Một năm sau:
_AAA, anh Anh ơi, em đậu rồi, chị Tuyết Mai, bọn em đậu rồi, em sẽ được học ở trường Nguyễn Huệ đó chị, sướng quá.
Thiên Anh chán nản, cầm tờ báo lật đi lật đi lật lại(Thực ra chỉ bày đặt người lớn thôi chứ Thiên Anh không biết gì để đọc trong báo luôn), nói:
_Trời, mong muốn được gặp anh lắm à? Ở nhà vẫn gặp được mà.
_Không, em không gặp anh, em gặp người khác cơ.
Nói xong Thiên Ly chuyễn ánh mắt nhìn xa xăm làm Tuyết Mai và Thiên Anh chả hiểu gì cả, Tuyết Mai quay qua Bách Nhật hỏi:
_Ê, thằng kia, em học trường Nguyễn Huệ chi thế, muốn gặp chị thân yêu của em hả?
_Gặp chị cái con khỉ, em chả muốn gặp ai cả, em chỉ muốn một cuộc sống bình thường thôi, với lại trường đó cũng gần nhà nên…
Thiên Anh nghe vậy cũng gật đầu rồi xoa đầu Bách Nhật:
_Đúng, em nói vậy rất là đúng, học trường gì mà cũng được, miễn ở gần nhà mình là được, đi không mỏi chân.
Ngày sau:
_Chị đi trước nha.
_Ừ.
Tuyết Mai chỉ chạy được một chút thì đã gặp Yến Nhi và Mỹ Như, cả ha nói:
_Tuyết Maim chào buỗi sáng.
Tuyết Mai thấy hai đứa bạn, cô chạy lại rồi nói:
_Xin lỗi, mấy bà chờ lâu chưa dạ?(Đã 1 năm trôi qua nên cả 3 người này trở thành bạn thân nên gọi ‘’bà’’ với ‘’tui’’
_Không đâu. Mỹ Như nói.
_Không sao đâu, không sao đâu. Nó cười.
Vừa đi, Tuyết Mai vừa hỏi:
_Tiết 1 hôm nay là tiết gì vậy?
_Tiếng Anh đó. Tui đã nhắc là bà đã có điễm kiễm tra miệng rồi mà.
Tuyết Mai ngạc nhiên:
_Hả? Thiệt hả?
Không đễ ý đến câu hỏi của Tuyết Mai, nó quay sang rồi hỏi:
_Mà nè, Tuyết Mai, hôm qua bà có gặp Thiên Anh không vậy?
Khi nghe nó nói xong, Tuyết Mai cúi đầu rồi thở dài:
_Bà nhắc mới nhớ, haizzz, đễ tui kễ ấy bà chuyện này…
Hôm qua:
Vào một ngày nọ, khi ánh hoàng hôn hiện lên, một cô gái có mái tóc màu nâu được búi lên kĩ càng lại nói một người con trai:
_Xin lỗi vì có hơi đột ngột nhưng…, tớ đã thích cậu từ lâu rồi!
Bỗng nhiên mặt Thiên Anh đỏ lên, cậu ngạc nhiên:
_Ể?
Nhưng Tuyết Mai mặt lại càng đỏ hơn, cô ấp úng:
_Gi…ừm…gi…
Thiên Anh giả bộ hiện cái mặt ngây thơ, cậu ngẹo cái đầu sang một bên rồi hỏi:
_Gi?
1s
2s
3s
_Giỡn thôi mà, haha.
Tuyết Mai nhảy lung tung xung quanh Thiên Anh rồi nói, cô giả cái giọng đùa cợt(Nhưng chả giống đùa chút nào, chỉ có Thiên Anh ngốc mới tin):
_Thế ông tin là thật à, haha, ông ngạc nhiên hở?
Thiên Anh chuyễn sang cái mặt ngại ngùng nói:
_Tuyết Mai…bà thiệt là…
_Tui chỉ luyện tập tỏ tình thôi…
Chuyển sang cái mặt ngạc nhiên, Thiên Anh nói:
_Hả? Luyện tập?
Xong Tuyết Mai nhảy sang một bên Thiên Anh rồi hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cô nói:
_Nè, Nè, dễ thương hông? Tim ông có đập trật không?
1s
2s
3s
_Ông đừng tui như zậy chứ, thứ lỗi mà…
_Bà sẽ nghiêm túc chứ?
Thiên Anh nghiêm túc hỏi Tuyết Mai làm cho tim Tuyết Mai đập nhộn nhịp, cô lúng túng:
_H-hế
.
*Bộp*Thiên Anh đập vào trán Tuyết Mai rồi nói:
_Nói xạo đó.
Lấy tay che cái vết thương do ai đó tạo ra, Tuyết Mai mặt đỏ như quả cà chua:
_Ưm…Hưm…
Thiên Anh đùa cợt:
_Huề rồi nha. (Chuyễn sang cái mặt như hàng ngày) Thế, bà tính tỏ tình với ai zạ?
Nghĩ một hồi lâu rồi nhìn sang Thiên Anh, Tuyết Mai lúng túng:
_Còn lâu tui mới nói cho ông nhá!!!
Nói xong đập vài cái nơi lưng cho hả giận.
Bị Tuyết Mai đập vài cái nơi lưng, Thiên Anh rên:
_Á, đau.
_Nè, nè, tập với tui nhoa.
_Thì tui còn lựa chọn gì khác nữa đâu.
Thiên Anh chán nản lấy tay úp lên gáy. Tuyết Mai hào hứng:
_Yay!!!
_Nhưng bà phải đãi tui ramen(mì) cái đã.
Tuyết Mai thất vọng:
_Ế ế ế
Hiện tại:
Tuyết Mai mặt như bánh bao nói với hai con bạn:
_Và thế là, bọn tui đi ăn ramen trước nhà ga, ngon lắm. Và đương nhiên tui trả tiền…
_Ế
_Chuyện là vậy hả…
Bỗng nhiên Tuyết Mai mới nhận ra sự ngu ngốc của mình hồi hôm qua, cô hét lên:
_HẢ, SAO TUI LẠI LÀM THẾ CHỨ?
Nói xong, Tuyết Mai đứng chạng hảng ra làm Mỹ Như và nó chảy mồ hôi, Mỹ Như và nó cố khuyên:
_Nó: Tuyết Mai, bà im lặng thì dễ thương hơn đó.
Mỹ Như cố khép chân nó lại:
_Nào, khép chân lại nào.
Bỏ qua chuyện mình đứng chạng hảng thế nào, Tuyết Mai reo lên:
_À mà Mỹ Như, chuyện của bà với Viết Hoàng sao rồi?
_Hở, mọi chuyện bình thường thôi.
Mỹ Như giật mình khi nghe Tuyết Mai nói vậy, thực ra Viết Hoàng đã tỏ tình với cô từ lâu và cô cũng đồng ý rồi nhưng không dám kễ cho bọn bạn, vì ngại, cô hứa với lòng mình rằng sẽ kễ cho bọn bạn nghe chuyện của cô khi tan học.
_Bình thường là thế nào chứ?
Tuyết Mai vẫn còn nghi ngờ. Mỹ Như lúng túng;
_Bình thường là bình thường thôi mà(đánh trống lãng) à, Yến Nhi còn bà thì sao?
Khi nghe Mỹ Như nói thế, nó chỉ cười rồi nói:
_Không phải lo cho tui đâu, chuyện quan trọng hơn là chúng ta nên tìm cách giúp Tuyết Mai tỏ tình với Thiên Anh ấy.
Tuyết Mai cảm động nắm tay nó, khóc:
_Cảm ơn bà nhiều lắm, Yến Nhi…hức hức.(chuyễn biễu hiện năng động) Tui sẽ cố gắng.
Mỹ Như cũng vui lây, cô cỗ vũ:
_Cố gắng lên, Tuyết Mai!!!
~Hết Chương~