Ngoài hành lang:
_Hờ, hờ, trời lạnh quá.
Nó hơ hơ hai cái tay lạnh cóng của nó, nó nhìn lên bầu trời rồi nói(một mình):
_Trời nhiều sao quá, ngày mai sẽ nắng, không có mưa, vui quá, hihi.
Bỗng nhiên một bong người đi qua, nó nhìn thấy rồi lẩm bẩm:
_Lam Phong…..đúng không?
ở ngoài trời, những cơn gió nhè nhẹ thỗi bay tóc Lam Phong, cậu nhìn lên trên trời trong khi đó tóc cậu vẫn bị thỗi bồng bềnh trong gió, chẳng ai có thễ nhìn thấy cậu đang ở đâu, cậu đang làm gì, vẫn ở trạng thái trầm ngâm, cậu nhìn lên bầu trời đen thẫm chứa nhiều sao mà không biết rằng có ai đó đang nhìn cậu, nó đứng đó nhìn Lam Phong mà không biết rằng ở ngực trái đang rộn ràng không nguôi, lúc đó nó đã thích Lam Phong mất rồi…
Bây giờ nó đang dựa lên bờ vai của Lam Phong, cảm giác thật ấm áp mặc dù trời rất lạnh.
Mấy phút trước:
Ngắm sao xong thì Lam Phong vào trong, bỗng nhìn thấy Yến Nhi đang úp mặt xuống bàn, cậu tưởng nó đang khóc nên đến gần và hỏi han:
_Cậu…có sao không vậy?Y-Yến…
_Hơ, mẹ ơi, con đang học bài, chờ con một chút được không?
_H…ả?
Nó có thói quen hay nói mơ khi người khác cố bắt chuyện(thức nó dậy) với nó khi nó đang ngủ, Lam Phong thấy vậy cười(không phải là cười nhạo mà là thấy nó dễ thương quá), bỗng nhiên nó dựa đầu vào bờ vai của Lam Phong làm tim Lam Phong đập rộn ràng, nhưng sau cậu bình tĩnh lại vì nó đang ngủ, cậu dự đầu vào đầu nó và nhắm mắt lại và nghĩ: ‘’Cậu chắc mệt lắm nhỉ?’’. Bỗng nhiên nó ngửi thấy mùi gì đó, nó cảm thấy rất tuyệt và quen quen, mùi này là mùi khi cơn gió thỗi bay tóc của Lam Phong, thoang thoảng mùi bạc hà thật tuyệt, bỗng nhiên Lam Phong nói với nó:
_Tớ thích cậu.
Cậu biết nó không nghe những gì cậu nói nhưng bây giờ cậu cảm thấy rất hạnh phúc, trong giấc mơ, nó cũng nghe thấy tiếng của Lam Phong nhưng rất mờ ảo. Nó nói: ‘’thơm quá’’, nó nói rất nhỏ nên Lam Phong cũng không nghe thấy. Tối hôm nay nó đã cảm nắng Lam Phong nhưng nó vẫn chưa biết. Có điều Lam Phong không để ý là có 4 con người đang theo dõi cậu, Mỹ Như nói:
_Có nên gọi hai cậu ấy không nhỉ.
Viết Hoàng nhanh nhảu:
_Thôi được rồi, hai người đó lãng mạn quá đấy, để tui cho…
_Suỵt suỵt suỵt, ông mà ra đó tui cho ông một cú đá đó.
Tuyết Mai che mồm của Viết Hoàng và nói, còn Thiên Anh chán nản nói(Đừng trách Thiên Anh, vì cậu ấy chả thích mấy chuyện rồ man đâu):
_Đi thôi.
_Hả, đến đoạn cao trào mà ông gì vậy hả?
_Ừm, mình thấy Thiên Anh nói đúng đó, không nên quấy rầy họ. Mỹ Như đồng tình với Thiên Anh, Tuyết Mai thất vọng đi theo ba người kia.
Hai ngày sau:
Ở trên xe buýt:
_Hả? lúc đó cậu mơ có người nói rằng người đó thích cậu, nhưng cậu không nhìn thấy mặt à?
Tuyết Mai nhìn chằm chằm vào mặt Lam Phong mà nói với Yến Nhi, nó cười:
_Ừm, nhưng giấc mơ đó thật đẹp, nếu như có cơ hội mơ giấc mơ đó một lần nữa mình sẽ nhìn rõ mặt người ấy.
Mỹ Như cười cười:
_Nhưng mà lúc đó cậu phải mở mắt đó.
_Hả?
Tuyết Mai và Mỹ Như cười bí ẩn: ‘’hí hí hí’’ làm nó chẳng hiểu gì cả, còn ở bọn con trai thì…
_Nè nè, thích nhỏ đó mà không nói cho tụi này biết nha…
Viết Hoàng khoác vai Lam Phong rồi đùa, Lam Phong hất tay Viết Hoàng ra khỏi vai mình rồi nhăn mặt:
_Ông nói giề vậy hả? chuyện gì chứ tui chả hiểu cái éo gì cả, ông làm tui mỏi vai quá đi.
_Đúng rồi, bờ vai đó thì chỉ cho nàng dựa thôi, còn bạn bè thì viện cớ là mỏi vai, ông được lắm.
_Ông đang nói chuyện gì vậy hả? Thật là…
Lam Phong thật sự chẳng hiểu Viết Hoàng đang nói cái gì cả, vì một lý do đơn giản là cậu không biết Viết Hoàng và 3 con người có đầu óc đen tối trừ Thiên Anh ra đã nhìn thấy cảnh tượng lãng mạn của cậu và nó, thế là từ đường đi về nhà, Viết Hoàng toàn chọc Lam Phong, còn Thiên Anh thì lấy cái headphone gắn vào tai rồi ngủ một giấc cho đến khi xe buýt dừng lại(Cậu chả hứng thú với mấy chuyện rồ man này mặc dù đã có người thích).
~Hết Chương~