ngờ chứ?]

Đường Uông không trả lời ngay mà đi sửa lại biệt danh của người nào đó trước.

[Châu Giang Hành: Anh mang về một túi mơ đặc sản, đang chạy đến vạch đích đưa cho em.]

Đường Uông nghiêm túc reply hết từng tin, lại chợt nghe nhân viên quản lý đứng đằng sau tằng hắng vài tiếng.

Đường Uông nhắn rằng mình không tiện chơi điện thoại, rồi cũng cất di động vào túi áo khoác.

Thấy cuộc thi diễn ra đã được mười mấy phút, thời điểm nghe thấy tiếng huyên náo ồn ào sau lưng, Đường Uông bèn ngoảnh lại xem xét.

Dừng gần đó là chiếc ô tô sang trọng mà lâu rồi cậu chưa gặp, người đứng trước xe chẳng ai khác là Châu Giang Hành mới vừa xuất hiện trên TV.

Rõ ràng đã ngồi phi cơ suốt đêm, vừa hạ cánh là tức tốc chạy tới đây, vậy mà Âu phục giày da trên người Châu Giang Hành vẫn thẳng thớm chỉnh tề, thần sắc nom chẳng có chút nào mệt mỏi.

"Mệt không?" Châu Giang Hành bước thẳng đến bên cậu, tới khi đối phương đến gần, Đường Uông mới thấy trong túi anh nhô ra một cục.

"Không mệt, bạn học của tôi giúp đỡ tôi rất nhiều." Đường Uông nhìn nó thêm mấy lần, Châu Giang Hành thấy vậy mới lấy ô mai từ trong túi ra đưa cho cậu.

Đường Uông cầm túi ô mai đã vượt đại dương để về đến tay, cậu sực nhớ đến chuyện gì, lén liếc mắt trông chừng nhân viên quản lý vừa mới nhắc nhở mình không được dùng điện thoại. Nhưng đối phương lúc này đang ngó lơ chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.

Có qua thì phải có lại, Đường Uông lấy sữa đậu nành còn nguyên xi trong túi áo khoác mình ra đưa cho Châu Giang Hành.

"Nãy giờ phải nói nhiều rồi, anh cầm lấy uống giải khát đi."

Liêu Nguyên Tân ngồi một bên thấy nhân vật trên sóng truyền hình đột nhiên xuất hiện trước mặt, đối phương không những quen Đường Uông mà hai người còn giao tiếp rất thân mật, cậu chàng đâm ra ngơ ngác ngỡ ngàng.

"Đường Uông, hai người..." Liêu Nguyên Tân nhướng mày cười đùa.

"E hèm." Nhân viên quản lý đứng đằng sau ho khan.

Mình có thể báo cáo người nào đó tiêu chuẩn kép không? Liêu Nguyên Tân ngậm miệng lại rồi nghĩ.

Đích đến của cuộc thi Marathon đặt tại thắng cảnh ven hồ, gió ấm từ mặt hồ thổi tới xua đi luồng hơi nóng, chỉ còn vương lại bầu không khí mát lạnh, luồng gió này một khi thổi lên người sẽ mang lại cảm giác rất khoan khoái.

Gió vừa nổi lên, Liêu Nguyên Tân hớt hải quay mặt về phía hồ để đón gió.

"Sướng."

"Đường Uông cậu cũng lại thử đi, mát lắm đó."

"Không cần đâu, mình không thấy nóng." Đường Uông hoàn toàn trái ngược với Liêu Nguyên Tân, cậu nghiêng đầu, quay lưng lại với hồ nước, dù gió có mát thật nhưng lại cuốn theo mùi nước hồ tanh tưởi thoang thoảng.

Đường Uông ngửi thấy là lại lờm lợm trong người, chỉ còn cách ăn ô mai do Châu Giang Hành mang về để cầm cự.

Gió càng lúc càng lớn, Đường Uông cứ như đang ngồi trên chông, gắng hết sức dằn lại cơn buồn nôn, cậu không ngừng nhét ô mai vào miệng, chẳng mấy chốc, túi ô mai đã vơi đi một nửa.

Tại thời điểm Đường Uông muốn viện cớ đi WC để nôn ra, cậu bỗng ngửi thấy mùi thuốc Đông y đăng đắng toả vào mũi.

"Tôi dẫn em ấy đi đây một lát." Châu Giang Hành đặt tay lên vai Đường Uông, xoa bóp vai cậu như đang vỗ về.

"Vâng vâng, ngài cố gắng tốc hành chút ạ." Nhân viên quản lý biết Châu Giang Hành là nhà tài trợ nên rất dễ trao đổi.

Đường Uông đi theo anh, thấy đối phương cầm theo áo khoác của mình thì có hơi nghi hoặc, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi thêm gì.

Sau khi đi được một đoạn và chắc chắn rằng sẽ không có ai nghe thấy bọn họ nói chuyện, Đường Uông mới hối hả cất tiếng.

"Tôi đi nôn đã."

Dường như Châu Giang Hành đã liệu được trước, anh dẫn cậu quẹo vào ngã rẽ để đến nhà vệ sinh công cộng.

Đường Uông bước vào nôn nhừ cả người, súc miệng xong bao tử trống không, lúc này lại bắt đầu thấy đói.

Cậu ngó mắt nhìn thời gian, còn ít nhất 2 tiếng nữa mới kết thúc, thôi thì ăn ô mai chống đói tạm vậy.

Đường Uông vừa nghĩ vừa đi theo Châu Giang Hành, đến lúc hoàn hồn thì cả hai đã đứng trước cửa xe lúc nào chẳng hay.

"Em vào trong thay đồ đi." Châu Giang Hành giúp cậu mở cửa xe rồi bình tĩnh nói.

"Hả?"

"Cuộc thi còn chưa kết thúc mà..." Đường Uông liếc mắt nhìn bàn ghi chép cách đó không xa, trông thấy Liêu Nguyên Tân đang nhăn mặt làm hề với mình.

"Gió to lắm, để anh làm thay em một lát."

Đường Uông bắt đầu ngần ngừ.

"Nghe lời anh, cứ nôn mãi như thế sẽ mệt lắm." Châu Giang Hành vẫn kiên nhẫn chờ Đường Uông quyết định.

Dạ dày nôn ra sạch sẽ, nếu còn nôn nữa chắc chắn cực kì khó chịu, Đường Uông hít sâu một hơi rồi bước lên xe.

Ghế ngồi đằng trước được ngăn cách bởi tấm chắn xe, tài xế và vệ sĩ ngồi ở ghế lái phụ không thấy được cậu, trên ghế ngồi đằng sau có đặt một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ để Đường Uông thay, xem kích thước thì có lẽ đây là áo của Châu Giang Hành.

Đường Uông mặc áo sơ mi vào rồi tròng thêm áo khoác, cầm trên tay chiếc áo tay lỡ màu xanh trắng vừa cởi ra.

Quần áo của tình nguyện viên đều may rất rộng rãi, Châu Giang Hành bận vào vẫn dư dả, nhưng đồ mình mặc rồi mà lại đưa cho anh mặc...

Chẳng hiểu tại sao Đường Uông lại thấy xấu hổ.

"Xong chưa?" Châu Giang Hành gõ cửa kính xe.

Cửa xe mở ra, Đường Uông dúi áo của mình vào tay Châu Giang Hành rồi đưa mắt nhìn về phía hồ nước.

"Chờ anh một lát." Châu Giang Hành thuần thục ngồi vào xe, vài phút sau trở ra đã thay xong áo.

Chẳng biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, nhưng Đường Uông chợt cảm thấy mùi thuốc Đông y trên người Châu Giang Hành đã hòa lẫn với vị ô mai mà cậu vừa ăn.

"Em lên xe nghỉ một lát đi."

