Hai ngày sau, ông nội thỉnh thoảng lại nhắc đến Tưởng Thành Duật nói nào trình độ chơi mạt
chược của Tiểu Tưởng tốt, đã lâu không gặp Tiểu Tưởng, còn nói muốn chơi vài ván với anh.
Thẩm Đường biết, ông nội muốn gặp Tưởng Thành Duật.
Chạng vạng tối, khi từ văn phòng bác sĩ chủ trị đi ra, Thẩm Đường gọi điện cho Tưởng Thành Duật.
Bên kia rất nhanh đã nghe máy: “Sao thế?”
Thẩm Đường hỏi anh: “Anh đang bận à?”
Tưởng Thành Duật: “Đang đánh bài.”
Thẩm Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa tối, anh đã bắt đầu chuỗi hoạt động xã giao.
Ở bên anh 3 năm, cho tới bây giờ cô chưa từng làm việc gì ảnh hưởng đến công việc của anh, nhưng lần này, tình thế bất đắc dĩ.
“Tưởng Thành Duật,” cô gọi tên anh, “Em có một yêu cầu quá đáng. Nếu thời gian cho phép, anh có thể đến Thẩm Quyến gặp ông nội em được không? Có thể
trò chuyện cùng ông vào tiếng các tốt. Cả đời này ông chẳng có nguyện
vọng gì, hiện tại chỉ muốn đánh bài với anh, ông không có nhiều nguyện
vọng, em mong trong khoảng thời gian cuối cùng, có thể hoàn thành những
điều ông muốn.”
Giọng nói trầm ấm của
Tường Thành Duật như đang thủ thỉ bên tai cô, khiến người ta hoàn toàn
an tâm: “Rất nhanh thôi, có thể thấy anh.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Đường đứng bên cửa sổ hồi lâu, điều chỉnh tốt tâm tình mới trở về phòng bệnh.
“Tiểu Tưởng, sao nhìn cháu gầy hẳn đi thế. Lại đây.”
“Thế ạ, cháu không cảm thấy gì khác biết, chắc chỉ săn chắc lên thôi, cân
nặng vẫn vậy. Gầy càng tốt, Đường Đường nói, béo sẽ hết đẹp trai.”
“Cháu đừng nghe con bé nói. Công ty nhiều việc thì thuê thêm người, đừng tham công tiếc việc, hại sức khỏe.”
Anh Thẩm cười cười nói với ông: “Ông à, công ty của Tưởng tổng không giống
nhà nghỉ nhỏ của chúng ta, thời điểm bận rộn thuê thêm vài người là có
thể giải quyết được.”
Thẩm Đường ở ngoài
cửa nghe được giọng Tưởng Thành Duật. Anh nói rất nhanh có thể thấy anh, ra là ý tứ này. Cô đẩy cửa chạy chậm vào phòng.
Tưởng Thành Duật ngồi bên giường đánh bài cùng ông nội, xuyên qua bức bình
phong mỏng cô có thể lập tức nhận ra chiếc áo sơ mi đen của anh, phía
sau lưng còn có vài nếp uốn, hẳn là máy bay vừa hạ cánh, đã vội vàng
chạy đến bệnh viện, phong trần mệt mỏi.
Cô nhìn chằm chằm mặt anh, vẫn là đường nét đẹp đẽ mê người, nhưng hình
như hơi gầy đi một chút xíu, cũng có thể do anh mặc quần áo màu đen, cho nên tạo hiệu ứng thị giác như vậy.
“Đường Đường tới đây, đứng ngốc ở đó làm gì.” Ông nội ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho cô.
Lúc này Thẩm Đường mới phát hiện trong phòng có vài nhân viên, đang điều chỉnh thiết bị hình chiếu và loa.
“Anh về khách sạn họp đi, ở đây sợ sẽ ảnh hưởng công việc của anh.”
Cô nghĩ có lẽ anh có cuộc họp trực tuyến cho nên cần chuẩn bị màn hình chiếu.
“Không phải. Anh chiếu hình trong điện thoại lên cho ông nội xem.” Tưởng Thành Duật mang một cái ghế đặt cạnh chỗ mình, để cô ngồi.
Ông nội vui vẻ cười không ngậm miệng được: “Tiểu Tưởng nói cho ông xem ảnh chụp của con.”
Thẩm Đường ngồi xuống bên cạnh TưởnG Thành Duật, chăm chú nhìn anh.
Tưởng Thành Duật không nói gì, đem bài của mình cho cô nhìn: “Anh nên ra quân nào?”
Thẩm Đường chỉ bừa một quân, là lá lớn nhất trong bài của anh.
Anh nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp đánh quân đó xuống.
Át chủ bài cứ thế mất.
Ông nội: “Tiểu Tưởng có phải con ra nhầm quân rồi không?”
“Không sai được đâu ạ. Đường Đường nói quân nào thì chính là quân đấy.”
Hành động nâng niu người ta trong lòng bàn tay thế này, phụ nữ rất khó không động lòng.
Thẩm Đường nhỏ giọng nói với anh: “Quần áo anh nhăn rồi, có muốn đổi bộ khác không> Từ trước đến nay anh vô cùng chú trọng hình tượng, chưa từng
lôi thôi lếch thếch trước mặt người khác.
