Vào ngày sinh nhật
thứ 26, Thẩm Đường bận rộn hơn bao giờ hết. Tưởng Thành Duật cầu hôn cô
vào lúc 0 giờ, cùng lúc ấy, Ninh Dần Kỳ cũng cập nhật trạng thái thứ 12
trên mạng.
Thẩm Đường vừa rời giường không lâu, Triệu Trì Ý gọi điện thoại đến nói mình đang ở dưới tầng, mời cô đi ăn trưa.
“Không phải tổ chức sinh nhật cho em đâu, ăn bữa đơn giản thôi, anh sẽ bù cho
em sau, chiều nay anh còn phải đi họp.” Anh ta nói.
Thẩm Đường trang điểm nhẹ nhàng, khoác một chiếc blazer màu be.
Mùa xuân năm nay đến sớm mà lòng cô lại nặng trĩu như trời đông giá rét.
“Sinh nhật vui vẻ.” Triệu Trì Ý chuẩn bị một bó hoa đế vương (1) được chọn lựa kỹ lưỡng mà cũng không quá đắt.
“Cảm ơn anh.” Thẩm Đường nhận lấy.
Triệu Trì Ý mở cửa xe cho cô, “Nhà hàng ở ngay đây thôi.”
Đúng là không xa thật, cô vừa ngồi vững thì xe đã dừng trước cửa một nhà
hàng Ý. Nhà hàng này đã mở mấy chục năm nay, biển hiệu trước cửa không
ấn tượng mấy.
Triệu Trì Ý thường ghé thăm nhà hàng này, đề cử vài món hải sản và tráng miệng đặc biệt cho Thẩm Đường.
Triệu Trì Ý khép thực đơn lại, nói: “Rất xin lỗi.”
Thẩm Đường hiểu tại sao anh ta lại xin lỗi, chỉ có mấy người ở New York biết nơi cô sống, mà người duy nhất Trần Nam Kình có thể tìm cũng chỉ có anh ta.
“Đạo diễn Trần nói ông ấy đã tới vài ngày nhưng vẫn không tìm thấy em.” Triệu Trì Ý không đành lòng, cũng
muốn Thẩm Đường có người nhà ở bên đón sinh nhật.
Nhưng tối qua anh ta gặp đạo diễn Trần ở cửa khách sạn, hóa ra mối quan hệ cha con của bọn họ còn tệ hơn anh ta nghĩ.
“Anh cứ nghĩ trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người đều đã buông bỏ rồi.”
Dù gì thì cũng là lỗi của anh ta, “Thực sự xin lỗi em, hôm qua anh đã tự ý cho đạo diễn Trần địa chỉ của em.”
“Không sao.” Thẩm Đường nói: “Một người râu ria thôi.”
Triệu Trì Ý nhìn Thẩm Đường, cô nhìn ra cửa sổ.
“Trên đường đi đón em anh còn suy nghĩ làm thế nào để thuyết phục em nữa đó.”
Anh ta cười bất đắc dĩ, “Bây giờ mới thấy không biết tự lượng sức.”
“Thuyết phục em cái gì?” Thẩm Đường vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cặp đôi trẻ tùy ý ôm hôn. Cô tự hỏi tự trả lời: “Thuyết phục em tha thứ Trần Nam Kình?”
Triệu Trì Ý đưa cô một cốc nước, “Thuyết phục em tha thứ cho chính mình.”
Căm hận bản thân đã nhiều năm rồi mà vẫn không muốn giải hòa.
Thẩm Đường không nói lời nào.
Triệu Trì Ý nhận ra mình vừa nói nhảm, anh ta chuyển sang Ninh Dần Kỳ, chắc
chắn cô và Ninh Dần Kỳ không giống như trên mạng đồn, nhưng nhất định
cũng rất đặc biệt.
“Rốt cuộc tình cảm của em với Ninh Dần Kỳ là thế nào?”
“Dựa dẫm. Trước 18 tuổi, ngoài ông bà nội, anh ấy là tất cả. Sau này em cũng không gặp được người tốt tính như anh ấy nữa.”
Khi món khai vị lên, Thẩm Đường thu tầm mắt lại.
Cô mở khăn ăn ra, ra hiệu anh ta dùng bữa.
Lời Triệu Trì Ý đã ra đến khóe miệng lại bộ dao dĩa cô cầm lên cắt ngang.
Mãi đến khi món tráng miệng được mang lên, Triệu Trì Ý mới lên tiếng, không đạp mìn của cô nữa mà nói về mình, “Anh và Hà Sở Nghiêu đang bàn chuyện hợp tác.”
“Về cái gì?”
“Nhà bọn họ đã kinh doanh dịch vụ ăn uống cao cấp mấy chục năm rồi, khách
sạn Thường Thanh thiếu dịch vụ ăn uống, hợp tác có thể bổ sung cho
nhau.”
Thẩm Đường còn tưởng anh ta muốn
hợp tác với Hà Sở Nghiêu trên phương diện giải trí, “Không phải anh chỉ
quan tâm đến công ty giải trí của anh thôi à?”
“Giờ anh cũng phụ trách việc khách sạn nữa mà.”
Điện thoại vang lên.
Triệu Trì Ý nhìn tên người gọi, vẻ mặt nhạt đi.
“Trần Nhất Nặc tìm anh.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô.
Thẩm Đường xiên một miếng kiwi trên đĩa tráng miệng lên ăn, hoàn toàn không quan tâm.
Triệu Trì Ý nghe máy, y như rằng, Trần Nhất Nặc tìm mình để hỏi phương thức liên lạc và địa chỉ hiện giờ của Thẩm Đường.
“Xin lỗi cô Trần.”
“Tổng giám đốc Triệu, tôi không tìm Thẩm Đường để gây sự, tôi cũng đã đến New York rồi, đường cùng lắm mới phải tìm anh.” Giọng cô ta khẩn khoản.
Thẩm Đường đặt dĩa xuống, chỉ dưới lầu, “Bảo cô ta đến quán cà phê tìm em.”
Triệu Trì Ý sững sờ nhưng cũng làm theo, cúp điện thoại rồi gửi ảnh màn hình chụp định vị cho Trần Nhất Nặc.
Đây coi như là chuyện nhà của người ta, anh ta không tiện hỏi nhiều.
Triệu Trì Ý còn phải đến công ty họp, thanh toán hóa đơn xong hai người xuống lầu.
Vừa rồi Thẩm Đường ngồi xe anh ta đến, cô không có xe về, “Họp xong anh đến đón em.”
Thẩm Đường từ chối. “Không cần, đi về có xa đâu mà.”
Lúc tạm biệt, Triệu Trì Ý nhắc nhở Thẩm Đường xem hot search trong nước, có lẽ lần này Trần Nhất Nặc đến tìm cô có liên quan đến mấy hot search đó.
Thẩm Đường ôm bó hoa Triệu Trì Ý tặng vào quán cà phê, trong quán không có nhiều người, cô gọi một ly cà phê trắng.
Cô không mang theo chiếc điện thoại kia nên nhắn tin cho chị Lỵ để chị nói qua tình hình trong nước cho mình.
Bắc Kinh đang là rạng sáng, chị Lỵ cú đêm vẫn chưa ngủ.
Có giấu cũng không gạt được, chị ấy chụp lại hot search hai hôm nay, bao gồm mấy top bình luận, gửi qua email cho cô.
【 Chuyện kia của em đã lắng xuống hơn nửa năm, ký ức của internet có hạn, giờ chẳng còn ai chú ý nữa. Thứ Bảy tuần trước, bộ phim của Phàn Ngọc
từng bị Tiêu Chân đè xuống đã phát sóng. Chị tặng Phàn Ngọc hai cái hot
search làm quà, tin bà ta ly hôn với Trần Nam Kình, rồi gắn tên em nữa.
Trong năm năm qua, bà ta đối phó với đội chúng ta thế nào, chị trả lại
hết. 】
Thẩm Đường nghe là hot search Trần Nam Kình ly hôn xong, còn chẳng buồn mở tệp đính kèm ra.
Cô tám chuyện tình hình hiện giờ với chị Lỵ, Trần Nhất Nặc đến đúng hẹn.
Thẩm Đường cúp điện thoại, cầm bó hoa đặt vào góc bàn.