Đường Uông lại lên xe ngồi, lúc này bỗng phát hiện trên ghế có đặt một dĩa trái cây cắt sẵn, cậu ỷ bên ngoài không nhìn rõ tình hình trong xe nên nhàn nhã vừa ăn trái cây vừa quan sát Châu Giang Hành.

Châu Giang Hành có diện mạo vô cùng tuấn tú, dù có khoác chiếc áo in đầy logo nhà tài trợ lên người thì trông anh vẫn nổi trội xuất sắc.

Đường Uông thì được thư thái, Liêu Nguyên Tân khổ ải ngồi kế Châu Giang Hành lại không ngờ bạn mình chuồn luôn không về, đã thế còn để nhà tài trợ tới làm thay.

Lúc có Đường Uông ở đây cậu chàng không thấy quý ngài này lạnh nhạt đến thế, bây giờ không có cậu, Châu Giang Hành chả buồn nói năng câu nào. Khóe môi mím lại thành đường cong phác họa rõ thái độ lãnh đạm của đối phương.

Nhân viên quản lý cũng không tằng hắng nữa mà lặng lẽ lui về sau mấy bước.

Người lắm lời như Liêu Nguyên Tân cứ há mồm rồi lại chẳng dám bắt chuyện. Bỗng nhiên cậu ta nhắm được chai nước chỉ còn một nửa trước mặt mình, trong đầu lập tức lóe lên ý tưởng.

"Nước này uống ngon đấy chứ, chừng nào về tôi sẽ giới thiệu cho bạn cùng phòng uống thử." Liêu Nguyên Tân uống một hớp to, nghĩ bụng rằng nếu mình tâng bốc hãng nước trực thuộc chi nhánh tập đoàn của nhà tài trợ thì kiểu gì anh cũng mở miệng nói vài câu cho xem.

Châu Giang Hành nghe thế thì nâng mắt nhìn Liêu Nguyên Tân một cái, sau đó lấy thêm một chai trong đống nước được trưng bày đưa cho cậu chàng.

"..." Ôi không không! Nhưng Liêu Nguyên Tân đã lỡ miệng khen rồi, giờ chỉ còn cách gồng mình uống thêm nửa chai nữa.

Nhân lúc đi WC, Liêu Nguyên Tân liền bấm "chọc" Đường Uông không ngừng nghỉ.

[Liêu Nguyên Tân: Đường Uông cậu mau trở lại đi, mình sắp không chịu nổi nữa rồi!]

[Liêu Nguyên Tân: Cậu có mình còn chưa đủ ư, không cần làm phiền thêm nhà tài trợ đâu!]

[Liêu Nguyên Tân: Đường Uông, cậu là cái đồ lấy oán báo ơn!]

Đường Uông bị cậu ta khủng bố tin nhắn, liền lặng lẽ đi tìm Châu Giang Hành.

[Tiệm chè: Trời còn gió không, hay tôi đổi lại nhé?]

[Châu Giang Hành: Còn.]

[Tiệm chè: Cậu bạn kia của tôi tốt tính lắm, anh đừng dọa nạt cậu ấy...]

[Châu Giang Hành: Anh không có dọa nạt gì cả, cậu ấy nói nước khoáng ngon nên anh cho thêm một chai thôi mà.]

"..." Nếu mình nhớ không nhầm thì Liêu Nguyên Tân mới chê vị của loại nước suối đó chả khác gì nước lọc hai tệ.

[Tiệm chè: Vậy anh tỏ ra thân thiện hơn chút nữa nhé?]

[Châu Giang Hành: Nghe em.]

Lúc Liêu Nguyên Tân đi WC về, trước mặt cậu ta lại xuất hiện thêm vài chai nước, đưa mắt nhìn mới biết đống nước suối được sắp xếp sẵn đã từ góc nhọn biến thành góc bẹt.

"Thích thì uống nhiều vào, lát nữa tôi sẽ bảo người tặng cho cậu thêm một thùng nữa." Mặt mày Châu Giang Hành ngập ý cười, cố khiến bản thân tỏ ra gần gũi hơn chút.

"!!! Thôi không cần đâu!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play