Tưởng Thành Duật đang tính xem ông nội có lá bài gì trong tay, anh tận lực nhường ông thắng: “Không cần thay đâu.”
Anh nói: “Buổi tối anh chăm ông cho, em ngủ một giấc thật ngon đi, sáng
ngày mốt anh đi London công tác, hai ngày nay muốn ở bên cạnh ông nhiều
một chút.”
Thẩm Đường đột nhiên nhớ ra, dự án Công ty đầu Tư GR và Tiêu Gia hợp tác ở bên London.
Đánh mười mấy ván bài với ông, về cơ bản Tưởng Thành Duật đều nhường ông lão thắng hết.
Lúc này thiết bị trình chiếu cũng đã lắp xong, anh Thẩm thu bàn đánh bài:
“Ông nội, đêm nay cháu về nhà, sáng ngày kia lại đến chơi với ông.”
“Lái xe cẩn thận, về nhà ngủ một giấc thật ngon, không cần vội vàng đến bệnh viện với ông đâu.” Ông lão liên tục lải nhải dặn dò hồi lâu.
Anh Thẩm nhanh chóng rời đi, không quấy rầy một nhà ba người ngồi xem ảnh chụp.
Thẩm Đường đi đến phòng tắm lấy một chiếc khăn sạch lau mặt và tay cho ông
nội, sau đó đó điều chỉnh giường phù hợp, để ông vừa có thể nằm, vừa có
thể xem ảnh trên màn hình chiếu.
Tại thời điểm trước khi mở máy chiếu, Tưởng Thành Duật cho ông một liều thuốc
trấn an tâm lý: “Ông nội, kỳ thực cháu và Đường Đường đã lừa ông, cháu
không phải đang theo đuổi cô ấy, cháu vốn từ lâu đã là bạn trai của
Đường Đường, đến ngày 21 tháng 11 này là vừa tròn 4 năm hai đứa cháu bên nhau.”
Ông lão không dám tin, trợn mắt hết nhìn Tưởng Thành Duật lại nhìn Thẩm Đường.
Dưới ghế, Thẩm Đường nhấc chân đá anh một cái.
Tưởng Thành Duật cho cô một ánh mắt trấn an, đại ý anh biết nên nói lời nào, nên tránh lời nào.
“Ông nội, trước đó chúng cháu một mực không chịu công khai là bởi vì Đường
Đường không có ý định kết hôn. Cô ấy con bận tâm sự nghiệp diễn xuất,
hơn nữa vì chuyện của ba mẹ cô ấy mà Đường Đường một mực không để ý đến
cháu, là do cháu quá yêu cô ấy, nhất định theo đuổi không buông.”
Thẩm Đường: …
Không phải bị Tạ Quân Trình nhập đó chứ?
Lão Thẩm không tin, nhưng hai đứa trẻ có nỗi khổ tâm riêng, cũng biết nỗi lo lắng của ông vì vậy hảo tâm muốn giải thích.
Tưởng Thành Duật ôn tồn nói tiếp: “Hiện tại Đường Đường đã thông suốt, đồng ý cùng cháu đi đến hôn nhân. Cô ấy cũng đã buông bỏ được nhưng tổn thương trong quá khứ. Lần trước cháu có hỏi ông, về việc địa điểm cử hành hôn
lễ… Đó thực sự không phải lời nói miệng vu vơ mà thành thật muốn trưng
cầu ý kiến của trưởng bối.”
Ông Thẩm bật
cười, vẫn không tin như cũ, nhưng vẫn giả bộ tin tưởng, phối hợp nói:
“Hai đứa thích nơi nào thì tổ chức ở đó. Chỉ cần Đường Đường chọn, đều
tốt cả.”
Tưởng Thành Duật không nói nhảm nữa, sợ nói nhiều thành lộ liễu.
Anh mở album điện thoại, theo trình tự thời gian, bắt đầu từ 3 năm trước, lần lượt chiếu lên.
Thẩm Đường cũng trố mắt, vốn tưởng rằng Tưởng Thành Duật nói muốn cho ông nội xem ảnh chụp, là ảnh sưu tập trên mạng của cô.
Cô liếc anh một cái, không phải anh nói đã xóa hết chỗ ảnh kia rồi sao?
Ông lão nhìn đến 1 tấm ảnh, trên màn hình Tưởng Thành Duật ôm Đường Đường
trong lòng, trên tay hai người đều cầm một túi đồ ăn vặt hướng về phía
ống kính, trên bàn trà phía trước cũng bày la liệt những túi ăn vặt cùng loại.
Ông ngại ngùng nhìn hai thanh niên trẻ trung thân mật ôm nhau, đành phải lên tiếng hỏi để di chuyển lực
chú ý: “Các cháu đang ăn cái gì thế?”
Tưởng Thành Duật: “Là hạt điều ạ. Sinh nhật cháu, Đường Đường mua tặng cháu một thùng lớn.”
“Hai đứa chỉ ăn hạt điều vào sinh nhật?”
“Cũng không đúng, còn mua 1 chiếc bánh gato nữa.”
“...”
Thẩm Đường nhìn đi nơi khác, không muốn nhìn ảnh nữa. Cô gái trong ảnh mặt
mày rạng rỡ tựa trên ngực Tưởng Thành Duật khiến cô có chút bối rối.
Thẩm Đường phát hiện so với tưởng tượng của cô người đàn ông này còn
sủng ái, yêu thương cô hơn rất nhiều.
Tưởng Thành Duật tiếp tục lướt qua những tấm ảnh tiếp theo, mỗi một tấm anh
đều nói rõ cho ông nội biết chi tiết khi ấy cả hai đang ở đâu, làm gì,
có kỷ niệm gì đáng nhớ gắn liền với nó không.
Bất tri bất giác đã chạng vạng tối, ngước lên nhìn đồng hồ vừa vặn 9 giờ.
Thẳng đến khi xem đi xem lại tấm ảnh cuối cùng chụp vào tháng 12 năm ngoái
tại thôn Hải Đường, ông lão rốt cục mới chịu tin, cháu gái và “cháu rể
mình nhắm” đã yêu nhau được 3 năm.
Ngoài
ra còn có một video hai người dắt tay nhau đi dạo bên bờ biển. Chất
lượng hình ảnh không quá tốt, nhưng âm thanh thì vô cùng rõ ràng.
Trong video, Thẩm Đường nói: “Đợi đến khi nào kỉ niệm 4 năm yêu nhau, em lại đưa anh về đây.”
“Được, không cần cứ là kỷ niệm 4 năm cũng tới được mà.”
Video chỉ vỏn vẹn 4 phút nhưng có bao nhiêu ngọt ngào, bình yên.
Ông lão quở trách cháu gái: “Con đó, đứa nhỏ này, Tiểu Tưởng tốt như thế,
con còn để thằng bé không danh không phận theo con 3 năm, ép nó nhận là
vệ sĩ của mình nữa chứ.”
Ngoài miệng nói cháu gái không đúng, nhưng lòng đã sớm vui như mở cờ trong bụng.
Thì ra hai đứa đã ở bên nhau lâu như vậy, ông cuối cùng cũng có thể yên lòng được rồi.
Tưởng Thành Duật lại chiếu lên một tấm ảnh chụp nữa: “Ông nội xem nè, đây là
bữa khuya Đường Đường nấu cho cháu. Lúc này chúng cháu đang ở căn nhà
cạnh biển.”
Ông lão thích nhất nhìn loạt ảnh sinh hoạt thường nhật của hai người, hai mắt cong cong, vui vẻ cười: “Hoa này đẹp quá.”
Tưởng Thành Duật: Dạ nó tên là hoa Đế Vương.”
Trong tấm ảnh, có cả Thẩm Đường đang lụi hụi nấu nướng.
Thẩm Đường kinh ngạc không thôi, cô không nhớ Tưởng Thành Duật chụp tấm này lúc nào.
Xem hết đống ảnh cũng hơn 10 giờ tối.
Đây là ngày ông nội vui vẻ nhất từ khi vào viện đến nay, có lẽ do quá mệt
mỏi cho nên dù chưa tắt máy chiếu ông lão đã thiếp đi, trên miệng vẫn
giữ nguyên nụ cười thỏa mãn, nhẹ nhõm.
Tưởng Thành Duật tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn tường nhỏ.
“Em đi tắm rửa đi rồi ngủ một giấc, anh ở bên cạnh chăm ông là được rồi.”
Thẩm Đường nhìn anh: “Lát nữa anh qua phòng sát vách, em có vài lời muốn nói với anh.”
Tưởng Thành Duật gật đầu.
Trong phòng bệnh nhân VIP có thêm một phòng xép nhỏ, đồ dùng cá nhân Thẩm Đường đều để ở đó.
Thẩm Đường cầm quần áo đi tắm rửa, bao nhiêu giày vò, mệt mỏi theo làn nước ấm tan biến vào hư vô.
Tắm qua loa xong, cô sấy khô tóc, tắt điện phòng tắm.
Tưởng Thành Duật đã đến, đang ngồi bên trong phòng chờ cô.
Phòng xép không lớn, trên giường chính là ga và chăn cô hay sử dụng ở nhà.
Thẩm Đường lấy cho anh một cái ghế, cô ngồi bên mép giường, “Cảm ơn anh,
những suy nghĩ, trăn trở trong lòng ông nội đã không còn, rốt cục ông có thể ra đi không ràng buộc rồi.”
Tưởng Thành Duật không thích điệu bộ khách sáo này của cô: “Tại sao em càng ngày càng đối xử xa lạ với anh như thế.”
“Không phải xa lạ, mà là cảm kích.” Thẩm Đường rũ mắt: “Tâm tình kiểu này anh không hiểu được.”
Trong tình huống đặc thù như hiện tại, Tưởng Thành Duật cũng không muốn tính
toán, đôi co: “Nếu em chỉ muốn cảm tạ anh, vậy thì không cần nói tiếp
nữa.” Anh đứng dậy, “Mệt mỏi cả ngày rồi, em đi ngủ đi.”
Nói rồi, anh tiến đến rũ chăn cho cô.
Thẩm Đường ngồi cuộn tròn trên giường, chăm chú nhìn anh.
Tưởng Thành Duật cầm chăn trong tay: “Ngủ đi, chớ suy nghĩ nhiều, trong
khoảng thời gian này tất cả mọi thứ anh làm, em không nợ anh gì cả, anh
tình nguyện, hơn nữa đây là anh làm ông nội.”