Trần Nhất Nặc không có tâm trạng thưởng thức cà phê nhưng vẫn gọi một cốc mocha.
Vì lệch múi giờ nên sắc mặt cô ta rất tiều tụy.
“Tổng giám đốc Triệu tặng sao?” Trần Nhất Nặc liếc qua bó hoa đế vương kia,
dáng vẻ tùy ý không khác gì tính cách của Thẩm Đường, cô ta không quên
nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Thẩm Đường bưng cà phê lên uống.
“Cô Thẩm.” Trần Nhất Nặc vẫn gọi cô như vậy, “Nhà chúng tôi đã tan nát rồi, có thể xin cô giơ cao đánh khẽ không? Nửa năm nay, tôi và mẹ tôi khó
khăn lắm.”
“Còn khó khăn hơn cả tôi 25
năm trước hả?” Thẩm Đường cười cười, “Đã nhiều năm rồi nhưng mẹ cô chưa
từng giơ cao đánh khẽ với tôi đâu đấy.”
“Tôi không tranh cãi với cô.” Trần Nhất Nặc luôn nhớ kỹ mình đến để hòa giải chứ không phải cãi nhau.
Còn tiếp diễn nữa thì bộ phim mẹ cô ta đã đầu tư vào không thể phát sóng bình thường được.
“Tôi biết cô không dễ gì. Ba mẹ tôi cũng đã ly hôn rồi, nhưng bồi thường hơn trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng thì tổn hại quá.”
Cô ta nhẹ giọng: “Dù gì cũng là người một nhà, chúng ta đừng để người ngoài chế giễu nữa được không?”
“Cô Trần này, tôi họ Thẩm mà, nói kiểu gì lại thành người một nhà được?”
Trần Nhất Nặc không nói lại cô, chuyển hướng khác, “Cô Thẩm, trước kia tôi
thật sự rất thích cô, ngưỡng mộ cô, cũng hy vọng được làm bạn cùng cô.
Không nói dối nửa lời.”
“Cảm ơn.” Thẩm
Đường đặt ly cà phê xuống, nghịch cánh hoa, “Cô thích tôi vì trước đó
tôi không để lộ quan hệ của tôi và Trần Nam Kình ra trước mặt cô, dù lúc trước mẹ cô có đối xử với tôi như vậy, hận không thể giẫm chết tôi, tôi chưa từng có chút ác ý nào. Nếu hai ta đổi chỗ, cô là tôi, nếu cô cũng
làm được như tôi thì tôi nghĩ, không chỉ trước kia tôi thích cô mà bây
giờ cũng chẳng đến quấy rầy cô làm gì.”
Mặt Trần Nhất Nặc đỏ lên, như ngồi bàn chông.
Lòng cô ta lo lắng, quấy ly cà phê.
“Rất xin lỗi, tôi không cố ý quầy rầy.”
Cô ta cố gắng nói với giọng bình tĩnh: “Gia đình tôi giờ không hoàn chỉnh
nữa, mẹ tôi cũng bị ảnh hưởng, coi như là hòa. Tôi chỉ muốn chuyện này
qua đi, chúng ta cùng trở về cuộc sống bình thường.”
“Hòa? Cái này mà hòa gì? Cô Trần, việc này qua sao được, bởi vì suy cho cùng
ông nội tôi không trở về được, không đền bù được tiếc nuối của ông trước khi ra đi. Có thể trong mắt cô, một người ông nội không quan trọng, cô
có nhiều người thân thế cơ mà, còn tôi chỉ có hai người mà thôi, đều ra
đi mang theo tiếc nuối. Tôi không dễ dàng gì thì cũng đừng ai mong được
tốt.”
Thẩm Đường gọi người phục vụ thanh toán.
“Hôm nay gặp cô để nói hai mặt một lời, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Cô ôm bó hoa lên lưng rồi rời đi.
Ánh nắng chiều chói chang biếng nhác, hôm nay mà trải qua một ngày sinh
nhật thì quá là dễ chịu, nhưng hết người không liên quan này đến người
không liên quan khác lại cứ xuất hiện.
Thẩm Đường không về nhà, đi vô định trên phố.
Đây là ngày cô rảnh rỗi nhất trong sáu năm qua, chẳng có gì làm cả.
Từ xế chiều đến khi mặt trời sắp lặn, cô không nhớ mình đã đi qua những đâu nữa.
Dưới tòa nhà có một chiếc xe địa hình xa lạ, một người đàn ông quen thuộc
dựa vào cửa xe, khoác áo măng tô đen bên ngoài chiếc sơ mi trắng.
Chiếc xe địa hình hoang dã ngang ngạnh bên cạnh anh cũng bị lu mờ.
Tưởng Thành Duật đứng thẳng, nhìn thấy hoa trong ngực cô, “Em mua à?”
"Triệu Trì Ý tặng."
Thẩm Đường đặt hoa lên nắp động cơ xe, lay cánh tay mỏi nhừ.
Cảnh tượng cầu hôn lúc rạng sáng cắt ngang giữa hai người.
Tưởng Thành Duật đưa tay, “Đưa anh số báo danh.”
“Anh bay mấy nghìn kilomet đến đây để lấy số?” Nói xong, Thẩm Đường lấy một thỏi son ra khỏi túi, đến gần anh mấy bước.
Anh cúi đầu nhìn cô, “Muốn viết lên tay?”
“Viết lên tay là chà mất đấy.” Thẩm Đường mở áo măng tô của anh ra, viết ‘250’ lên túi áo sơ mi trước ngực.
“Em viết lên áo anh thì anh còn đưa em ra ngoài ăn cơm kiểu gì đây?” Tưởng
Thành Duật không để ý áo bị làm bẩn, anh đã đặt một nhà hàng cho sinh
nhật của cô, đêm nay còn phải gấp rút trở về Luân Đôn, anh không mang
theo hành lý, không thể thay áo sơ mi.
“Ai nói em muốn ra ngoài ăn cơm với anh.” Thẩm Đường tô son.
Tưởng Thành Duật nhìn xuống ba con số kia, “Nếu thực sự nhiều người theo đuổi em như vậy, em cũng không cần cố sống cố chết ở ven biển thôn Hải Đường đâu, mau mau đến Thái Bình Dương xưng vua đi.”
Thẩm Đường cười cười, “Vậy thì em sẽ nghe theo anh nha.”
Tưởng Thành Duật hết cách với cô, mở cửa để cô lên xe, “Một nhà hàng Trung
Hoa, không tốn nhiều thời gian của em đâu, ăn xong anh còn phải đến sân
bay nữa.”
Hôm nay anh đã phải lùi một số
việc để bay tới, dự án với nhà họ Tiếu kia cần phải liên hệ với mấy cục
địa phương, những người khác không quyết được, cần anh đến tận nơi đưa
ra quyết định.
Thẩm Đường cài dây an
toàn, Tưởng Thành Duật lấy một chiếc nhẫn từ túi áo khoác ra, ném áo
khoác ra ghế sau, đưa cô chiếc nhẫn, “Của em.”
Thẩm Đường nhìn chiếc nhẫn kia, nhìn lại anh, “Tối qua em từ chối còn chưa đủ rõ à?”
“Cầu hôn thất bại cũng phải đưa em nhẫn chứ, đặc biệt chọn cho em mà.” Tưởng Thành Duật đặt chiếc nhẫn ở mép ghế cô ngồi.
Anh khởi động động cơ, quay đầu xe lái đi hướng khác.
“Em nhận đi, để xem em sẽ nhận được bao nhiêu cái nhẫn của anh.”
Thẩm Đường cầm chiếc nhẫn đẹp đẽ sang trọng lên, “Anh chuẩn bị từ bao giờ đấy?”
“Lúc về từ Hawaii.” Tưởng Thành Duật giải thích, “Anh chọn kiểu dáng ở quầy, còn phải đặt làm thêm vài ngày.”
“Sao anh biết chu vi tay em?”
“Nhìn áng chừng, nếu không vừa thì bảo anh, nhẫn đặt làm theo yêu cầu cần phải đúng số đo.”
Thẩm Đường đặt chiếc nhẫn trở lại hộp kê tay giữa hai người.
Không nhận lời cầu hôn thì không có nhẫn nhiếc gì hết.
“Cái số 250 kia,” Tưởng Thành Duật hỏi cô, “Em chê lời cầu hôn của anh chưa đủ à?”
Thẩm Đường hỏi lại: “Thế anh thấy 6 chữ kia của anh đã đủ chưa?”
“Anh mà nói thì chắc chắn là đủ, đó là những chữ anh muốn nói với em nhất.”
Tưởng Thành Duật không hiểu, “Con gái lấy ai phải nhìn vào nhân phẩm,
trách nhiệm và năng lực chứ? Chỉ để ý mỗi mấy lời tâm tình à?”
“… Đương nhiên phải nhìn hết rồi, có ai không thích lời tâm tình hả?”
“Nếu em thích thì lần cầu hôn sau anh sẽ nói thêm vài câu.”
Thẩm Đường đột nhiên nghẹn lời, giọng điệu cưng chiều cô giống như lại trở lại trước kia.
Anh không còn khuyên cô buông bỏ thù hận, không còn thuyết giáo cô nữa.
Trước kia nhà hàng này được Tạ Quân Trình đề cử trong nhóm, món ăn nào cũng xứng được gọi là hoàn mỹ.
Trên đường đến, Tưởng Thành Duật mua cho cô một miếng bánh gato.
Một miếng bánh gato nhỏ, không có nến, Thẩm Đường cũng không muốn cầu nguyện, cầm dĩa lên bắt đầu ăn.
“Cuối tuần anh về Bắc Kinh, cả tháng sau đều ở đó.”
Thẩm Đường nhẹ gật đầu.
Tưởng Thành Duật: "Có thời gian anh sẽ tới gặp em."
Thẩm Đường xiên một miếng kem cho vào miệng, “Cứ muốn là gặp được em chắc?”
Tưởng Thành Duật cười nhạt, thuận theo ý cô, “Anh sẽ xếp số để gặp em.”
Cô không thể cưỡng lại khi giọng anh dịu xuống.
“Em muốn hợp tác với anh thì đến Bắc Kinh lúc nào cũng được.” Tưởng Thành
Duật chưa từng nghĩ sẽ hợp tác với cô như thế nào, anh cũng không rõ sắp tới cô muốn làm gì.
“Đường Đường, hãy học cách tin tưởng và dựa vào anh.”
Thẩm Đường cúi đầu ăn bánh gato, không nói chuyện.
Tưởng Thành Duật đưa cô khăn ăn, chỉ vào môi cô.
Thẩm Đường hiểu ra, lau đi chút kem dính bên môi.
Sau bữa cơm, hai người không nói được mấy câu, bầu không khí yên tĩnh mà không ngột ngạt.
Đi ra khỏi nhà hàng, Tưởng Thành Duật đưa cô về nhà trọ.
Anh quay đầu nhìn cô, "Dạo này có mệt không?"
Thẩm Đường chậm rãi lắc đầu, "Không biết."
Cô muốn thả lỏng mình nhưng lại mất phương hướng.
Cho nên không biết thả lỏng có mệt hơn không nữa.
“Mệt thì cứ về Bắc Kinh.”
Tưởng Thành Duật biết cô sẽ không đáp lại, hỏi: “Em có nợ ân tình của Triệu Trì Ý không?”
“Không nợ, tính ra còn là anh ấy nợ em.”
“Ừm.” Tưởng Thành Duật nói, “Nếu em nợ, anh sẽ trả lại.”
Chiếc xe đỗ dưới khu nhà, đã lại đến lúc chia tay.
Tưởng Thành Duật lấy áo khoác của Thẩm Đường ở ghế sau, đưa cả áo lẫn hoa cho cô.
Anh nhìn cô, cuối cùng chỉ nói hai chữ, “Ngủ ngon.”
Thẩm Đường vẫy vẫy tay, quay người đi vào nhà.
Cô quen tay đút túi áo khoác, sờ thấy một chiếc nhẫn lạnh buốt.
Không biết anh đã bỏ chiếc nhẫn vào túi cô từ bao giờ.
Cô vội vàng quay đầu, chiếc xe địa hình của anh đã hòa vào dòng xe cộ.
——
Chiều thứ Bảy tuần sau, Thẩm Đường đang xem bản kế hoạch thì có số lạ gọi đến.
Ban đầu cô còn tưởng Tưởng Thành Duật đổi số gọi cho mình, sau mới nghe thấy một giọng nữ quen thuộc.
“Lâu rồi không gặp, cô Thẩm.”
“Trí nhớ tổng giám đốc Lục kém quá, hai hôm trước Valentine còn vừa gặp cơ mà.”
“Ôi xem trí nhớ tôi này.” Lục Tri Phi ở đầu kia, nhìn tòa nhà cao vút trong mây, “Xuống đây làm ly cà phê nhé cô Thẩm?”
“Chờ một lát.”
Người tới không phải người tốt, Thẩm Đường khép bản kế hoạch lại.
Chiếc nhẫn kim cương nằm ở góc bàn, là đồ vật nhỏ duy nhất có hơi thở khói lửa nhân gian trong ngôi nhà này.
Thẩm Đường thay quần áo xuống lầu, có vệ sĩ đi cùng.
Lục Tri Phi mặc chiếc áo sơ mi đen, phong cách chào xuân năm mới.
Cô ta gọi cho Thẩm Đường cốc cà phê, ra hiệu mời ngồi.
“Tôi mới từ Luân Đôn tới.” Cô ta cười cười, “Cô định đối phó với công ty tôi đấy à?”
Thẩm Đường tựa vào ghế, “Biết thừa còn hỏi.”
Lục Tri Phi lấy một xấp bản photo ra khỏi túi, “Cô không có cơ hội đâu. Giờ Ninh Dần Kỳ là một trong cổ đông lớn của tôi, hợp đồng đã trong tiến
trình, mà anh ta còn thỏa thuận đánh cuộc, một khi anh ta phá vỡ hợp
đồng là sẽ hoàn toàn mất trắng cả công ty, đây chính là công sức nhiều
năm của anh ta.”
Ánh mắt Thẩm Đường lộ
sát khí, Ninh Dần Kỳ không biết thù oán giữa cô và Lục Tri Phi, đầu tư
trong lúc mù mờ, “Cô và đám chủ tịch Tiêu lừa anh ấy?”
“Cái từ lừa này không dùng bừa được đâu, sẽ thành gán tội cho người khác
đấy.” Lục Tri Phi lật sang điều khoản mấu chốt, dựng thẳng lên cho Thẩm
Đường nhìn, “Nhìn cho kỹ.”
Cô ta chỉ vào
điều thứ năm, “Ninh Dần Kỳ tự nguyện ký đấy. Tôi với chủ tịch Tiêu muốn
tốt cho cô thôi, đừng u mê không tỉnh ngộ, đừng cắn người nữa, sống cuộc đời của mình đi.”
Cô ta lại lật đến
trang cuối cùng, “Chữ ký của Ninh Dần Kỳ đây, nhận ra không? Quên rồi
cũng không sao, cô có thể kiểm tra cơ cấu cổ phần hiện tại của công ty
tôi, có tên công ty của Ninh Dần Kỳ đó.”
Một phần tài chính của chủ tịch Tiêu chuyển vào tay cô ta thông qua công ty Ninh Dần Kỳ, có sự trợ giúp tài chính hùng hậu, Thẩm Đường muốn sáp
nhập còn khó hơn lên trời.
Với tính cách điên cuồng của Thẩm Đường, không ăn được đạp đổ, bây giờ muốn đạp cũng là đạp công ty Ninh Dần Kỳ.
Thẩm Đường sẽ để ý đến sức nặng của Ninh Dần Kỳ trong lòng mình.
Lục Tri Phi cất bản sao hợp đồng đi, “Có lẽ tôi và Tưởng Thành Duật không
có tương lai nhưng tôi không cho phép sự nghiệp của tôi không có tương
lai. Tôi rất mong đợi xem tiếp theo cô sẽ so chiêu với tôi như thế nào
đấy.”
(1) Hoa đế vương: Những bông hoa đế vương có nghĩa phụ thuộc vào hoàn cảnh và mối quan hệ giữa người cho và người nhận, nhưng có một số thường được xem là ý nghĩa cho hoa: Đa
dạng, gan, sự biến đổi, lòng can đảm. Hoa đế vương có rất nhiều màu, mỗi màu lại có một ý nghĩa khác nhau
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT