Thẩm Đường đang ngủ ngon lành ở bên cạnh, Tưởng Thành Duật sợ ồn đến cô nên tắt âm điện thoại.
Trong nhóm chat bị spam ‘ ha ha ha ’ nhiều không đếm xuể, Phó Thành Lẫm vốn
phải vui vẻ trải qua lễ Tình nhân, kết quả bị tin tức đầy kích thích kia của Tưởng Thành Duật làm cho tim đau nhói.
Tưởng Thành Duật không buồn ngủ, anh cầm điện thoại sang thư phòng ở bên cạnh.
Từ khi biết là sinh đôi khác trứng, mấy ngày nay tinh thần anh đều phấn khởi, không mệt không rầu.
Trong thư phòng không bật đèn, máy tính sáng lên.
Tưởng Thành Duật không mở bất kỳ tệp tài liệu nào, cũng không đăng nhập hộp
thư mà cứ thế dựa vào lưng ghế, nghĩ xem phải đặt tên gì cho con trai và con gái.
Đến nay vẫn chưa có tên ở nhà.
Tưởng Thành Duật mở cuốn sổ ghi chép anh thường dùng ra, có một trang chuyên
ghi lại tên ở nhà của con trai và con gái. Tên ở nhà của con gái đã viết được một hàng dài, nhưng tên ở nhà của con trai mới được có hai cái.
Anh túm lấy cây bút máy trong tầm tay, thêm cái tên “Tiểu Chanh” vào list
tên ở nhà chuẩn bị cho con gái, lại viết thêm một câu ở phía sau: (Ba ba yêu con, mong chờ ngày gặp mặt con).
Trong nhóm bọn họ có người có con gái tên là Bé Xoài, trước kia anh đã cảm thấy cái tên này rất đáng yêu.
Con gái lại có thêm một cái tên, còn mấy tên của con trai lại chẳng dễ nghe chút nào.
Anh khép cuốn sổ lại.
Vẫn không buồn ngủ, Tưởng Thành Duật mở quyển sách lúc trước đã đọc được một nửa ra.
Anh đã đọc quyển sách này từ mấy năm trước, mấy ngày trước Thẩm Đường đọc
xong, quấn lấy anh đòi viết cảm tưởng, anh gần như quên hết nội dung nên phải đọc lại từ đầu một lần.
Không biết qua bao lâu, màn hình máy tính tối lại.
Trong phòng đột nhiên trở thành một mảnh đen nhánh.
Đường nét rõ ràng góc cạnh của Tưởng Thành Duật bị giấu trong bức màn đen, anh đứng dậy bật đèn.
Điện thoại trên bàn sáng lên, có cuộc gọi đến.
“Chồng ơi, đã muộn thế này rồi sao anh còn chưa về?” Thẩm Đường ngủ một giấc
dậy, duỗi tay sờ bên người theo thói quen, nhưng lại trống trơn.
Đêm nay Tưởng Thành Duật có xã giao, bây giờ cô đi ngủ sớm, 8 giờ rưỡi đã
lên giường, ngủ từ lúc anh còn chưa về, giờ thức dậy mà bên người vẫn
không có ai.
“Anh về từ lâu rồi, đang ở
thư phòng.” Tưởng Thành Duật đi tới phòng ngủ, vài bước đã đến cửa phòng ngủ nhưng anh vẫn không tắt máy.
Cửa phòng ngủ mở ra, Thẩm Đường nhìn anh, “Vẫn đang tăng ca ạ?”
“Không.” Tưởng Thành Duật ấn kết thúc cuộc gọi, “Anh đọc sách một lát.” Anh
buông điện thoại, ôm cô. “Sao em tỉnh giờ này? Có phải có chỗ nào không
thoải mái không?”
“Không khó chịu ạ, cảm giác vẫn ổn.”
Thẩm Đường hôn lên mặt anh, anh đã tắm, trên người có hương thơm tươi mát dễ chịu.
Tưởng Thành Duật tắt đèn tường, “Hôm nay là Valentine.”
“Anh không nói em cũng quên mất.” Giờ ngày nào cô cũng trải qua lễ Tình
nhân, nên cũng không còn để ý mấy ngày lễ này như trước nữa.
“Buồn ngủ không em?” Lúc nói chuyện, Tưởng Thành Duật phả hơi nóng bên vành tai cô.
Thẩm Đường lắc đầu, vừa mới tỉnh ngủ, tinh thần rất phấn chấn.
“Em ngủ gần 4 tiếng rồi.” Cô nói.
Tưởng Thành Duật chống trên người cô, phòng quá tối, anh không nhìn rõ ánh mắt cô.
Thẩm Đường cũng không nhìn đến đáy mắt Tưởng Thành Duật, nhưng cô biết, anh muốn cô.
Từ khi kiểm tra ra mang thai, hai người cũng chưa hề làm.
Có em bé, không thể không kiêng kỵ gì mà ôm nhau giống như trước nữa.
Tưởng Thành Duật nắm tay cô, “Đừng căng thẳng, anh biết chừng mực.”
Thẩm Đường cầm tay anh, sau đó bám vào bả vai anh, vào lúc Tưởng Thành Duật hôn cô, cô khẽ khàng nói: “Em vừa nằm mơ.”
Tưởng Thành Duật hỏi: “Mơ thấy gì?”
“Anh mua que cay cho em ăn.”
“...... Cho nên đây chỉ là giấc mơ thôi.”
Ý ở ngoài lời, bây giờ anh không thể nào mua que cay cho cô ăn được.
Thẩm Đường giơ tay muốn đập anh hai cái, Tưởng Thành Duật đã thật cẩn thận chìm vào.
Thẩm Đường không khỏi nhíu mày, đã quên đánh anh.
Tưởng Thành Duật hít sâu một hơi.
Nghĩ đến bé cưng trong bụng cô, khó tránh khỏi khẩn trương.
Trong phòng ngủ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở và tiếng tim đập của đối phương.
Tưởng Thành Duật nhìn cô gái dưới người mình, cô hơi khẩn trương, cơ thể căng cứng, thế nên anh không thể động, cũng không dám động.
Anh để cô thả lỏng tâm trạng: “Ăn ít que cay thôi.”
Thẩm Đường còn đang thích ứng với anh, sau một lúc lâu mới nói: “Ở trong mơ em ăn một hộp, thỏa mãn lắm luôn.”
“......”
Ánh mắt Tưởng Thành Duật nhìn thẳng vào cô, kiên nhẫn cho cô.
Trận vận động đêm nay là môn chạy đường dài, không cần kịch liệt và bùng nổ
sức mạnh như chạy nước rút, anh có thời gian nói chuyện với cô, “Ăn
nhiều que cay thế mà chịu được à?”
“Vâng.”
Lúc sau, Thẩm Đường “Vâng” liên tiếp vài tiếng.
Cũng không biết là trả lời câu hỏi của anh, hay là đáp lại anh về một thứ khác.
--
Sáng hôm sau, Thẩm Đường ngủ đến khi tự tỉnh.
Cơ thể không hề khó chịu, tâm trạng hân hoan vui sướng.
Nguyện vọng đầu tiên cô ước vào ngày kỷ niệm 5 năm đã thành hiện thực, 3 tháng đầu thai kỳ có phản ứng rất nhẹ, chỉ khó chịu có vài lần, những lúc
khác đều là ăn ngon ngủ say.
Hôm nay cô mặc váy thu đông dáng dài, chiết eo cao, làn váy rộng, không nhìn ra cô đã mang thai gần bốn tháng.
Trang điểm tỉ mỉ xong, Thẩm Đường xuống lầu.
Tưởng Thành Duật vẫn còn ở nhà, tay áo sơmi kéo đến cánh tay, đang ở phòng bếp làm trứng ốp cho cô.
Đêm qua người đàn ông này đã được ăn no thỏa mãn, hôm nay nhìn có vẻ tinh thần sáng láng, cũng càng cấm dục và gợi cảm hơn.
Thẩm Đường bước đi nhàn nhã, thong thả đi đến cửa phòng bếp, “7 rưỡi rồi, sao anh vẫn chưa đi?”
Tưởng Thành Duật: “Nay là lễ Tình nhân nên ở nhà ăn sáng với em.” Anh xoay mặt nhìn cô, “Có chỗ nào không thoải mái không em?”
Lo lắng tối hôm qua lúc muốn cô đã không khống chế tốt sức lực.
Thẩm Đường vòng ra sau lưng anh, hai tay khoác quanh hông anh, “Ngoại trừ
trái tim nhỏ muốn ăn que cay không thoải mái ra thì những chỗ khác đều
bình thường cả.”
Tưởng Thành Duật: “Vẫn còn nhớ giấc mơ kia à?”
“Vâng.” Thẩm Đường nói, “Tồn tại giống như bạch nguyệt quang* ấy, không thể quên được.”
* Bạch nguyệt quang: ánh trăng sáng, tượng trưng cho những thứ muốn có mà không có được.
Tưởng Thành Duật không tiếp lời, lấy trứng ốp từ trong chảo ra, anh rưới thêm tương cà, đây là bữa sáng dạo gần đây Thẩm Đường rất thích ăn.
Thẩm Đường không trông cậy vào việc anh mua que cay cho cô ăn trong thời gian mang thai, cô cũng chỉ nói chơi như vậy thôi.
Sau khi mang thai khẩu vị trở nên kỳ quái, ví dụ như bây giờ, cô đột nhiên muốn uống nước chanh...
Hôm nay Tưởng Thành Duật đến công ty đã gần 8 rưỡi, đây là điều cực kỳ hiếm thấy trong lúc bình thường.
Lục Tri Phi đợi gần 1 tiếng vẫn chưa thấy người đâu.
Cốc cà phê trước mặt đã sắp thấy đáy, thư ký vội tới rót thêm cho cô ta.
Thư ký nhạy bén, sáng sớm nhìn thấy Lục Tri Phi, cô ấy cảm giác Lục Tri Phi mặt mày rạng rỡ, trên khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ có một phần dịu dàng mềm mại không dễ gì phát hiện.
Quả nhiên.
Cô ấy liếc thấy một cái nhẫn kim cương trên ngón áp út của Lục Tri Phi.
Rót đầy cà phê, “Lục tổng, cô từ từ dùng.”
Lục Tri Phi cười một tiếng, “Cảm ơn.”
Mười phút sau, cuối cùng Tưởng Thành Duật đã đến.
Lục Tri Phi ở phòng khách bên cạnh, cô ta cầm cốc cà phê sang văn phòng anh.
Buổi sáng đã nhắn tin cho anh rồi, thế nên Tưởng Thành Duật nhìn thấy cô ta cũng không hề ngạc nhiên.
Hôm nay Lục Tri Phi đến xem như vì việc công, trò chuyện đôi câu rồi lập
tức đi vào chủ đề chính, “Hiện anh là cổ đông lớn thứ hai của công ty
năng lượng mới của Cát tổng, tiếp theo anh có tính toán gì không?”
Cô ta không rõ liệu Tưởng Thành Duật muốn cưỡng chế thu mua công ty của
Cát tổng, hay là chỉ nắm giữ cổ phần và thu về lợi nhuận đầu tư.
Giờ Cát tổng chính là kiến bò trên chảo nóng, suýt chút nữa gọi nổ điện
thoại cô ta, để cô ta hỗ trợ thăm dò chiều hướng một chút.
Nếu Tưởng Thành Duật muốn nắm quyền kiểm soát công ty, tiếp đó tất sẽ ảnh
hưởng đến hoạt động kinh doanh bình thường của công ty, ban quản lý sẽ
bắt đầu đứng xếp thành hàng và không còn lòng dạ nào làm việc nữa.
Đây là chuyện Cát tổng không muốn nhìn thấy nhất.
Năm nay anh ta đã 43 tuổi, không đành lòng nhìn công ty mình dốc hết tâm
huyết kinh doanh mười mấy năm rơi vào tình cảnh đấu đá nội bộ.
Lục Tri Phi nói thẳng: “Tôi nhận sự nhờ vả của Cát tổng, anh ấy thật lòng
thật ý muốn nói chuyện với anh, cũng nghiêm túc làm vì công ty này,
không giống một số ông chủ khác, đưa công ty ra thị trường chỉ vì xoay
vòng tiền.”
Cô ta nắm cốc cà phê.
Chuyện đã qua từ rất lâu rồi, hôm nay vẫn phải nhắc lại.