“Cảm ơn.” Thẩm Đường nằm xuống, “Đêm nay phiền anh.”
Mấy đêm nay cô đã không chợp mắt, mặc dù trong này có phòng ngủ riêng, anh
Thẩm cũng đặc biệt đem chăn ga của cô đến, nhưng đây cũng là lần đầu
tiên Thẩm Đường nằm lên.
Cô kéo chăn kín đầu, chỉ để lộ 2 chân ra ngoài.
Trong chăn truyền đến tiếng nói nho nhỏ: “Nhờ anh tắt đèn giúp.”
Tưởng Thành Duật nhìn hai bàn chân thò ra ngoài: “Vì sao em lại bỏ chân ra khỏi chăn?”
“Cho thoáng khí.”
“...”
Tưởng Thành Duật tắt đèn, khẽ khép cửa, kéo rèm, tránh để ánh sáng từ hành lang rọi vào ảnh hưởng đến cô.
Anh không đi, ngồi bên cạnh của nhìn Thẩm Đường.
Chưa đầy 5 phút sau, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tưởng Thành Duật đến gần kéo chăn che chân, lại dùng sức ôm lấy cô.
Một đêm này, Thẩm Đường ngủ rất an tâm.
Tưởng Thành Duật không ngủ, thức đêm chăm sóc ông nội.
Anh rót một chén nước, tựa bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời.
Bên ngoài lầu cao sán sát, không còn là thôn Hải Đường mỹ lệ, nên thơ nằm bên ven biển nữa.
Ông lão ngủ không được an ổn, dù trước đó đã châm cứu, uống thuốc vẫn không cách nào làm dịu đi đau đớn của ông.
Sự đau đớn hành hạ thể xác cả đêm này, khiến cho thời gian càng thêm dài đằng đặc.
---
Buổi chiều thứ 6, bác sỹ điều trị lần nữa thông báo với Thẩm Đường, cần chuẩn bị tốt tâm lý.
Lão Thẩm cũng biết rõ thời gian của mình đã tận.
“Tiểu Tưởng đã đến London chưa? Con gọi điện hỏi thăm thằng bé đi.”
Thẩm Đường tính thời gian: “Còn vài tiếng nữa cơ, ông ạ.”
Nhắc đến Tưởng Thành Duật, ông nội tránh không được lải nhải vài câu, dặn dò cô sau này chăm sóc, chú ý đến anh một chút.
Thẩm Đường đồng ý: “Ông à, con đi gọi điện thoại cho chị Lỵ hỏi bao giờ gửi
kịch bản phim tới.” Cô nũng nịu: “Đến lúc đó ông nội giúp con tập thoại
nhé.”
Ông lão gật gật đầu, hiền từ cười: “Được, Được.”
Có anh Thẩm ở bên, Thẩm Đường yên tâm đi ra ngoài.
Cô không gọi cho chị Lỵ mà gọi cho Trần Nam Kình, muốn ông ấy đến tiễn ông nội đoạn đường cuối cùng, lúc này ngoài cô ra, người duy nhất ông muốn
gặp có lẽ chính là con trai ruột của mình.
Mỗi lần gọi điện thoại cho ông ta, tim Thẫm Đường lại dậy lên những cảm xúc uất nghẹn,
Mất hồi chuông qua đi, điện thoại được kết nối.
“Nói cô mặt dày, cô còn không nhận. Cô nghĩ rằng Trần Nam Kình đăng tải video tán dương cô là muốn nhận cô hay sao?”
Ập đến là tiếng chửi rủa, lăng mạ chát chúa của Phàn Ngọc.
Thẩm Đường không có tâm tình cãi lộn: “Đưa máy cho Trần Nam Kình.”
Phàn Ngọc đứng bên cửa sổ sát đất nhìn ra biển. Xa xa là đại dương xanh ngắt trải dài đến tận chân trời: “Hiện tại không rảnh tiếp điện thoại của
cô. Chúng tôi đang ở đi du lịch ở nước ngoài. Hiện tại ông ấy đang đưa
con gái chúng tôi đi lặn.”
“Bà nói cho ông ta hay, ông nội sắp đi rồi.” Thẩm Đường nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Phàn Ngọc nhìn màn hình đen kịp, nội tâm cân nhắc hồi lâu.
Nếu nói cho Trần Nam Kình biết, chồng bà chắc chắn sẽ không quan tâm trực
tiếp bay thẳng về Thâm Quyến, bệnh viện nhiều người như thế, đến lúc đó
thân phận của ông căn bản không giữ được, nếu để lộ ra, thật sự bà ta
cũng không dám tưởng tưởng sẽ gây ra làn sóng lớn đến thế nào.
Nhưng việc sống chết không thể gạt được, Thẩm Đường sẽ còn gọi lại lần nữa.
Bà không thể để ả tiên nhân do Tiêu Chân sinh ra hủy tương lai của Nhất Nặc.
Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho triệt để, bà ta ném điện thoại, hộc tốc chạy đến phòng con gái.
Căn nhà này gia đình họ mua 5 năm trước, mỗi mùa hè lại đến đây du lịch.
Bà tìm hộ chiếu của cả nhà, đến thẳng thư phòng bật máy hủy tài liệu cho vào.
Bà không thể ngăn cản Trần Nam Kình biết được bệnh tình của cha ông, nhưng có biện pháp ngăn chồng trở về Trung Quốc.
Tận mắt nhìn ba quyển hộ chiếu trở thành một đống giấy vụn, Phàn Ngọc mới
yên tâm, bà ta đổi một bộ quần áo khác, vội vàng chạy xuống lầu, cầm
điện thoại, đi về hướng bờ biển.
Hai cha con đang lặn chưa trở lại. Phàn Ngọc đứng đợi trên bờ nửa tiếng. Trần Nam Kình và Trần Nhất Nặc mới trở lại.
“Trần Nam Kình, anh nhanh lên.” Bà ta ra vẻ lo lắng tất tả chạy chậm đến.
Trần Nam Kình tưởng rằng chuyện của công ty,trải qua sóng gió nhiều thành
quen, ông không nhanh không chập cởi bỏ trang thiết bị.
Ông không nóng nảy, Phàn Ngọc càng chẳng vội.
Ánh chiều tà rải đầy bãi cát trắng mịn, một ngày nữa lại sắp qua đi.
“Chuyện gì?” Trần Nam Kình không mặn không nhạt hỏi.
Phàn Ngọc đưa điện thoại cho ông: “Vừa rồi Thẩm Đường gọi tới, nói ba sắp
không qua được. Anh gọi lại cho con bé xem tình hình thế nào.”
Chân Trần Nam Kình đột nhiên nặng như rót chì, mỗi bước đều gian nan, tim thắt lại, vội vàng gọi lại cho Thẩm Đường.
“Alo, Đường Đường, ông nội sao rồi?”
“Ông trở về đi.”
“Được, ba sẽ đặt chuyến bay sớm nhất đến Thâm Quyến.”
Một nhà 3 người hành lý cũng không kịp sắp xếp, Trần Nam Kình gọi điện cho thư ký, chuẩn bị gấp vé máy bay.
Phàn Ngọc chỉ mang theo vài đồ tùy thân: “Nhất Nặc đừng hoảng, con mang hộ
chiếu xuống chưa, đừng để đến lúc tới sân bay mới phát hiện quên hộ
chiếu.”
Trần Nhất Nặc có chút luống cuống, “Mẹ, hộ chiếu không phải mẹ giữ à?”
“Không, hộ chiếu của cả nhà mình đều do con cầm mà.”
“Trong bọc không có.”
Trần Nhất Nặc gấp đến độ hai tay run lên, đem tất cả đồ đạc trong túi đổ ra sàn.
Phàn Ngọc cũng chạy đến giúp đỡ, nhưng vẫn không tìm thấy.
“Con đó, cố nhớ lại xem để ở đâu.”
Trần Nhất Nặc cuống đến phát khóc, nếu thật sự cô làm mất, hôm nay là thứ 6, mai là ngày nghỉ, làm sao kịp hoàn thành thủ tục tạm thời để về nước.
Sau 1 tiếng lục tung cả căn nhà lên vẫn không tìm thấy.
Trần Nam Kình đành phải gọi điện cho Thẩm Đường, ban đầu ông không dám nói với con gái về việc hộ chiếu bị mất.
“Đường Đường ba muốn nói chuyện với ông nội.”
Thẩm Đường còn có thể nói gì, đã đến lúc này, chỉ cần khiến ông nội vui vẻ, chuyện gì cô cũng đồng ý.
“Ông chờ chút.”
Cô cúp điện thoại: “Ông ơi ba con muốn gọi video nói chuyện với ông.”
“Ba con không phải đang ở nước ngoài sao? Không bận việc à?”
“Không bận, nói chuyện với ông nội là quan trọng nhất, chuyện gì cũng có thể gác lại làm sau.”
Ông lão nhìn cháu gái nói chuyện nhẹ nhàng như thế, vui mừng không thôi,
chỉ cần cháu ông hòa giải cùng ba con bé, sau này sống hòa hảo, an bình, mặc dù để được như vậy cũng phải qua một quá trình dài, ông căn bản
không thể chờ được đến khi ấy, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra đã thập phần thỏa mãn.
Sau khi dùng điện thoại kết
nối để Trần Nam Kình và ông nội gọi điện cho nhau, Thẩm Đường rời phòng
bệnh, cô không muốn nghe giọng nói của ông ta.
Không lâu sau, anh Thẩm đi đến gọi cô vào nói Trần Nam Kình tim cô.
Thẩm Đường nhận lại điện thoại từ tay ông nội, lập tức ấn nút tắt màn hình,
mắt không thấy tâm không phiền. Ông lão nằm trên giường, căn bản không
thấy thao tác tay của cô.
Cô cầm điện thoại đi đến phòng xếp bên cạnh, lạnh nhạt lên tiếng: “Nói đi, có chuyện gì?”
Đang từ chế độ gọi video chuyển sang chế độ gọi thường, Trần Nam Kình thoáng ngạc nhiên: “Tín hiệu bên con không tốt à?”
“Không. Chỉ là không muốn nhìn thấy ông.” Cô không kiên nhẫn: “Có chuyện gì ông nói đi.”
“Đường Đường, hiện tại ba tạm thời không thể quay về, hộ chiếu của cả nhà đang mất chưa tìm thấy.”
“À.”
Thẩm Đường cười lạnh: “Không sớm không muộn, vừa nhận được điện thoại của tôi thì mất đúng không?”
“Rơi lúc nào không xác định được, ba đang gấp rút làm lại, sẽ về sớm nhất có thể.”
“Ông nói với Phàn Ngọc, tôi nhất định sẽ khiến bà ta hối hận đến phát điên.”
Thẩm Đường tắt điện thoại, cho số điện thoại của Trần Nam Kình vào danh sách chặn.
3 ngày sau ông nội lâm vào hôn mê, đến cả cô cũng không nhận ra.
Buổi tối 1 ngày trước cô còn nắm tay ông, nói kiếp sau vẫn muốn làm cháu gái ông, mong ông đừng bao giờ quên cô.
Ông nội khẽ cười: “Sao quên được. Không bao giờ quên. Ông nội còn thiếu con nhiều như thế, đợi kiếp sau ông nhất định sẽ sinh một cậu con trai tốt, mỗi ngày đều nâng niu cháu gái yêu của ông trong tay, hết lòng che chở, bảo vệ.”
Đây là đoạn đối thoại cuối cùng của hai ông cháu.
Thẩm Đường ngồi bên giường bệnh, dùng sức nắm chặt tay ông, muốn giữ lại ông trên trần thế dù chỉ một giây, một phút. Nỗi bi thương cứ lớn dần lớn
dần, như muốn xé rách cô.
Nhìn điện tâm
đồ càng lúc càng thoải dần, rồi biến thành đường thẳng, hạnh phúc duy
nhất trong lòng Thẩm Đường cứ thế tan vào hư không, chỉ còn lại sự trống vắng và cô độc không thấy điểm tận cùng.
Người yêu cô nhất trần đời đã rời đi rồi. Đã rời xa cô thật rồi.
Không còn người đứng bên cạnh cửa chờ đợi cô về nhà.
Không còn người nói với cô: Đường Đường của chúng ta là tốt nhất.
---
Ngày thứ hai sau khi đưa tiễn ông nội, Thẩm Đường ngồi trên ban công khu nhà nghỉ đối diện bờ biển, nhìn mặt trời lặn dần. Cô cứ thể lẳng lặng nhìn
ra mặt biển rì rào, cố gắng nhớ lại dáng vẻ ông nội khi còn trẻ dắt cô
cháu gái ra bờ biển nhặt vỏ sò.
Tưởng Thành Duật còn đang ở London, biết tin lập tức gọi điện cho cô: “Xin lỗi, anh không thể trở về.”
“Không có gì, đừng áy náy. Người đã đi không cần quá câu nệ, chủ yếu là những
việc làm cho nhau lúc còn sống. Khi ông còn trên đời, anh đã ở bên làm
bạn với ông. Hai ngày kia, ông thật sự rất vui vẻ, anh không biết ông có bao nhiêu mãn nguyện, hạnh phúc thời gian đó đâu.”
Giọng Tưởng Thành Duật khẽ run như khác chế cảm xúc, “Chờ xử lý xong việc bên này, anh sẽ trở về gặp em. Rất nhanh thôi.”
“Anh không cần đến đây. Tạm thời em không muốn gặp ai, cũng không muốn nói
chuyện. Yên tâm em biết phải làm gì, sẽ không nghĩ quẩn hành động dại
dột đâu. Em còn rất nhiều chuyện muốn hoàn thành, chỉ là trong lòng hiện tại trống rỗng, muốn nghỉ ngơi, suy ngẫm một chút.”
Thanh âm của cô vô cùng bĩnh tĩnh, hệt như mặt biển lúc này.
“Đường Đường, đối tác đã đến. Sau khi đàm luận xong anh sẽ lập tức trở về, nếu em không muốn ở lại thôn Hải Đường, thì quay trở về nhà chúng ta ở
Thượng Hải đi.”
Ô tô dừng trước cửa một trang viên.
“Không. Em muốn ở lại với ông mấy ngày nữa.” Thẩm Đường không muốn để anh lo
lắng, nói: “Có nhà anh Thẩm ở đây cùng em, anh không cần bận tâm.”
Cô không muốn nhiều lời, chủ động cúp máy.
Tưởng Thành Duật từ trong xe đi xuống. Chủ tịch Tiêu đang đánh golf, thẩn thể cứng rắn, tinh thần quắc thước, không nhìn ra dáng dấp của một ông lão
80 tuổi.
Chủ tịch Tiêu cầm cây cơ trên tay, Tưởng Thành Duật khoát khoát tay.
Tiêu Đổng cười cười, ý vị sâu xa.
Ông ta xoay người, không quan tâm quả bóng có rơi xuống lỗ không, dùng sức phát bóng.
Nhân viên nhận ra tâm tình ông chủ không tốt, tiếp lấy cây gậy đánh gone của ông.
Chủ tịch Tiêu tháo bao tay, đi đến khu nghỉ ngợi: “Rồng đến nhà tôm.”
Tưởng Thành Duật: “Chủ tịch Tiêu quá lời rồi.”
Chủ tịch Tiêu phất tay cho nhân viên khưu một chai rượu vang quý tiếp khác, lần trước ông ta đích thân đến Thâm Quyến chiêu đãi mấy cổ đông của GR, không ngờ Tưởng Thành Duật lần này không nể mặt mũi, còn chủ động đến
tận cửa tìm ông.
Tìm đến cửa đã là quá đáng, còn cố ý không thèm để cây gậy đánh gone ông đã cất công cho người chuẩn bị sẵn tặng cậu ta.
Tưởng Thành Duật vốn không có nhiều hứng thú với rượu, lần này anh tới đây
không phải nói chuyện làm ăn. “Chủ tịch Tiêu, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngài ra điều kiện đi, chỉ cần Tổng giám đốc
Tiêu công khai thừa nhận thân phận Đường Đường.”
Chủ tịch Tiêu bật cười.
Ông chậm rãi nhâm nhi ly rượu vang hảo hạng, sau đó mới từ tốn lên tiếng.
“Thanh niên à, không bằng cậu ra điều kiện đi, muốn cái gì, cứ tự nhiên mở
miệng, chỉ cần không phải việc dừng phong sát Thẩm Đường. Tiêu Gia đều
chấp nhận, đừng quấy vũng nước đục này thêm nữa.”
Tưởng Thành Duật tựa vào thành ghế, vuốt vuốt dụng cụ mở chai tinh xảo trên
tay, điềm nhiên đáp: “Tôi không thiếu cái gì, thứ ngài có tôi cũng có,
thứ ngài không có tôi cũng có.”
Cậu hai Tưởng Gia không ai bì nổi, ông đã sớm nghe danh, hôm nay mới đích thân diện kiến.
Chủ tịch Tiêu mặt không đổi sắc, vẫn luôn nở nụ cười thường trực trên môi:
“Thiếu hay không là một chuyện , của cải càng nhiều càng tốt chứ sao.”
“Tiền của tôi so với ngài nghĩ có khi còn nhiều hơn đó. Nhiều thêm một chút
tôi không có hứng thú.” Tưởng Thành Duật đặt dụng cụ mở vang xuống:
“Thời gian của ngài quý giá, chúng ta đừng vòng vo nữa.”
“Để Chân Chân chủ động thừa nhận là việc không có khả năng.”
Chủ tịch Tiêu đương nhiên biết Tưởng Thành Duật có ý đồ gì, nhưng khiến
Tiêu Chân chính miệng thừa nhận Thẩm Đường. Quyền chủ động sẽ lập tức
rơi vào tay Thẩm Đường, đến lúc đó không những có thể quang minh chính
đại quay lại cắn Tiêu Chân mà vẫn có không xây xát, hiên ngang làm mưa
làm gió trong giới giải trí.
Nào có chuyện tốt như thế.
Hiện tại ràng buộc duy nhất là ông nội Thẩm Đường đã không còn, nếu đứa con
hoang đó vẫn khư khư cố chấp muốn trả thù cha mẹ nó, vậy thì cứ để chính nó tự vạch trần, cuối cùng gây xôn xao dư luận, nhận gạch đá, cũng chưa chắc làm nên cơm cháo gì.
Cách trả thù bằng phương pháp tự hủy diệt mình này đồng nghĩa với việc chôn vùi chính sự nghiệp diễn viên của Thẩm Đường.
Tưởng Thành Duật nhàn nhạt nói: “Lưỡng bại câu thương chẳng có gì tốt, chủ
tịch Tiêu đã từng nghĩ đến cứ khăng khăng lấy cứng chọi cứng sau này
Tiêu Tổng và Tiêu Gia sẽ gặp phải chuyện gì chưa?”
Chủ tịch Tiêu không mặn, không nhạt, cười đáp: “Binh tới tướng đỡ.”
Xem như đàm phán thất bại.
Chủ tịch Tiêu tựa người lên ghế, nhìn quanh trang viên: “Chỗ này vốn lúc
đầu tôi mua lại là để cho Đường Đường. Đáng tiếc con bé không biết tốt
xấu, nhất định cứng đầu với mẹ mình đến cùng, đúng là chưa đụng tường
Nam chưa quay đầu.”
(*)Chưa đụng tường Nam: Câu thành ngữ đầy đủ là “chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)”, ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.
Tưởng Thành Duật tiếp lời: “Không phải cô ấy không biết tốt xấu mà là các người khinh người quá đáng.”
Chủ tịch Tiêu cười nhạt, cậu hai nhà họ Tưởng che chở bảo vệ Thẩm Đường đến thế, vậy ông cũng không tiếc đặt cược một phen.
Ông cược Thẩm Đường sẽ không để ý gì đến Tưởng gia và Tưởng Thành Duật, nôn nóng đem thân thế của mình công khai trước truyền thông cả nước, trở
thành trò cười cho tất cả mọi người.
------
Sáng hôm sau, khi cộng đồng mạng còn đang chìm trong giấc mộng, một lọt
hotsearch lặng lẽ leo lên top đầu tìm kiếm, đều liên quan đến thân thế
của Thẩm Đường, nhờ vậy mà một số tin tức bôi đen cô cũng theo đó gió
đông tái khởi.
Mấy dưa blogger tung ra như cô là loại con gái không có gia giáo, đời tư phức tạp, cuộc sống sa đọa cũng theo đó bị đào lên.
“Đường Đường, em muốn làm gì bản thân vậy?”
Tạ Quân Trình mở cửa đi vào, ném di động đến trước mặt cô: “Vì 2 người kia? Không đáng.”
Lần này anh đến thôn Hải Đường là muốn dắt cô đi giải sầu, máy bay tư nhân
đã xin xong đường bay, có thể cất cánh bất kỳ lúc nào.
Thẩm Đường thu thập hành lý, nhìn cũng không thèm nhìn điện thoại: “Em cảm thấy có giá trị, thì là đáng giá.”
“Nghe anh một lần, không được sao?”
“Nếu chịu nghe, 5 năm trước em đã nghe rồi.”
Ông nội không còn, cô cùng chẳng còn gì để vương vấn nữa.
Tạ Quân Trình đau đầu: “Nếu em tự vạch trần, mà bọn họ không chịu thừa
nhận phe ta sẽ rất bị động. Đức hạnh của Tiêu gia thế nào, em không phải chưa từng nếm qua, nói không chừng cuối cùng người chết chìm trong bãi
nước bọt của dư luận lại là em đó.”
“Em
đã có tính toán, sẽ không ngu xuẩn hành động thiếu suy nghĩ.” Thẩm Đường đi đến bên tủ cho tiếp vài chiếc váy nữa vào trong rương, “Lần này chỉ
thôi thêm lửa, chờ em điều chỉnh tốt lại trạng thái, sẽ trở về tính toán triệt để với họ.”
Tạ Quân Trình thoáng thở phào, chí ít anh vẫn còn thời gian nghĩ đối sách.
Đúng lúc này điện thoại của Thẩm Đường rung lên, chị Lỵ gọi đến.
“Đường Đường, thế giới này điên thật rồi. Trần Nam Kình đăng công khai trên weibo thừa nhận em là con gái ông ấy.”
“Cái gì cơ?”
“Có thể nhìn đám dưa bôi xấu hôm nay, lương tâm ông tra trỗi dậy, tự đứng lên phản hắc, công nhận em chính là con gái ông ta.”
Thẩm Đường tắt máy, nhanh chóng lên weibo Trần Nam Kình kiểm tra, no.1 hot search chính là dòng trạng thái của Trần Nam Kình.
[Tôi biết hôm nay đăng lên thông tin này mình sẽ gặp phải những lời nói như
thế nào. Sẽ có vô số lời đồn đại đổ ập xuống tôi và người trong nhà.
Nhưng là một người cha, tôi vẫn không thể trơ mắt nhìn con gái mình hết lần này đến lần khác bị dư luận chế giễu, phỉ báng.
@Thẩm Đường là con gái của tôi cùng người vợ trước. Tại thời điểm Đường Đường 1 tuổi, chúng tôi đã ly hôn. Sau đó cả hai cùng có gia đình riêng.
Hy vọng những lời đồn đại vô căn cứ và bôi xấu về thân thế con gái tôi có thể dừng lại tại ngày hôm nay.
…]
Một đoạn trạng thái dài như thế, Thẩm Đường cũng chẳng hứng thú xem.
Tạ Quân Trình ngược lại đọc kỹ không sót một chữ. Có vẻ Trần Nam Kình giấu Phàm Ngọc đăng tải thông tin này. Anh không tưởng tượng nổi một nhà 3
người của Trần gia hiện giờ đang mưa to gió lớn đến mức nào.
“Đường Đường, em định làm gì tiếp theo?”
Thẩm Đường không lên tiếng, nhanh chóng gọi điện cho Tưởng Thành Duật. Không thể kết nối.
Cô không có nhiều thời gian chờ điện thoại của anh, lập tức đổi hướng gọi cho Triệu Trì Ý.
“Tôi thấy rồi.” Đây là câu đầu tiên Triệu Trì Ý nó khi nhấc máy. Sự tình
phát triển quá nhanh, không để cho người ta có thời gian chuẩn bị.
Anh ngàn tính vạn tính, lại không tính tới tình huống Trần Nam Kình chủ động công khai quan hệ giữa ông và Thẩm Đường.
Không bao lâu sau, tin tức Tiêu Chân là vợ cũ của Trần Nam Kình đoán chừng cũng sẽ bị đào lên.
Thẩm Đường: “Anh giúp em chặn không cho Tiêu Chân gỡ những tin tức liên quan đến việc này xuống. 3 tiếng nữa em sẽ cho đăng weibo.”
Triệu Trì Ý sảng khoái đáp ứng: “Không vấn đề.”
“Em muốn làm gì?” Tạ Quân Trình đoán không ra cảm xúc của cô hiện tại.
“Đến lúc đó anh sẽ biết.”
3 giờ sau, Thẩm Đường và Tạ Quân Trình đến sân bay.
Trước khi lên máy bay, cô đã gửi đi đoạn video được biên tập cẩn thận.
Tưởng Thành Duật mới từ máy bay xuống đã thấy động thái từ phía Thẩm Đường.
Không có bất kỳ văn kiện hay bài đăng đính chính gì, chỉ có một tấm ảnh, cô tự vẽ.
Trên cột cha/mẹ, mỗi cột đánh một dấu xẹt chéo.
Thẩm Đường trực tiếp tát vào mặt Trần Nam Kình, cô căn bản không nhận người này là cha.
Tưởng Thành Duật lập tức gọi điện cho Thẩm Đường. Không liên lạc được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT