Uống xong ly cà phê đá, cơn tức giận của Thẩm Đường vẫn không hề nguôi ngoai.

Việc Ninh Dần Kỳ đầu tư vào công ty của Lục Tri Phi thuận lợi và nhanh chóng như vậy, không phải chủ tịch Ninh không biết chuyện nhưng cũng vẫn bao che cho chủ tịch Tiêu và Lục Tri Phi.

Với chủ tịch Ninh, công ty của cháu trai còn lâu mới quan trọng bằng lợi ích của tập đoàn Tiêu Ninh, hy sinh lợi ích nhỏ bảo toàn lợi ích lớn, kiểu gì cũng có lời.

Tất cả bọn họ đều cho rằng cô sẽ bất chấp hủy hoại tập đoàn Tiêu Ninh giống như hủy hoại Phàn Ngọc và Trần Nam Kình.

Lục Tri Phi lại gọi cho Thẩm Đường một ly cà phê đá, Thẩm Đường tức giận thế này chính là chứng minh tầm quan trọng của Ninh Dần Kỳ trong lòng cô.

Nước cờ hiểm giải quyết tận gốc của cô ta đã thành công.

“Cô Thẩm, cổ phần của Ninh Dần Kỳ trong công ty tôi sẽ không lỗ đâu. Tỷ suất lợi nhuận tôi báo đáp anh ta có một không hai trong giới đầu tư, chỉ cần cô không giở trò mờ ám phía sau thì anh ta sẽ kiếm bộn không lỗ.”

Thẩm Đường cầm ly cá phê đá thứ hai lên, làm động tác nâng ly chúc mừng, “Chúc mừng tổng giám đốc Lục nhé.”

Lục Tri Phi cầm lấy ly cà phê trước mặt, cười giả dối, “Nhờ cô cả.”

Cô nhấp một ngụm.

Ly cà phê đủ vị chua đắng.

“Cô với Tưởng Thành Duật thế nào rồi?” Cô ta hỏi.

Chỉ như một lời trò chuyện bình thường giữa bạn bè.

Chỉ có cô ta biết, từng chữ ấy đều đâm vào tim phổi.

Người đàn ông kiêu ngạo như Tưởng Thành Duật, cắt đứt hoàn toàn suốt nửa năm mà vẫn gặp Thẩm Đường ở Hawaii.

“Cô đã tò mò tình cảm riêng tư của tôi như vậy thì đành thỏa mãn cô thôi.” Thẩm Đường đặt ly cà phê xuống, cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương ra khỏi túi xách, đặt lên bàn.

Lục Tri Phi ngẩn người, đè nén suy nghĩ đang lộn xộn trong lòng, cười khen: "Ánh mắt không tệ, đẹp thật đấy.”

Cô ta không hỏi là ai tặng nhẫn, đáp án đã rõ rành rành, cô ta lại còn tự lừa dối mình.

Có thể tự lừa mình phút nào thì cứ lừa phút nấy.

“Tưởng Thành Duật tặng tôi nhẫn cầu hôn, tôi từ chối lời cầu hôn qua điện thoại của anh ấy rồi đấy chứ. Thế mà trước khi đi anh ấy còn cố nhét nhẫn vào túi tôi nữa.” Thẩm Đường đeo nhẫn vào ngón áp út, “Anh ấy đo chu vi nhẫn bằng mắt thôi đó, chuẩn không lệch một li.”

Lục Tri Phi cũng đặt ly cà phê trong tay xuống, gọi cho mình một ly cà phê đá.

Miếng thịt trong lòng cô ta bị con dao cùn của Thẩm Đường cứa từng tấc, trên mặt cô ta vẫn giữ nụ cười, “Cô thoải mái chà đạp lên thứ tôi mong còn không được, chắc tự hào lắm nhỉ.”

Cô ta nhẹ nhàng thở ra, đến cả thở cũng đau.

“Cô giành chiến thắng trong tình yêu rồi đó, chúc mừng.”

“Tổng giám đốc Lục này, cô nói vậy sai rồi.” Thẩm Đường gỡ chiếc nhẫn xuống, “Tôi có tranh giành tình yêu với cô hồi nào hả, sao lại nói là tôi thắng?”

Lục Tri Phi cười lạnh, “Cô được lợi lại còn khoe mẽ nhỉ.”

“Có lẽ trong mắt cô là thế, nhưng tổng giám đốc Lục à, cô ngẫm cho kỹ đi, tôi có tranh anh ấy với cô bao giờ đâu nào?”

Cà phê đá được mang lên, Lục Tri Phi nhận lấy cà phê chặn lại câu chất vấn của Thẩm Đường.

Thẩm Đường hỏi phục vụ: “Có kem ly không? Cho chúng tôi hai ly.” Cà phê đá không đủ để dập tắt cơn tức giận, cô và Lục Tri Phi đều rất cần một ly kem.

Phục vụ cười: “Vị gì ạ?”

Thẩm Đường: “Sầu riêng.” Cô hỏi Lục Tri Phi muốn gì.

Lục Tri Phi cũng lười che giấu sự hớ hênh của mình sau khi biết lời cầu hôn của Tưởng Thành Duật bị từ chối, “Giống cô.”

Hai ly kem vị sầu riêng.

Hai người hận nhau muốn chết vẫn có thể cùng ngồi ăn kem trong hòa bình, Lục Tri Phi cảm giác mình bị Thẩm Đường kéo theo, sắp điên đến nơi rồi.

Chẳng mấy chốc, phục vụ đã mang kem ly lên.

Thẩm Đường nói tiếp lời vừa rồi bị cắt ngang: “Tôi chỉ tranh giành tương lai của tôi và Tưởng Thành Duật với anh ấy, nếu không tranh được thì chia tay, tôi đâu có rảnh mà tranh giành anh ấy với người phụ nữ khác.”

Thẩm Đường đang ám chỉ cô ta tranh giành đàn ông không từ thủ đoạn, lòng kiêu ngạo và tự tôn của Lục Tri Phi bị Thẩm Đường nghiền nát, cực kỳ giống vụn bông đường tan nát nhiều màu rắc trên ly kem.

“Cô Thẩm đừng thái quá, Tưởng Thành Duật đã cầu hôn cô thì cô nên trân trọng. Dù có thật lòng hay không thì tôi vẫn nói được câu chúc phúc chứ.”

Lục Tri Phi xúc một thìa kem lớn vào miệng, cái lạnh làm ruột gan cồn cào nhưng không thể kìm nén được lửa giận, “Tôi không cần thiết phải có ranh giới cuối cùng trong phương diện làm ăn, ở nơi cá lớn nuốt cá bé, ranh giới cuối cùng chỉ là một trò đùa thôi.”

“Nhưng trong phương diện tình cảm, nếu Tưởng Thành Duật chỉ cần cô thì tôi sẽ không cố chấp dây dưa, tôi vẫn có thể làm được hai chữ cuối trong tên mình.

Tri Phi là cái tên ông nội đặt cho cô ta, biết phải trái.

Cô ta vừa nói vừa ăn kem, “Sau này cô sống tốt cuộc đời của cô, tôi an ổn kinh doanh của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Thẩm Đường cảm thấy buồn cười, “Cô lợi dụng tôi, gây dựng cơ nghiệp trên nỗi đau của tôi. Cô nói nước sông không phạm nước giếng thì là không phạm ư? Cô đã lấy hết ích lợi của lợi ích trên đời này rồi còn gì nữa.”

Cô xúc hơn nửa ly kem cho vào ly cà phê, hòa uống cùng với cà phê đá.

Lục Tri Phi khuyên cô: “Cô đã không còn đường kinh doanh thì hãy nắm bắt tình yêu cho tốt, đừng để đến lúc mất cả chì lẫn chài."

Thẩm Đường lắc lắc chiếc nhẫn kia, “Cho cô xem cái nhẫn là để nói cho cô biết, tôi sẽ không nhượng bộ Tưởng Thành Duật, chứ đừng nói là cô.”

Ánh nắng chiều chiếu từ cửa sổ vào, vừa vặn rọi xuống người Thẩm Đường.

Trong ánh sáng, cô ở ngoài sáng, Lục Tri Phi ở trong tối.

——

Về đến nhà, Thẩm Đường ngồi xếp bằng ở trên thảm, lưng tựa ghế sô pha, trong đầu lướt qua toàn bộ chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.

Cô đột nhiên đứng dậy vào phòng sách lấy máy tính bảng rồi bật lên.

Trong bữa tiệc du thuyền Hawaii ngày hôm đó, mấy cô nàng nhà giàu đăng ảnh bữa tiệc lên, vì cô ngồi cạnh vị trí trung tâm nên cơ bản là tấm ảnh nào cũng có hình cô.

Cô gửi mấy tấm ảnh chụp cho Tạ Quân Trình: 【 Điều tra giúp em những cô nàng này ai không ưa hay không hợp nhau, trong giới kinh doanh càng tốt, kỹ nhất có thể nha. 】

Tạ Quân Trình: 【 Em định làm gì? 】

Thẩm Đường: 【 Có chỗ dùnh. Em mới hơi vấp ở chỗ Lục Tri Phi một chút, cụ thể để gặp mặt nói. Tối mà rảnh thì đến chỗ em dùng cơm, em nấu đó. 】

Tạ Quân Trình không dám khen tay nghề của Thẩm Đường, nhưng vẫn dũng cảm nhận lời. Dù có là món ăn ‘bóng đêm’ thì anh ta cũng sẽ nhắm mắt nuốt hết.

Thẩm Đường đặt điện thoại xuống đi chuẩn bị bữa tối, cô không làm nhiều để còn ăn cố hết được.

Lần trước cô xuống bếp là giao thừa năm mới, ăn bữa cơm giao thừa với ông nội.

Cô chỉ xuống bếp vì hai người, một là ông nội, một là Tưởng Thành Duật.



Không đến nửa giờ, chuông cửa nhà vang lên.

Thẩm Đường đi ra mở cửa, Tạ Quân Trình đến mang theo mấy chai rượu đỏ.

“Rượu trong tủ rượu sắp bị anh uống hết chưa?”

“Vẫn còn nửa mà.”

Thẩm Đường đóng cửa lại, đi theo anh ta vào phòng bếp.

Phòng bếp có hai cửa sổ lớn sát đất, thông thấu rộng thoáng.

Vừa nấu ăn còn vừa có thể nhìn ngắm thành phố phồn hoa, sang trọng dễ chịu này.

“Lục Tri Phi đào hố gì cho em thế?” Tạ Quân Trình rót nửa ly rượu đỏ.

Thẩm Đường kể chi tiết cuộc gặp mặt buổi chiều với Lục Tri Phi, không giữ lại chút gì.

Tạ Quân Trình cầm ly rượu, ngồi trên ghế chân cao trước quầy, hai chân dài chạm đất, nhìn chằm chằm viên đá nổi lên trong ly rượu.

Anh ta suy nghĩ hồi lâu, “Sao anh thấy như Lục Tri Phi đã bắt đầu sắp đặt từ lâu rồi?”

“Thì vậy đó.” Thẩm Đường lấy bơ trong tủ lạnh ra, “Lục Tri Phi lôi quan hệ của anh với em ra ngoài sáng, nhìn như giúp em giải thích em vào showbiz không phải vì dựa vào quan hệ với Trần Nam Kình để kiếm tiền, thật ra lại có công lớn giúp chủ tịch Tiêu, cô ta khôn lắm.”

Cô dừng việc trong tay, “Lục Tri Phi dự đoán em có chứng cứ chứng minh quan hệ của em với Tiêu Chân, sớm muộn cũng buộc chủ tịch Tiêu phải thừa nhận cho nên trước tiên bóc trần em và anh là loại quan hệ bạn trai bạn gái, còn muốn kết hôn. Đứng sau anh là tập đoàn M.K hùng mạnh cơ mà.”

Sau khi chủ tịch Tiêu công khai cô, giá cổ phiếu của Tiêu Ninh không giảm, trái lại có ràng buộc vô hình với Tạ Quân Trình và tập đoàn M.K. Người đầu tư đều thấy tương lai tập đoàn Tiêu Ninh có thể hợp tác với M.K, thế nên giá cổ phiếu tập đoàn Tiêu Ninh tiếp tục tăng lên.

Nếu không lần này Lục Tri Phi tìm chủ tịch Tiêu hỗ trợ, chủ tịch Tiêu cũng không vui đến vậy.

Ai cũng có tính toán riêng của mình, không ai ngốc cả.

Tạ Quân Trình khẽ gật đầu, "Lần này giá cổ phiếu của tập đoàn Tiêu Ninh không giảm mà tăng là nhờ Lục Tri Phi.”

Nước cờ lộ ra ánh sáng lúc trước của Lục Tri Phi kiểu gì cũng không lỗ.

Kết quả tốt nhất là sau khi Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật trở mặt, cô ta và Tưởng Thành Duật sẽ nên đôi, đồng thời tiếp tục tăng tiến sự nghiệp.

Kết quả tệ nhất là dù không có được tình yêu, nhưng sự nghiệp được nhà họ Tiêu ủng hộ, cô ta sẽ như cá gặp nước ở Âu Mỹ.

Tạ Quân Trình uống rượu đỏ lành lạnh, “Phụ nữ như cô ta, không có tình yêu vẫn sống được, còn không có sự nghiệp thì sống không bằng chết. Em đấu với cô ta trên thương trường, tạm thời không đấu lại được.”

Anh ta hỏi: “Anh cung cấp dịch vụ tư vấn miễn phí, em có muốn không?”

"Không muốn." Thẩm Đường có tính toán của mình, “Anh điều tra đối thủ của mấy người trong ảnh giúp em là được, chuyện khác để tự em, chứ không thì vui sao được.”

Kinh doanh thực sự là khiếm khuyết của cô, đặc biệt là trên thị trường vốn.

“Em muốn học từ Tưởng Thành Duật, để anh ấy dẫn dắt em.”

"Cái gì?" Tạ Quân Trình kinh ngạc nuốt cả một viên đá nhỏ làm nhói cả tim, “Cuối cùng em cũng nghĩ thông rồi?”

Thẩm Đường gật đầu, “Giờ anh ấy đối tốt với em lắm, không còn kiểu trịch thượng nữa, em có thể tiếp nhận được thái độ hiện tại của anh ấy, cũng sẵn sàng cho mình cơ hội để hòa hợp với anh ấy. Nếu cuối cùng không thể đến được với nhau, ít nhất em sẽ không nuối tiếc, mà em cũng không bị trể nải việc cho Lục Tri Phi một bài học, tốt ha.”

Tạ Quân Trình đặt ly rượu xuống, buộc tạp dề vào, “Em nghỉ ngơi đi, anh làm cơm Tây cho em, em quay đầu là bờ, anh cũng phải có chút lòng thành.”

Thẩm Đường không khách khí, giờ lại thành cô ngồi vào bàn trước quày.

Cảnh đêm rực rỡ trước mắt thuộc về cô, cô độc là tòa thành này.

——

Bắc Kinh lúc này là một sáng sớm lạnh lẽo âm u.

Mấy ngày trước nhiệt độ lên tới hơn mười độ, nhưng nay lại có cái lạnh mùa xuân.

Trước khi ra ngoài, Tưởng Thành Duật nhận được tin nhắn của cháu gái: 【 Chú nhỏ, chú trả lại cháu bộ trang điểm năm ngoái cháu đưa chú đi, dù sao chú cũng không dùng được. 】

Gió bên ngoài lạnh buốt.

Một tay anh giữ vạt áo khoác, ghi âm thoại trả lời: 【 Chú giữ lại cho Đường Đường, cháu cần thì tự mua đi. 】

Cháu gái: 【 Chú nhỏ à, chú phải có giới hạn nha, Thẩm Đường người ta có bạn trai rồi, chú nên tìm một chị gái nhỏ khác thôi. Dù gì thì cháu vẫn yêu chú, cố đu CP của chú đó. Chú không biết cháu hóng có em trai hoặc em gái nhường nào đâu, chờ đến lúc cháu và Phó Thành Lẫm kết hôn còn làm hoa đồng cho cháu là vừa xinh. Nhưng Phó Thành Lẫm xấu hổ ấy, người hơn ba xịch tuổi còn phải bế em trai hoặc em gái. 】

Tưởng Thành Duật: “…”

Không thể nào nói tiếp nữa, anh tắt màn hình điện thoại, lên xe đến công ty.

Trên đường, anh nhận được điện thoại của Tạ Quân Trình.

Đây là lần đầu tiên Tạ Quân Trình chủ động gọi điện cho Tưởng Thành Duật, tập đoàn hai nhà sắp hợp tác thu mua một công ty, công ty mục tiêu là ở Bắc Kinh, đội dự án của M.K được điều từ trụ sở chính đến.

“Tổng giám đốc Tưởng, đến lúc đó còn phải phiền ngài chăm sóc nhiều hơn.”

Nể mặt Thẩm Đường, dù Tạ Quân Trình gây khó dễ anh đủ kiểu trong bữa tiệc Hawaii tối đó, Tưởng Thành Duật vẫn khách khí nói: “Chắc chắn rồi.”

Đội dự án sẽ đến Bắc Kinh vào tuần sau, Tạ Quân Trình hỏi Tưởng Thành Duật: “Không biết người phụ trách dự án bên Kinh Húc lần này là ai?”

“Chỉ cần là dự án liên quan đến thu mua sáp nhập thì tôi đều tự phụ trách.”

Nghe xong, Tạ Quân Trình yên tâm.

Chỉ cần người phụ trách bên Kinh Húc là ông chủ Tưởng Thành Duật, M.K cũng không tiện chỉ cử một phó tổng giám đốc qua, đến lúc tranh lợi ích riêng thì họ sẽ không nói lại được Tưởng Thành Duật.”

“Tôi phụ trách bên M.K, những người khác trong tổ dự án qua trước, tôi còn phải xử lý vài việc rồi mới đến Bắc Kinh sau.”

“Vậy hẹn gặp ở Bắc Kinh.” Tưởng Thành Duật cúp điện thoại.

Công ty mục tiêu của thương vụ mua lại này được định giá trị giá 12 tỉ.

Sau đó sẽ có vô số công việc đang chờ anh, thời gian anh đi thăm Thẩm Đường sẽ càng ít.

Không biết cô sẽ lại chê anh theo đuổi không chân thành thế nào nữa đây.

Một tuần sau, mặc dù tin tập đoàn Kinh Húc và M.K hợp tác đã được toàn bộ nhóm dự án ký hiệp nghị bảo mật nhưng vẫn không khỏi lan truyền ra trong giới.

Chủ tịch Tiêu ở Luân Đôn cũng nghe được, ông ta vừa mở họp sáng, hôm nay có mặt cả chủ tịch Ninh.

“Nghe nói Thẩm Đường đến Bắc Kinh.” Chủ tịch Ninh đang đọc báo tài chính kinh tế hôm nay, nói một câu.

Chủ tịch Tiêu cười cười, “Tin tức của ông vẫn nhanh thật đấy.”

Ánh mắt chủ tịch Ninh vẫn nhìn vào báo, ánh mắt dưới kính không hề dao động, “Hết cách, ai bảo việc liên quan đến Tiêu Ninh ở trong nước bành trướng quá làm gì.”

Dừng vài giây.



“Thẩm Đường định nhận thua, kết hôn với Tưởng Thành Duật sao?”

Chủ tịch Tiêu đang đun nước để pha trà hoa, cả đời ông chỉ thích rượu đỏ và trà hoa, giờ đã lớn tuổi, ông không dám uống rượu đỏ hằng ngày, đành phải pha trà hoa.

“Cũng có thể là kết hôn đấy. Với tính tình của con bé, không quật lại Lục Tri Phi thì không phải Thẩm Đường.”

——

Trời Bắc Kinh đổ mưa mấy ngày nay, nhiệt độ giảm hơn mười độ.

Hôm nay Viên Viên quá là xu cà na, trước khi đến sân bay đã dành mấy tiếng để dọn dẹp, lên đồ xúng xính, mặc chiếc váy dài mùa xuân vừa mới mua, bên ngoài mặc chiếc áo gió kiểu mới nhất.

Vừa mới bước chân xuống xe mà đã lạnh phát run.

Nhìn thấy người quen thuộc đi ra, cô ấy kích động vẫy tay, “Chị Đường!” Sau đó cô ấy cũng thấy người đẩy vali sau lưng Thẩm Đường.

Thẩm Đường nhìn trợ lý ngày xưa ăn diện, bất đắc dĩ lắc đầu, duyệt kỷ giả dung*.

(*) Duyệt kỷ giả dung: tô điểm vì người yêu

“Ôi nhớ chị Đường chết mất thôi.” Viên Viên ôm chặt Thẩm Đường, biết Thẩm Đường sắp tới, cô ấy mất ngủ hai đêm liền. Cô ấy nhìn vệ sĩ đeo kính râm phía sau qua bả vai Thẩm Đường, “Lâu rồi không gặp.”

Vệ sĩ thấy trợ lý nhỏ chào hỏi mình thì bất ngờ, khẽ gật đầu.

“Em dọn nhà rồi đó chị Đường, phòng chị vẫn y như cũ, ga trải giường cũng không đổi, cây cối xanh tươi càng thêm xum xuê.” Viên Viên lải nhải kể về sự thay đổi của Bắc Kinh và nhà trọ trong bảy tháng nay.

Thẩm Đường không biết sẽ ở lại Bắc Kinh bao lâu, kết quả của cô và Tưởng Thành Duật sau này sẽ như thế nào nên cô không thuê nhà, định ở khách sạn.

Viên Viên không chịu, khăng khăng kêu cô về nhà trọ ở, nói nơi đó cũng từng là nhà của cô.

Hai phòng ở, đủ cho cô và Viên Viên ở.

Viên Viên vô cùng nhiệt tình, thuê một căn của tòa sát vách cho vệ sĩ ở.

Rời đi bảy tháng, Thẩm Đường gần như quên mất cái nhà này tròn méo thế nào, cô nhìn đống bút dạ đầy màu sắc và những chồng kịch bản đã bị cô lật nát trên bàn trà phòng ngủ, ký ức bị gợi lại.

«Duyên mỏng Sênh Tiêu», «Ngày Đầu Hạ Năm Đó», kể cả hình ảnh Tưởng Thành Duật ghen tuông vì cảnh hôn của cô vẫn còn hiện ngay trước mắt.

Điện thoại có tin nhắn mới, Tạ Quân Trình: 【 Khoảng mười rưỡi tối, hội quán. 】

Anh ta gửi ảnh chụp màn hình định vị hội quán cho cô.

Thẩm Đường đặt kịch bản xuống, cho vali vào tủ đồ, mở ra tìm một chiếc váy dài. Cô mặc vào đứng soi gương, đột nhiên bật cười.

Cô chẳng khác gì Viên Viên.

Mười giờ bốn mươi lăm, vài chiếc ô tô sang trọng lần lượt chạy vào sân hội quán.

Đây là bữa tiệc thứ hai của Tưởng Thành Duật đêm nay, không đến không được.

“Anh Tưởng, làm một điếu rồi vào.” Người đi cùng muốn ném anh điếu thuốc.

Tưởng Thành Duật xua tay, cầm lấy một chai nước đá trên xe uống.

Có người không nhịn được hỏi: “Anh thật sự muốn hợp tác với Tạ Quân Trình sao?” Đây đã là một bí mật cong khai trong cái vòng tròn nhỏ này.

Tưởng Thành Duật: "Ừm."

“… Anh điên rồi à?” Người nói câu này cũng tham gia bữa tiệc Hawaii tối hôm đó, tận mắt thấy Tạ Quân Trình và Thẩm Đường còn chưa chia tay.

Còn chưa bao lâu mà anh đã muốn hợp tác với bạn trai chính quy của người ta?

Trước kia bọn họ không tin gì mà bị lá che mắt*, nhưng giờ tin rồi, hai đóa hoa hải đường khiến anh không còn thấy rõ mình đang làm gì nữa.

(*) Bị lá che mắt = Ếch ngồi đáy giếng, mình giữ nguyên vì còn vế sau liên quan.

Tưởng Thành Duật không thèm để ý, tối hôm đó trên du thuyền giải thích bọn họ không tin, còn trách ai.

Anh uống hết nửa chai nước đá, vặn nắp, đi vào hội quán.

“Tưởng Thành Duật.” Một giọng nói lạnh lùng có chút kiêu ngạo xuyên vào tai.

Tưởng Thành Duật dừng bước chân, xác định mình không say, không phải nghe nhầm.

Anh bỗng quay người, Thẩm Đường chỉ cách đó vài mét.

Ánh đèn đường êm dịu, làm cô nhìn không còn quá vô tâm nữa.

Tưởng Thành Duật đưa chai nước đá trong tay cho vệ sĩ, sải bước về phía cô.

Anh không nói gì, cúi xuống ôm cô.

Đã lâu rồi anh không ôm cô một cách thỏa đáng.

“Á! Anh làm gì thế!” Thẩm Đường sửng sốt.

Trong sân vẫn còn vài người, sao anh lại cứ thế ôm cô chứ.

Nhưng bọn họ bên nhau ba năm, anh chưa từng kích động ôm cô như vậy.

“Thả em xuống.”

Tưởng Thành Duật đặt cô xuống, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói có chút khàn khàn, "Cảm ơn em đã trở lại."

Từ lúc gặp nhau đến giờ, anh chỉ nói một câu này.

Sau đó, hai tay ôm cô vào lòng.

Cậu hai nhà họ Tưởng vốn điềm tĩnh tự biết kiềm chế, tương đối lạnh nhạt với tình cảm lại đâm vài nhát dao vào tim mấy người ở đây.

Bọn họ còn chưa hút thuốc đã ném phăng luôn rồi đi vào hội quán.

Lên lầu hai, mấy người ra cửa sổ hút thuốc, nhìn hai người tình cảm dưới sân, không khỏi cảm thán, “Biết tại sao Thẩm Đường có thể túm chắc anh Tưởng không?”

"Xinh đẹp, có cá tính."

“Cái này không quan trọng. Quan trọng là từ nhỏ Thẩm Đường đã sống ở ven biển, nhìn thấy đủ loài cá, có tiềm năng trở thành Hải vương.”

“…”

Thẩm Đường để Tưởng Thành Duật ôm mấy giây, khi anh bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Tổng giám đốc Tưởng hiểm lầm rồi, em không đến để đồng ý lời cầu hôn của anh, em là thành viên tổ dự án của M.K, sau này còn cần anh chỉ bảo nhiều hơn.”

“Xin lỗi, vừa rồi anh…” Tưởng Thành Duật hơi lúng túng, buông cô ra, “Không cần biết lý do là gì, ít ra em cũng nguyện ý trở về.”

Thẩm Đường thẳng thừng chỉ ra: "Mặc dù tạm thời em đang làm việc ở M.K nhưng em vẫn chưa từ bỏ việc đối phó Lục…”

Tưởng Thành Duật biết cô định nói gì, "Không sao, em không hiểu gì thì anh dạy em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play