Ra khỏi bệnh viện, Tưởng Thành Duật lái xe thẳng tới nhà hàng SZ, đường trơn ướt, xe đi cực kỳ chậm.

Anh tập trung nhìn tình hình giao thông phía trước, không rảnh nói chuyện với Thẩm Đường.

Thẩm Đường bất giác đặt tay lên vùng bụng phẳng lỳ, chỗ đó bằng phẳng, săn chắc không chút mỡ thừa, nhìn không ra có chỗ nào khác so với bình thường.

Nhưng rất thần kỳ là nơi đó đang ấp ôm sinh mệnh nhỏ của cô và Tưởng Thành Duật.

Là một bé cưng.

Cũng có thể là hai bé.

Phía trước lại có đèn tín hiệu, xe dừng lại.

“Anh nghĩ xong tên chưa?” Thẩm Đường nghiêng đầu nhìn Tưởng Thành Duật.

Tưởng Thành Duật: “Tối về lại nghĩ.”

Đã chuẩn bị mấy cái tên gọi ở nhà, nhưng cũng không phải quá hài lòng.

Thẩm Đường đắm chìm trong vui sướng, ngôn ngữ không thể biểu đạt được hết niềm hạnh phúc vào giây phút này.

Cô nhìn đèn tín hiệu, còn hơn ba mươi giây.

“Chồng ơi.”

Cô ngồi nghiêng, vươn hai tay ra.

Tưởng Thành Duật không biết cô muốn làm gì bèn nghiêng nửa người trên sang, tới gần cô, “Sao em?”

Một tay Thẩm Đường đặt trên vai anh, tay kia nâng sườn mặt anh, ngửa đầu hôn lên môi trên của anh, ngậm giữa hai hàm răng, khẽ cắn như có như không.

Để cho anh cảm nhận được niềm hân hoan vui sướng của cô vào lúc này.

Tưởng Thành Duật chống tay lên lưng ghế cô, tay trái tùy tiện đặt trên vô lăng, mặc cô hôn và làm nũng với mình.

Thẩm Đường có lẽ đã nhẩm tính thời gian, khi đèn đỏ còn mười giây cuối cùng, cô buông môi anh ra.

“Bắt đầu từ hôm nay, khi xã giao em không thể uống rượu.”

“Trước khi em sinh bé con, anh sẽ cố hết sức giảm bớt thời gian xã giao và về nhà sớm.” Tưởng Thành Duật ngồi thẳng, đèn xanh phía trước sáng lên, anh khẽ nhấn chân ga.

Dọc đường đi hai người thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, phần lớn thời gian đều là dư vị kích động và phấn khích của bản thân mình trước sự xuất hiện của sinh linh bé bỏng.

Cũng giống ngày kỷ niệm tròn 3 năm, Tưởng Thành Duật đặt bánh kem cho cô, lần này bánh kem càng xinh đẹp và tinh tế hơn, cầm vừa xinh trong lòng bàn tay.

Vừa đến nhà hàng, người phục vụ đã mang bánh kem lên.

Tổng cộng hai cái.

Với những món ăn có hàm lượng calo cao, trước giờ cô chỉ ăn một hai miếng tượng trưng, đặt hai cái như này thì quá lãng phí.

“Sao đặt hai cái ạ?” Thẩm Đường nghi ngờ.

“Năm ngoái nợ em, giờ bù lại.”

Tưởng Thành Duật lấy nến cắm lên bánh kem, một cái là số 4, một cái là số 5.

Anh tìm bật lửa rồi châm nến.

“Em ước đi.”

Thẩm Đường suy nghĩ nguyện vọng, “Hy vọng phản ứng khi mang thai sẽ nhỏ một chút.” Cô mở mắt ra, đang định thổi nến, Tưởng Thành Duật duỗi tay chắn trước ngọn nến, “Có hai cái bánh kem, em ước hai lần đi.”

“Còn có thể như vậy à?”

Tưởng Thành Duật: “Chơi thôi mà.”

Thẩm Đường nghiêm túc cầu nguyện: “Nếu là con gái, hy vọng con bé có thể vẽ đẹp giống Tranh Tranh, chứ tuyệt đối đừng giống em.”

Cô thổi tắt nến.

Tưởng Thành Duật bảo cô đừng ôm hy vọng quá lớn: “Vợ chồng mình vẽ tranh đều chẳng ra gì, thiên phú hội họa của Tranh Tranh là di truyền từ chị dâu anh.”

Thẩm Đường cười, “Em không yêu cầu cao, chỉ cần có thể nhìn ra vẽ cái gì là được.”

Tưởng Thành Duật không lên tiếng, thầm nghĩ, yêu cầu này thật ra đã rất cao rồi.

Bất kể cô hay là mẹ anh, vẽ cái gì cũng chẳng giống cái gì cả.

Thẩm Đường ăn bánh kem, hôm nay tâm trạng tốt nên cho phép mình ăn thêm hai miếng.

Tưởng Thành Duật trở lại bên kia bàn ăn, lúc chờ món ăn chính, anh lấy kết quả xét nghiệm máu hôm nay ra đọc, bác sĩ bảo một thời gian nữa đi làm siêu âm màu, anh lấy điện thoại kiểm tra lịch trình của mình trong tuần tới.

“Chủ nhật tuần sau anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra, trên dưới 40 ngày chắc là được rồi.”

Thẩm Đường còn sốt ruột muốn biết có phải là sinh đôi không hơn cả anh, cô không muốn chờ thêm dù chỉ một ngày, hận không thể biết kết quả siêu âm màu ngay ngày mai.

Cô gật đầu, “Vâng, dù sao ngày nào em cũng có thời gian.”

Mỗi cái bánh kem cô chỉ ăn ba miếng, phần còn lại đều cho Tưởng Thành Duật.

Một tuần tiếp theo, ngày nào Thẩm Đường cũng trải qua trong mong đợi, rồi thì lo lắng phôi thai có phát triển khỏe mạnh hay không, cũng lại lo nồng độ HCG cao như vậy rốt cuộc có phải vì do sinh đôi hay không.

Lúc rảnh rỗi, sẽ hay suy nghĩ vớ va vớ vẩn.



Cuối cùng cũng chịu đựng được đến ngày cuối tuần.

Tưởng Thành Duật hẹn trước vào buổi chiều, buổi sáng bọn họ vẫn tới công ty như thường lệ, Tưởng Thành Duật có một cuộc đàm phán, Thẩm Đường ở nhà nhàm chán nên cũng tới công ty.

Công ty đang bàn bạc về hạng mục mới, hôm nay mấy người chị Lỵ đều ở công ty tăng ca. Lại sắp hết một năm, chị Lỵ nói phải phấn đấu hoàn thành công việc để nhận thưởng cuối năm.

Hôm nay Viên Viên ăn diện rất tỉ mỉ, mặc váy dài của nhãn hiệu L, chiếc váy này là món quà Thẩm Đường tặng cô ấy nhân dịp sinh nhật 27 tuổi.

Hôm nay cô ấy buông tóc theo đề xuất của stylish của Thẩm Đường.

Như là tiên nữ đầu xuân, tươi tắn động lòng người.

Có đồng nghiệp không rõ tình huống trêu ghẹo Viên Viên, mặc đẹp như vậy, nhìn một cái là biết đi hẹn hò, “Thành thật khai báo, quen bạn trai khi nào hả?”

Lây đâu ra bạn trai, cô ấy cố ý mặc cho người nào đó xem thôi.

Viên Viên: “Không có bạn trai, tớ thích thì mặc thôi.”

Đồng nghiệp nhướn mày: “Hứ ~ có quỷ mới tin cậu.”

Con gái trang điểm vì người mình thích, đột nhiên ăn diện tỉ mỉ như vậy, không cần nghĩ cũng biết là có vấn đề.

Đồng nghiệp vỗ vai Viên Viên, “Mấy ngày trước phó tổng nói muốn giới thiệu bạn trai cho cậu, có phải người đó không, khi nào dẫn đến gặp hội chị em bạn dì nhà mẹ đẻ này nhá.”

Phó tổng đã nhắc tới việc này vào bữa trưa tuần trước, lúc ấy đã nói như vậy nhưng sau đó phó tổng lại đi công tác, giờ vẫn chưa về. Công ty lại nhận hạng mục mới, cô ấy bận đến sứt đầu mẻ trán nên cũng chẳng hay tin gì.

Viên Viên: “Tớ còn chưa biết người đó trông như thế nào, lấy đâu ra bạn trai chứ.”

“Ồ ~~” Đồng nghiệp ra vẻ sâu hiểm khó dò, “Thảo nào mặc đẹp thế, thì ra là phải đi xem mắt.”

Viên Viên bất đắc dĩ nói: “Thật sự không phải mà.”

Nhưng một câu khô cằn tẻ ngắt thật sự không có sức thuyết phục, như thể “ở đây không có bạc”*.

* Câu gốc: 此地无银三百两 = ở đây không có 300 lượng bạc, là một ẩn dụ để chỉ việc cố gắng che giấu sự việc, nhưng sự việc lại lộ ra ngoài.

“Xem mắt thì sao chứ, lúc tớ đi xem mắt cũng mặc đẹp mà, không có gì phải ngại hết.”

“......”

Các cô ấy đang chuyện trò sôi nổi thì Thẩm Đường tới.

Thẩm Đường ở ngoài cửa đã nghe thấy mấy chữ xem mắt, “Đang nói gì thế?”

“Chị Đường ạ, bọn em đang nói chuyện tối nay Viên Viên đi xem mắt.”

Anh vệ sĩ thoáng nhìn Viên Viên một cái.

Đồng nghiệp chỉ bộ váy trên người Viên Viên, “Đẹp chứ ạ?”

Thẩm Đường nhận ra là cái váy cô tặng Viên Viên, “Tiên giáng trần.”

Nhưng cô cảm thấy hơi kỳ quái đối với việc Viên Viên muốn đi xem mắt, ngày hôm qua Viên Viên còn đang phiền muộn không biết phải làm sao để theo đuổi anh vệ sĩ, chứ không nhắc nửa chữ tới việc hôm nay phải đi xem mắt.

80% là Viên Viên ăn mặc long trọng như vậy để kiếm một cái cớ cho mình.

“Chị Đường ơi, em...” Còn không đợi Viên Viên giải thích, Thẩm Đường đã nói: “Em không còn nhỏ nửa, cũng nên cân nhắc chuyện tìm bạn trai thôi. Hôm nay chị không cần xe, Tưởng Thành Duật tới đón chị, để xe cho em dùng nhé.”

Cô quay đầu nói với anh vệ sĩ: “Buổi tối anh đưa Viên Viên đi xem mắt nha.”

Bảo tiêu: “...... Vâng.”

Viên Viên nghe nói anh vệ sĩ sẽ đưa cô ấy đi thì đột nhiên không giải thích đêm nay không phải đi xem mắt nữa. Nếu cô ấy đi xem mắt, trong lòng anh có thể có một chút mất mát hoặc là sốt ruột không?

“Cảm ơn chị Đường.”

Thẩm Đường nói một câu hai nghĩa: “Sau khi thành công phải cảm ơn chị cho tốt nha.”

Cô trở về văn phòng, những người khác cũng vội vàng giải tán.

Thẩm Đường vừa vào văn phòng, Viên Viên cũng nối gót gõ cửa đi vào.

Xác định anh vệ sĩ đã đi tới khu nghỉ ngơi, cô ấy đóng cửa lại, khai báo thẳng thắn và thành khẩn: “Chị Đường ơi, thật ra em mặc cái này không phải để đi xem mắt đâu.”

Vốn hiệu quả thị giác cũng không quá nổi bật và bắt mắt như vậy, cô ấy tới công ty từ sớm, đúng lúc stylish rảnh rỗi nên đã làm một kiểu tóc cho cô ấy, lại còn trang điểm theo kiểu hợp với bộ váy này nữa.

Chính cô ấy cũng suýt chút nữa không dám nhận người trong gương là mình.

Thẩm Đường: “Chị biết mà.”

Cô cười, “Cũng không nên để lỡ cơ hội tốt như tối nay được.”

Viên Viên bị nói đến mức vành tai nóng lên, cũng may là được tóc dài che khuất.

Đến giữa trưa, chị Lỵ tới tìm Thẩm Đường, đưa điện thoại cho Thẩm Đường xem.

Năm phút trước, phòng làm việc của Trần Nhất Nặc đăng một bài cảm ơn dài về việc hợp tác vui vẻ với công ty Nguyên Tề, chúc cả hai sẽ càng phát triển trong tương lai.

Công ty Nguyên Tề chính là công ty của Phàn Ngọc.

Có dân cư mạng phát hiện, Trần Nhất Nặc không còn là cổ đông trong công ty của mẹ mình nữa, người đại diện theo pháp luật đã đổi thành Phàn Nhất Thước, còn cổ đông lớn nhất là Phàn Ngọc.

Chị Lỵ: “Chị nghe người trong giới nói, Trần Nhất Nặc và Phàn Ngọc xung đột với nhau rồi, cô ấy không chịu nổi ham muốn khống chế của mẹ mình.”

Thẩm Đường trả điện thoại cho chị Lỵ, không quan tâm.



“Chiều nay chị muốn đi thăm ban Trữ Nhiễm.” Chị Lỵ hỏi cô: “Em có muốn đi cùng chị không?”

Thẩm Đường định để tuần sau đi thăm ban, “Buổi chiều em và Tưởng Thành Duật còn có việc.”

2 giờ chiều, Tưởng Thành Duật tới đón người đúng giờ.

Buổi trưa Thẩm Đường ngủ một tiếng rưỡi, lúc này đang dựa vào sô pha đọc sách.

Có tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn, bóng dáng thon dài xuất hiện trước mắt cô.

“Sao anh không gọi điện để em đi xuống luôn?” Cô buông quyển sách trong tay, đặp úp trên sô pha.

Tưởng Thành Duật tiện tay đóng cửa, “Vừa hay đến xem em đọc mấy quyển sách kia thế nào rồi.”

Trên giá sách của cô đầy kín, mấy tháng này, anh chọn cho cô trên trăm quyển sách, đều là những quyển trước đây anh đã đọc và cảm thấy hay.

Thẩm Đường đồng ý mỗi khi đọc xong một quyển sẽ viết cảm nhận để phản hồi cho anh, sau khi cô nói anh vẫn luôn chờ mong, nhưng đến bây giờ cũng không nhìn thấy một chữ cảm tưởng nào của cô.

Tưởng Thành Duật nhìn kệ sách, hỏi: “Đọc được mấy quyển rồi?”

Thẩm Đường hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lúc nào rảnh em sẽ đọc.”

Cô hôn cằm anh, còn chưa hôn đến môi anh, Tưởng Thành Duật vòng quanh vai cô, đáp lại bằng nụ hôn nồng.

Hơi thở ấm áp của anh ôm lấy cô.

Bây giờ không thể nồng nhiệt quá mức, nụ hôn của hai người nhanh chóng dừng lại.

Tưởng Thành Duật: “Thật là một quyển cũng chưa đọc xong hả?”

Thẩm Đường chỉ tầng dưới cùng của giá sách, “Em đọc gần hết mấy quyển bên phải kia rồi.”

Tưởng Thành Duật đi tới, xem cô đọc sách gì, “Em đọc được nhiều thế mà không viết chút cảm tưởng nào? Cũng không yêu cầu số chữ, một hai câu đều được mà.”

Anh hơi ngồi xổm trước giá sách, rút mấy quyển đó ra.

Thẩm Đường nằm nhoài trên lưng anh, “Em đọc được gần 6 quyển rồi.”

Tưởng Thành Duật phát hiện 6 quyển sách có điểm giống nhau, đều gấp một góc ở trang thứ hai từ dưới lên. “Em có ý kiến gì à?”

Thẩm Đường gác cằm trên vai anh, “Không có ý kiến gì cả, chỉ là quyển nào cũng đọc đến trang thứ hai từ dưới lên, chứ không đọc trang cuối cùng.” Không có ý kiến, chỉ có tính toán “lạch cạch” chút thôi.

“Sao em không đọc hết?”

“Không đọc hết thì không cần viết cảm tưởng.”

“......”

Thẩm Đường áp má lên mặt anh, vuốt ve vài cái, sau đó lại hôn khóe môi anh.

Tưởng Thành Duật chậm rãi đứng dậy, ôm cô vào lòng, “Thế này nhé, sau này mỗi khi em đọc xong một quyển, anh sẽ viết cảm tưởng cho em, để xem những thứ anh viết có giống những gì em nghĩ không.”

Thẩm Đường hưng phấn, “Anh chắc chắn quyển nào cũng viết cảm tưởng cho em hả?”

Tưởng Thành Duật gật đầu, “Trước đây anh từng đọc mấy quyển này rồi, vẫn nhớ nội dung cơ bản, nếu không nhớ sẽ đọc lại một lần với em.”

Nếu không mang thai, Thẩm Đường nhất định bảo anh bế cô rồi ném lên cao.

Có những lúc đọc sách không thể nào vào, giờ thì có động lực rồi.

Sắp đến giờ hẹn trước, hai người đi bệnh viện.

Sau khi vào phòng siêu âm màu và nằm xuống, tất cả những căng thẳng và lo lắng suốt mấy ngày qua của Thẩm Đường bị đè chặt trong lồng ngực, bí bách đến mức âm ỉ đau.

Tưởng Thành Duật nắm chặt tay cô, “Không sao.”

Mãi đến khi bác sĩ thông báo là mang thai đôi, tất cả đều bình thường, Thẩm Đường rơi nước mắt, là mừng quá mà khóc. Giây phút kia thật sự muốn hô to hai tiếng.

Thẩm Đường phát hiện, giây phút hạnh phúc nhất trong đời đều gắn liền với nước mắt.

Tưởng Thành Duật cảm ơn bác sĩ hai lần, sau đó dẫn Thẩm Đường đi.

Ra ngoài phòng siêu âm màu, hai người đột nhiên quên mất hướng đi ra thang máy, khắp đầu óc đều là hai bé con của bọn họ. Cũng may, vệ sĩ của Tưởng Thành Duật đang chờ hai người ở khu vực chờ.

Thẩm Đường vừa đi vừa cười, cho dù cô đeo khẩu trang thì người đi đối diện cô cũng có thể nhìn ra cô cười cực kỳ vui vẻ.

Đợi thang máy bao lâu, trong thang máy có nhiều người hay không, và mất bao lâu mới ra khỏi bệnh viện, Thẩm Đường đều không nhớ được, mà Tưởng Thành Duật cũng không có ấn tượng gì.

Cuối cùng cũng về trong xe.

Tưởng Thành Duật nắm tay cô, “Vì là mang thai đôi nên trong thời gian mang thai em sẽ rất vất vả.”

Thẩm Đường khẽ nói: “Không sao, em vui lắm.”

Tưởng Thành Duật nhìn cô, yêu cô cả đời vẫn không đủ.

Thẩm Đường bắt đầu chờ mong, không biết là một trai một gái, hay là hai anh em trai, hay là hai chị em gái.

0 giờ ngày 14 tháng 2, Tưởng Thành Duật gửi tin nhắn đã soạn sẵn vào nhóm chat: 【 Tôi và Thẩm Đường có em bé, năm ngày nữa là được 4 tháng, là sinh đôi khác trứng. 】

Anh lại @ Phó Thành Lẫm: 【 Chúc mừng cậu có em trai em gái. 】

Tin tức này đã oanh tạc cả nhóm chat.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play