“Thật ra, chuyện này phải trách tôi, nếu không phải lúc trước tôi tìm anh
ấy...” Cho dù Tưởng Thành Duật đã biết lúc trước chuyện tình cảm của
Thẩm Đường và Tạ Quân Trình bị tung ra là do cô ta làm, nhưng bây giờ
nói ra ngay trước mặt anh thì vẫn khó có thể mở miệng.
“Xin lỗi, trước đây tôi đã làm mấy chuyện vớ vẩn như vậy.”
Tưởng Thành Duật: “Loại chuyện này xin lỗi cũng không có ý nghĩa gì. Thẩm
Đường nói cho qua thì cứ cho qua đi, còn nếu cô ấy nói không cho qua thì cô có xin lỗi cũng vô dụng.”
Còn về việc đầu tư vào công ty năng lượng mới, chỉ đơn thuần vì kiếm tiền.
Anh không có hứng thú với quyền quản lý, thay đổi một đoàn đội mới chưa chắc có thể để tâm được như Cát tổng.
Hiện tại có Thẩm Đường, lại có hai bé con, anh càng không có thời gian thừa thãi.
Tưởng Thành Duật cho Lục Tri Phi đáp án, “Tôi đầu tư vào mấy công ty, cũng
không có nhiều tinh thần và sức lực để công ty nào cũng nắm chặt trong
tay.”
Lục Tri Phi thở phào nhẹ nhõm thay Cát tổng, cuối cùng có thể thả lại trái tim về trong ngực.
Trước khi đi, cô ta nói với Tưởng Thành Duật: “Chúc mừng nhé.” Cô ta nghe nói trong nhóm chat của bọn họ đến tận 2, 3 giờ đêm qua cũng chưa dừng hoạt động.
Tưởng Thành Duật: “Cảm ơn. Cũng chúc mừng cô.”
Anh đang chúc mừng cô ta có tình yêu mới.
Người đàn ông đã làm chồng và làm cha, trở nên dịu dàng hơn không ít, cũng biết chúc mừng cô ta rồi.
Đợi Lục Tri Phi đi, Tưởng Thành Duật bảo thư ký lấy hai tờ báo ngày hôm nay cho anh.
Tin tức trong và ngoài nước Tưởng Thành Duật muốn xem mỗi ngày đều được
chuyên gia tập hợp, chỉnh sửa và gửi đến hộp thư của anh, anh không có
thời gian đọc báo giấy.
Thư ký vội hỏi: “Báo lĩnh vực gì ạ, hay chỉ cần ngày hôm nay là được?”
Tưởng Thành Duật: “Ngày hôm nay, những thứ khác thì tùy.”
Thư ký rầu rĩ đáp một tiếng.
Tưởng Thành Duật nhắn tin cho Thẩm Đường: 【 Cả ngày hôm nay đều có cuộc họp, không tiện nghe điện thoại, nhớ anh thì nhắn tin cho anh nhé. 】
Thẩm Đường: 【 Giờ em đang nhớ anh. 】
Tưởng Thành Duật: 【 Ừ, anh cũng thế. 】
Anh dặn dò cô: 【 Muốn ăn cái gì thì để anh mua sang cho em, chứ đừng hỏi xin người khác như trước nữa. 】
Thẩm Đường vừa hay tới cửa công ty, suýt chút nữa bật cười.
Bây giờ cô là người ham ăn nhất công ty, ngửi thấy mùi thức ăn của người
khác sẽ lập tức không nhịn được muốn ăn. Sau khi mang thai, cô suýt chút nữa không quản được miệng mình.
Ngược lại cũng không phải cô hỏi xin người khác, mà là đồng nghiệp luôn để lại một phần cho cô.
Cô chỉ hỏi xin Tần Tỉnh và Viên Viên thôi, có hôm Tần Tỉnh mua bánh quẩy,
hương thơm bay khắp phòng, cô vừa hay thèm một miếng nên lấy bữa sáng
của Tần Tỉnh ăn luôn.
Hôm nay Tần Tỉnh
tới sớm hơn cô, đang dựa vào bàn làm việc cúi đầu xem điện thoại, hai
chân nhàn rỗi vắt qua nhau, cốc cà phê trong tay tỏa hơi nóng.
Mùi hương nồng nàn xộc thẳng vào mũi.
Mấy tháng này Thẩm Đường rất thèm cà phê, phải kiềm chế bản thân mình không dính vào một ngụm.
Đi ngang qua cửa phòng làm việc của Tần Tỉnh, cô dừng chân: “Cuối tháng
phim của Trữ Nhiễm đóng máy, chị Lỵ nói vừa đúng lúc tụ tập liên hoan, ý anh thế nào?”
Tần Tỉnh ngẩng đầu, đi tới cửa, từ chối ngay không cần suy nghĩ: “Tôi không rảnh.”
Thẩm Đường không miễn cưỡng, “Vậy đến lúc đó bọn tôi tụ tập.” Nhìn gương mặt chưa tỉnh ngủ, trong mắt hằn tia máu của anh ta, “Tối qua làm gì thế?”
Tần Tỉnh cười cười, “Hẹn hò thôi, còn có thể làm gì chứ.”
Thẩm Đường cũng không hỏi nhiều nữa, “Thôi anh làm việc đi.” Cô về phòng làm việc của mình.
Mấy ngày nay liên tục có tin vui, tới gần trưa, Ôn Địch mang một tin vui tới cho cô.
Một tiếng trước, Tiêu Đông Hàn cuối cùng đã trao quyền sử dụng hình tượng
cặn bã có văn hóa và những từng trải trong đời của anh ta, cô ấy có thể
thêm anh ta vào kịch bản.
Thẩm Đường kinh hãi không thôi, vốn đã không ôm hy vọng, không ngờ rằng qua bốn năm
tháng, anh ta lại tâm huyết dâng trào, đồng ý trao quyền.
【 Anh ấy có ý gì? 】
Ôn Địch: 【 Bây giờ anh ta biết tớ là bạn gái cũ của Nghiêm Hạ Vũ nên yên tâm trao quyền cho tớ. 】
Thẩm Đường không biết phải nói gì: 【...... Kỳ quặc như vậy á? 】
Ôn Địch: 【 Vốn anh ta không muốn trao quyền vì tưởng tớ nhìn trúng anh ta, đang tìm cớ cố ý tiếp cận anh ta. 】
Tự luyến thế đấy.
Thẩm Đường hỏi: 【 Thế bây giờ không sợ hả? 】
Ôn Địch: 【 Vẫn hơi sợ, anh ta chỉ nói với tớ một lần là có thể hỏi một số việc trước
đây anh ta từng trải qua, nhưng đừng suy nghĩ quá nhiều. 】
Thẩm Đường: “......”
Ôn Địch: 【 Tạm gác lại yếu tố cạnh tranh trên thương trường, nếu nói Nghiêm Hạ Vũ là
hoa sen trắng, vậy Tiêu Đông Hàn chính là trà xanh. Hai người bọn họ
đụng vào nhau mới gọi là xuất sắc. 】
Cô ấy lại gửi một tin nhắn tới:
【 Tớ xây dựng xong hình tượng nhân vật rồi, đến lúc đó sẽ đổi tên một chút.
Thái tử gia nhà họ Nghiêm VS Ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Tiêu Ninh
Nghiêm tra nam điên cuồng VS Tiêu cặn bã có văn hóa
Nghiêm bạch liên VS Tiêu trà xanh
Có phải rất mong chờ hình tượng của hai người đó không? 】
Lúc này có tiếng gõ cửa, Viên Viên gõ cửa, trong tay cầm một cái bịch.
“Chị Đường, em vừa nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh, là của chị ạ.”
Thẩm Đường để điện thoại xuống, “Cảm ơn em.”
Mở túi bọc bên ngoài ra, quà tặng được gói trong hai tờ báo, là tờ báo kinh tế tài chính ngày hôm nay.
Còn chưa mở ra cô đã đoán được là quà Tưởng Thành Duật tặng cô, không tìm được giấy gói đẹp mắt nên anh gói luôn bằng giấy báo.
Thẩm Đường cẩn thận mở hai tờ báo rất bình thường ra, xong lại gấp gọn.
Quà tặng là hai túi que cay.
Tưởng Thành Duật nhắn tin tới nhắc nhở cô: 【 Lúc ăn thì khóa cửa văn phòng lại, đừng để Tần Tỉnh ngửi thấy. 】
Thẩm Đường: “......”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT